kemeno
Yếu sinh lý
T tập tành làm thử 1 chap mở đầu. Chúng mày đọc thử xem có ổn không nhé.
Chap 1: Ánh mắt chinh phục
Buổi sớm tinh mơ, khu chợ người lao động vùng ngoại ô rộn ràng như một bức tranh sống động. Mùi đất đỏ hòa quyện với hương bánh bao nóng và tiếng ồn ào của những lời rao, tiếng cười, tiếng thở dài của những kẻ chờ việc. Hùng đứng giữa đám đông, đôi vai rộng căng cứng trong chiếc áo lao động cũ, sờn vai, vá chằng vá đụp, ôm sát lấy thân hình rắn rỏi của một chàng trai 15 tuổi. Mái tóc đen rối bù khẽ bay trong gió, vài sợi dính vào vầng trán lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt cậu sáng như ánh sao, nụ cười hiền hậu nhưng đầy sức sống, như thể cả thế giới không thể làm cậu gục ngã. Dáng đứng thẳng, tay đút túi quần, Hùng cố giấu đi sự lo lắng. Cậu cần một công việc, không chỉ để giúp vượt qua những ngày túng thiếu, mà còn để khẳng định rằng cái nghèo không thể trói buộc trái tim tuổi trẻ của cậu.
Diệp xuất hiện, như một nàng thơ bước ra từ giấc mộng. Chiếc áo lụa ngọc trai mỏng manh ôm lấy thân hình thanh lịch, tôn lên những đường cong vẫn còn đầy mê hoặc ở tuổi 35. Đôi giày cao gót gõ nhịp trên con đường đất, mỗi bước đi như một điệu vũ quyến rũ, khiến những ánh mắt trong chợ không thể rời khỏi bà. Mái tóc uốn sóng được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần, nơi một sợi dây chuyền bạc lấp lánh ánh nắng. Đôi mắt sắc sảo, lướt qua từng người lao động với sự đánh giá lạnh lùng. Diệp cần một người dọn dẹp ngôi biệt thự của mình, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách bước vào thế giới riêng tư của cô – nơi những bí mật và khao khát bị chôn vùi dưới lớp vỏ quý phái.

Diệp, sinh ra trong gia đình giàu có. 19 tuổi đã lên xe hoa với 1 thủy thủ tàu viễn dương theo sự giao ước của hai ông bố từ xưa. Chồng nàng đi cả nửa năm về một lần, luôn làm nàng cảm thấy thiếu thốn tình cảm, bao năm chôn vùi đi ham muốn bản thân. Luôn cố gắng kìm nén để làm người vợ chung thủy, người mẹ gương mẫu. Nhưng, sâu tận trong tâm hồn đó vẫn luôn tồn tại một ngọn lửa, nó chỉ trực chờ để bùng lên khi có xúc tác.
Khi ánh mắt cô chạm vào Hùng, thời gian như ngừng trôi. Cậu đang trả lời một người đàn ông lớn tuổi, giọng nói nhanh nhẹn, trầm ấm, mang theo sự tự tin của tuổi trẻ: “Cháu làm được hết, chú ơi. Dọn nhà, sửa ống, khuân vác… việc gì cháu cũng làm tốt!” Nụ cười của Hùng, giản dị nhưng đầy mê hoặc, như một tia nắng xuyên qua màn sương mờ. Diệp khựng lại, đôi môi mím chặt, trái tim khẽ rung lên một nhịp lạ lẫm. Có gì đó ở cậu thanh niên này – không chỉ là khuôn mặt ưa nhìn, mà là sức sống tràn trề toát ra từ từng cử chỉ, như ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt mọi rào cản.
Cô tiến đến, giọng nói mềm mại như lụa, nhưng ẩn chứa uy quyền: “Cậu tên gì?”
“Hùng, thưa chị… à thưa cô,” cậu lúng túng đáp vì khuôn mặt trẻ trung của Diệp. Cậu hơi cúi đầu, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.
“Làm được việc không? Nhà tôi rộng, cần người cẩn thận… và khỏe mạnh.” Từ “khỏe mạnh” được cô nhấn nhá, ánh mắt lướt qua đôi vai rộng và cánh tay săn chắc của Hùng, như thể đang đo đạc sức mạnh ẩn sau lớp áo cũ kỹ.
