saudo91
Tao là gay
Hè về, nóng bức khiến t muốn uống 1 tí cồn cho mát nhưng lại vô tình dẫn t vào hồi ức về 1 vài mối tình thời trẻ con lông bông.
Mấy đồng dâm có ai như t ko, nếu có cùng cảm xúc thì chia sẻ về câu chuyện đọc cho vui, đã quá chán với những story sặc mùi chem chép.
1.
Hồi ức về mối tình đầu – Nồng nàn và dở dang
Có những mùa hè trôi qua lặng lẽ như một giấc mơ ngắn, nhưng để lại dư âm dài mãi trong lòng. Mối tình đầu của tôi là một mùa hè như thế – đầy ánh nắng, đầy gió và đầy những rạo rực của trái tim lần đầu biết yêu.
Em hơn tôi một tuổi, là học sinh lớp 12 còn tôi mới chỉ vừa bước vào năm cuối cấp hai. Chúng tôi quen nhau trong một lớp học thêm, rồi thân thiết lúc nào không rõ. Có thể là từ cái lần em cúi sát vào tai tôi thì thầm: "Cho mượn bút với!" – giọng nói dịu dàng mà hơi thở lại khẽ phả vào gáy tôi, khiến tim tôi đập loạn.
Chúng tôi bắt đầu đi với nhau sau giờ học – đôi khi chỉ ngồi bên nhau trên bậc thềm nhà em, tay không chạm nhưng ánh mắt lại như thiêu đốt. Em có đôi mắt rất sâu, như có gì đó vừa trưởng thành, vừa mời gọi. Tôi không hiểu hết lúc đó, chỉ biết rằng mỗi khi em nhìn tôi lâu hơn một chút, tôi lại thấy người mình nóng lên.
Có một buổi chiều trời đổ mưa, em rủ tôi vào nhà vì “mưa lớn quá, không nên đi về lúc này.” Chúng tôi ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng mưa đập vào mái tôn. Em cười rồi kéo tôi lại gần để xem vài tấm ảnh cũ. Vai em chạm vào vai tôi, và khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không còn là đứa con trai chỉ biết chơi game và đạp xe lòng vòng nữa.
Bàn tay em tìm lấy tay tôi, nhẹ như lướt qua – nhưng cái chạm đó như có điện. Tôi quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt em không còn trong trẻo như thường ngày mà rực cháy như một ngọn lửa nhỏ. Chúng tôi hôn nhau – nụ hôn đầu tiên của tôi, ngây ngô nhưng cũng cháy bỏng. Em để tôi chạm vào mái tóc, vào gò má, rồi cổ em – làn da mềm và thơm như thể mùi của nắng và hoa dại.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới chỉ còn lại tiếng mưa và nhịp thở gấp gáp của hai đứa trẻ đang đi quá giới hạn của mình. Em vuốt nhẹ lên tay tôi, tay em mảnh khảnh nhưng dẫn dắt rất khéo léo. Tôi nhớ mình đã run – không phải vì sợ, mà vì lần đầu tiên trong đời, tôi chạm vào một người con gái không chỉ bằng cảm xúc, mà bằng tất cả khao khát bản năng.
Chúng tôi không đi xa hơn, vì em dừng lại – chỉ khẽ nói: “Thế là đủ rồi, để sau này còn có cái để nhớ.” Tôi đã giận vì nghĩ rằng em đang chơi đùa với tôi. Nhưng nhiều năm sau, tôi mới hiểu: mối tình đầu đẹp nhất là khi nó dang dở, khi nó chỉ kịp cháy lên một lần duy nhất rồi vụt tắt như pháo hoa.
Giờ em đã ở một nơi khác, có thể là một gia đình nhỏ, một đứa con giống em, hoặc không. Còn tôi, mỗi lần mưa rơi, vẫn nhớ về mùa hè năm ấy – về nụ hôn đầu, về làn da mềm, và về em – người dạy tôi biết yêu không chỉ bằng tim, mà cả bằng da thịt.
2.
Hồi ức về một mối tình tuổi mới lớn
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người, ai cũng từng trải qua một mối tình đầu – mộc mạc, ngô nghê nhưng lại khắc sâu như thể cả thanh xuân gói gọn trong đó. Với tôi, tình yêu tuổi mới lớn giống như một cơn mưa đầu mùa – đến bất ngờ, mang theo cảm giác mát lạnh xen lẫn chút rạo rực, để rồi khi tạnh, chỉ còn lại mùi đất ẩm và nỗi nhớ dai dẳng chẳng thể gọi thành tên.
Tôi gặp em vào những năm cấp ba – cái tuổi mà người ta bắt đầu rung động bởi một ánh mắt, một nụ cười. Em không phải người xinh đẹp nhất lớp, nhưng có một điều gì đó rất riêng khiến tôi luôn bị thu hút. Có thể là mái tóc dài hay ánh mắt luôn nhìn xa xăm qua ô cửa sổ lớp học. Chúng tôi quen nhau qua vài lần học nhóm, vài câu chuyện vu vơ rồi dần thân thiết lúc nào chẳng hay.
Tôi nhớ những buổi chiều tan học, chúng tôi cùng đạp xe về qua con đường rợp bóng cây. Gió thổi nhẹ, lá rơi xào xạc dưới bánh xe. Không ai nói gì nhiều, nhưng khoảng lặng ấy lại khiến tim tôi đập rộn ràng. Có lần tôi đưa em một que kem, tay run run vì không dám nói gì hơn, còn em chỉ cười rồi khẽ nói “Cảm ơn” – nụ cười đó khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền.
Tình yêu tuổi mới lớn là thế – trong veo, chân thành, nhưng thiếu đi sự can đảm để nói ra. Tôi chưa từng một lần thổ lộ, cũng chưa từng nắm tay em, chỉ âm thầm dõi theo, quan tâm em bằng cách ngốc nghếch nhất. Cho đến một ngày, em chuyển trường. Không báo trước, không lời tạm biệt. Chỉ một chỗ trống bên bàn học và một khoảng lặng kéo dài mãi đến tận sau này.
Giờ đây, mỗi lần trở lại con đường cũ, đi ngang qua cổng trường xưa, trong tôi lại dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả. Tôi đã lớn, đã trải qua những mối tình khác, nhưng mối tình đầu ấy – mối tình tuổi mới lớn – vẫn luôn ở lại như một dấu lặng đẹp đẽ của thanh xuân.
Mấy đồng dâm có ai như t ko, nếu có cùng cảm xúc thì chia sẻ về câu chuyện đọc cho vui, đã quá chán với những story sặc mùi chem chép.
1.
Hồi ức về mối tình đầu – Nồng nàn và dở dang
Có những mùa hè trôi qua lặng lẽ như một giấc mơ ngắn, nhưng để lại dư âm dài mãi trong lòng. Mối tình đầu của tôi là một mùa hè như thế – đầy ánh nắng, đầy gió và đầy những rạo rực của trái tim lần đầu biết yêu.
Em hơn tôi một tuổi, là học sinh lớp 12 còn tôi mới chỉ vừa bước vào năm cuối cấp hai. Chúng tôi quen nhau trong một lớp học thêm, rồi thân thiết lúc nào không rõ. Có thể là từ cái lần em cúi sát vào tai tôi thì thầm: "Cho mượn bút với!" – giọng nói dịu dàng mà hơi thở lại khẽ phả vào gáy tôi, khiến tim tôi đập loạn.
Chúng tôi bắt đầu đi với nhau sau giờ học – đôi khi chỉ ngồi bên nhau trên bậc thềm nhà em, tay không chạm nhưng ánh mắt lại như thiêu đốt. Em có đôi mắt rất sâu, như có gì đó vừa trưởng thành, vừa mời gọi. Tôi không hiểu hết lúc đó, chỉ biết rằng mỗi khi em nhìn tôi lâu hơn một chút, tôi lại thấy người mình nóng lên.
Có một buổi chiều trời đổ mưa, em rủ tôi vào nhà vì “mưa lớn quá, không nên đi về lúc này.” Chúng tôi ngồi trên ghế sofa, nghe tiếng mưa đập vào mái tôn. Em cười rồi kéo tôi lại gần để xem vài tấm ảnh cũ. Vai em chạm vào vai tôi, và khoảnh khắc ấy, tôi biết mình không còn là đứa con trai chỉ biết chơi game và đạp xe lòng vòng nữa.