Hùng gật đầu, nụ cười khẽ nở: “Cháu làm được, cô yên tâm. Cô cần gì, cháu làm đúng như thế.”
Diệp mỉm cười, một nụ cười kín đáo nhưng đầy ý vị, như thể vừa tìm thấy một viên ngọc thô chưa được mài giũa. “Theo tôi,” cô nói, xoay người bước về phía chiếc xe hơi bóng loáng. Hùng vội bước theo, cảm nhận được ánh mắt của Diệp qua gương chiếu hậu – một cái nhìn sâu thẳm, như muốn lột trần mọi bí mật trong tâm hồn cậu. Mùi nước hoa hoa hồng thoang thoảng từ cô khiến Hùng khẽ nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn bình thường. Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc này, cậu đã bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi những khao khát bị kìm nén đang chờ đợi để bùng nổ.
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt đồ sộ, phía sau là ngôi biệt thự tráng lệ như một cung điện. Những hàng cây bàng cắt tỉa gọn gàng dẫn lối đến một hồ nước nhỏ, nơi ánh nắng nhảy múa trên mặt nước lấp lánh. Tòa nhà chính hiện ra với những bức tường trắng tinh, mái ngói đỏ rực, và những khung cửa sổ cao vút, lấp lánh ánh kính. Hùng đứng sững, đôi tay buông thõng, miệng khẽ há ra. Cậu chưa bao giờ thấy một nơi như thế này. Ngôi nhà cấp bốn của cậu, với bức tường loang lổ và mái tôn kêu lách tách mỗi khi trời mưa, giờ đây như một ký ức xa xôi.
“Vào đi, đừng đứng đó mãi,” giọng Diệp vang lên, kéo Hùng trở lại thực tại. Cô bước đi, đôi giày cao gót gõ nhịp trên lối đá lát, chiếc váy lụa khẽ lay động, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt. Hùng vội bước theo, cố không để ánh mắt mình lạc lối trên dáng hình cô.
Bên trong sảnh chính, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rọi xuống, phản chiếu trên sàn đá hoa cương sáng bóng như gương. Những bức tranh sơn dầu treo trên tường, những món đồ sứ trắng muốt trên kệ gỗ mun, và mùi hương lavender thoang thoảng khiến Hùng cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng. Đôi giày thể thao cũ kỹ của cậu bỗng trở nên xấu xí, như một vết mực trên tờ giấy trắng tinh.
Diệp quay lại, ánh mắt lướt qua Hùng, dừng lại ở đôi tay rắn chắc và vầng ngực rộng đang phập phồng dưới lớp áo mỏng. “Cậu bắt đầu từ tầng trệt. Quét dọn, lau bụi, sắp xếp lại đồ đạc. Có gì không hiểu thì hỏi tôi. Rõ chưa?”
Hùng gật đầu, giọng hơi run: “Dạ, rõ ạ.”
Cậu lấy chiếc chổi, xô nước, và một chiếc giẻ lau từ trong kho theo lời chỉ của Diệp và bắt tay vào công việc. Hùng làm việc với tất cả sức mạnh của tuổi trẻ – từng động tác mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng không thiếu sự cẩn thận. Cậu quét sạch từng góc phòng, lau từng khung cửa sổ, nhấc những chiếc bàn gỗ nặng trịch như thể chúng chỉ là đồ chơi. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, thấm ướt chiếc áo lao động, khiến lớp vải mỏng dính chặt vào cơ thể, phô bày những đường nét cơ bắp săn chắc. Khi cậu cúi xuống lau sàn, chiếc áo khẽ tuột lên, để lộ một phần lưng trần rắn rỏi, nơi ánh nắng chiếu qua cửa sổ tô điểm thêm vẻ đẹp hoang dã của tuổi trẻ.
Diệp ngồi trên chiếc sofa bọc nhung đỏ, tay cầm ly trà bạc hà, đôi mắt không rời khỏi Hùng. Cô để ý từng chi tiết – cách cơ bắp cậu căng lên khi nhấc một chiếc ghế, cách mồ hôi lăn dài trên cổ cậu, lấp lánh như những viên ngọc dưới ánh đèn. Có một khoảnh khắc, khi Hùng đang lau một chiếc tủ cao, cậu vươn người, chiếc áo bó sát để lộ đường cong hoàn hảo của cơ thể, khiến Diệp khẽ cắn môi. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, táo bạo và đầy cấm kỵ: Nếu cậu ta chạm vào mình, liệu cái nóng của tuổi trẻ ấy có thiêu đốt được những tháng năm cô đơn?