Bàn tay em tìm lấy tay tôi, nhẹ như lướt qua – nhưng cái chạm đó như có điện. Tôi quay sang nhìn, bắt gặp ánh mắt em không còn trong trẻo như thường ngày mà rực cháy như một ngọn lửa nhỏ. Chúng tôi hôn nhau – nụ hôn đầu tiên của tôi, ngây ngô nhưng cũng cháy bỏng. Em để tôi chạm vào mái tóc, vào gò má, rồi cổ em – làn da mềm và thơm như thể mùi của nắng và hoa dại.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới chỉ còn lại tiếng mưa và nhịp thở gấp gáp của hai đứa trẻ đang đi quá giới hạn của mình. Em vuốt nhẹ lên tay tôi, tay em mảnh khảnh nhưng dẫn dắt rất khéo léo. Tôi nhớ mình đã run – không phải vì sợ, mà vì lần đầu tiên trong đời, tôi chạm vào một người con gái không chỉ bằng cảm xúc, mà bằng tất cả khao khát bản năng.
Chúng tôi không đi xa hơn, vì em dừng lại – chỉ khẽ nói: “Thế là đủ rồi, để sau này còn có cái để nhớ.” Tôi đã giận vì nghĩ rằng em đang chơi đùa với tôi. Nhưng nhiều năm sau, tôi mới hiểu: mối tình đầu đẹp nhất là khi nó dang dở, khi nó chỉ kịp cháy lên một lần duy nhất rồi vụt tắt như pháo hoa.
Giờ em đã ở một nơi khác, có thể là một gia đình nhỏ, một đứa con giống em, hoặc không. Còn tôi, mỗi lần mưa rơi, vẫn nhớ về mùa hè năm ấy – về nụ hôn đầu, về làn da mềm, và về em – người dạy tôi biết yêu không chỉ bằng tim, mà cả bằng da thịt.
2.
Hồi ức về một mối tình tuổi mới lớn
Có lẽ trong cuộc đời mỗi người, ai cũng từng trải qua một mối tình đầu – mộc mạc, ngô nghê nhưng lại khắc sâu như thể cả thanh xuân gói gọn trong đó. Với tôi, tình yêu tuổi mới lớn giống như một cơn mưa đầu mùa – đến bất ngờ, mang theo cảm giác mát lạnh xen lẫn chút rạo rực, để rồi khi tạnh, chỉ còn lại mùi đất ẩm và nỗi nhớ dai dẳng chẳng thể gọi thành tên.
Tôi gặp em vào những năm cấp ba – cái tuổi mà người ta bắt đầu rung động bởi một ánh mắt, một nụ cười. Em không phải người xinh đẹp nhất lớp, nhưng có một điều gì đó rất riêng khiến tôi luôn bị thu hút. Có thể là mái tóc dài hay ánh mắt luôn nhìn xa xăm qua ô cửa sổ lớp học. Chúng tôi quen nhau qua vài lần học nhóm, vài câu chuyện vu vơ rồi dần thân thiết lúc nào chẳng hay.
Tôi nhớ những buổi chiều tan học, chúng tôi cùng đạp xe về qua con đường rợp bóng cây. Gió thổi nhẹ, lá rơi xào xạc dưới bánh xe. Không ai nói gì nhiều, nhưng khoảng lặng ấy lại khiến tim tôi đập rộn ràng. Có lần tôi đưa em một que kem, tay run run vì không dám nói gì hơn, còn em chỉ cười rồi khẽ nói “Cảm ơn” – nụ cười đó khiến tôi mất ngủ mấy đêm liền.
Tình yêu tuổi mới lớn là thế – trong veo, chân thành, nhưng thiếu đi sự can đảm để nói ra. Tôi chưa từng một lần thổ lộ, cũng chưa từng nắm tay em, chỉ âm thầm dõi theo, quan tâm em bằng cách ngốc nghếch nhất. Cho đến một ngày, em chuyển trường. Không báo trước, không lời tạm biệt. Chỉ một chỗ trống bên bàn học và một khoảng lặng kéo dài mãi đến tận sau này.
Giờ đây, mỗi lần trở lại con đường cũ, đi ngang qua cổng trường xưa, trong tôi lại dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả. Tôi đã lớn, đã trải qua những mối tình khác, nhưng mối tình đầu ấy – mối tình tuổi mới lớn – vẫn luôn ở lại như một dấu lặng đẹp đẽ của thanh xuân.