Cô lập tức gạt ý nghĩ đó đi, siết chặt ly trà để kéo mình trở lại thực tại. Nhưng ánh mắt cô vẫn dính chặt vào Hùng, như một con thiêu thân không thể cưỡng lại ánh sáng. “Cậu làm nhanh đấy,” cô lên tiếng, giọng mềm mại hơn thường lệ, như một lời khen ngợi xen lẫn sự thăm dò.
Hùng ngẩng lên, nụ cười rạng rỡ: “Dạ, cháu quen làm việc nặng rồi, cô ạ.” Cậu không biết rằng, mỗi cử chỉ vô tư của mình đang gieo những hạt giống cám dỗ trong tâm trí người phụ nữ trước mặt.
Sau khi hoàn thành phòng khách, Diệp dẫn Hùng lên tầng hai, đến một căn phòng sách rộng lớn. Những kệ sách bằng gỗ mun cao chạm trần, chất đầy những cuốn sách bìa da cũ kỹ, tỏa ra mùi giấy và mực thoang thoảng. Một chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa phòng, trên đó là những món đồ trang trí bằng bạc lấp lánh.
“Dọn sạch bụi ở đây. Những cuốn sách này quý lắm, cẩn thận đừng làm hỏng,” Diệp nói, đứng gần Hùng hơn bình thường. Hơi thở của cô mang theo mùi nước hoa hoa hồng, khiến Hùng khẽ hít vào, tim đập nhanh hơn.
Cậu gật đầu, bắt đầu công việc. Hùng lấy một chiếc thang nhỏ, trèo lên để lau những kệ sách cao nhất. Mỗi khi cậu vươn người, chiếc áo lao động bó sát phô bày cơ bắp cánh tay và lồng ngực rộng, như một bức tượng sống động của sức trẻ. Mồ hôi chảy dài từ cổ xuống ngực, thấm ướt áo, khiến lớp vải gần như trong suốt.
Diệp đứng dưới, giả vờ xem xét một cuốn sách, nhưng ánh mắt cô liên tục lén lướt qua Hùng. Khi cậu cúi xuống nhặt một cuốn sách rơi, chiếc quần jeans cũ ôm sát lấy đôi chân mạnh mẽ và vòng hông săn chắc, khiến cô khẽ nuốt nước bọt. Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí cô – bàn tay cậu, thô ráp nhưng ấm nóng, chạm vào làn da cô, kéo cô vào một điệu vũ cấm kỵ dưới ánh trăng. Diệp giật mình, đóng sập cuốn sách, tự nhủ: Mình đang nghĩ gì thế này? Cậu ta chỉ là một thằng nhóc.
Nhưng khi Hùng quay lại, nụ cười vô tư và ánh mắt trong trẻo của cậu khiến trái tim cô lại rung lên. “Cô ơi, lau thế này được chưa ạ?” cậu hỏi, giọng trầm ấm, không hề biết rằng mình đang vô tình khuấy động những con sóng ngầm trong lòng người phụ nữ trước mặt.
“Được… rất tốt,” cô đáp, giọng khẽ run, ánh mắt lướt qua đôi môi đầy đặn của Hùng, nơi nụ cười vẫn chưa tắt. Cô quay đi, cố giấu đôi má đang nóng bừng, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng cậu thanh niên này đã gieo một hạt giống nguy hiểm – một hạt giống mà cô không chắc mình có thể dập tắt.
Đột nhiên.
Cánh cửa chính bật mở, cắt ngang không khí tĩnh lặng của căn phòng sách. Một thiếu nữ bước vào, chiếc cặp sách đung đưa trên vai, đôi giày trắng tinh khẽ chạm xuống sàn. Mái tóc đen dài buông xõa, ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt trong veo như mặt hồ không gợn sóng. Đó là Thư-con gái của Diệp.
Ở tuổi 16, Thư mang vẻ đẹp của một đóa hoa vừa chớm nở, thân hình phổng phao trong chiếc áo đồng phục học sinh ôm sát, tôn lên những đường cong thanh xuân khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn.

“Mẹ ơi, con về rồi!” Thư gọi, giọng trong trẻo như tiếng chuông bạc. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào Hùng, đang đứng bên kệ sách với chiếc giẻ lau trong tay, cô khựng lại. Đôi má cô ửng hồng, như hai cánh hoa đào dưới ánh nắng.
Diệp ngẩng lên, giọng điềm tĩnh nhưng mang chút nghiêm nghị: “Thư, đây là Hùng, hôm nay làm việc ở nhà mình. Lên phòng nghỉ đi con, đừng làm phiền cậu ấy.”
Thư gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn lén lướt qua Hùng. Cậu thanh niên này khác hẳn những người cô từng gặp – không phải sự bóng bẩy của đám bạn học giàu có, cũng không phải sự xa cách của những người làm thuê khác. Có gì đó ở Hùng khiến cô tò mò – một sự chân thật, gần gũi, như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông.
Hùng cũng nhận ra ánh mắt của Thư. Cậu ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt trong veo ấy, và khẽ mỉm cười. “Chào chị,” cậu nói, giọng hơi ngượng, không biết phải xưng hô thế nào với cô gái trông chỉ nhỏ hơn mình một chút.
Thư mỉm cười đáp lại, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng non. “Chào… anh,” cô nói nhỏ, giọng run run vì bối rối.
Khi Thư bước ngang qua, chiếc khăn tay lụa màu hồng nhạt vô tình rơi khỏi túi áo cô, lướt xuống sàn đá hoa cương. Hùng vội cúi xuống nhặt, ngón tay chạm vào lớp vải mềm mại. “Của chị này,” cậu nói, đưa chiếc khăn cho Thư, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt cô.
Thư nhận lấy, ngón tay khẽ lướt qua tay Hùng, để lại một cảm giác ấm nóng kỳ lạ. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng nhỏ như thì thầm, đôi má càng hồng hơn. Khoảnh khắc ấy, dù chỉ kéo dài vài giây, lại như một tia lửa nhỏ, lặng lẽ cháy trong lòng cả hai.
Diệp chứng kiến cảnh tượng từ góc phòng. Đôi lông mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng tối đi. Không rõ cô đang lo lắng cho Thư, hay đang đấu tranh với một cảm xúc ghen tuông mà chính cô không muốn thừa nhận. “Hùng, cậu làm xong kệ đó chưa?” Diệp lên tiếng, giọng lạnh hơn thường lệ, như muốn cắt ngang khoảnh khắc giữa hai người trẻ tuổi.
Hùng giật mình, vội quay lại công việc, nhưng trong đầu cậu, hình ảnh của Thư – với nụ cười trong sáng và ánh mắt ngây thơ – đã khắc sâu, như một bức tranh không thể xóa nhòa.
Buổi chiều trôi qua, ánh nắng vàng cam len qua những khung cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng ấm áp. Hùng hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến, khiến Diệp không khỏi ấn tượng. Cậu lau sạch từng ngóc ngách, sắp xếp lại những món đồ đắt tiền với sự cẩn thận như thể chúng là báu vật. Khi cậu đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán, chiếc áo ướt đẫm dính chặt vào cơ thể, phô bày lồng ngực rộng và vòng eo săn chắc.
Diệp bước đến, tay cầm một phong bì tiền dày cộp. “Làm tốt lắm, Hùng,” cô nói, giọng mềm mại như lụa, ánh mắt lướt qua cơ thể cậu, dừng lại ở đôi tay thô ráp nhưng mạnh mẽ. “Tuần sau quay lại nhé. Nhà tôi còn nhiều việc cần một người… như cậu.” Từ “như cậu” được cô nhấn nhá, mang theo một ý vị không thể diễn giải.
Hùng nhận phong bì, cảm nhận được trọng lượng của nó trong tay. Số tiền này đủ để mẹ cậu mua thuốc trong cả tháng. “Cảm ơn cô, cháu sẽ quay lại,” cậu nói, cố giấu niềm vui xen lẫn ngượng ngùng.
Nhưng khi Diệp đưa phong bì, ngón tay cô khẽ chạm vào tay Hùng, một cái chạm kéo dài hơn cần thiết. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt cậu, sâu thẳm và đầy cám dỗ, như một lời mời gọi không lời. “Cẩn thận trên đường về,” cô nói, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn, đôi mắt lấp lánh như đang giấu một bí mật chỉ hai người hiểu.
Hùng gật đầu, bước ra khỏi biệt thự, nhưng trái tim cậu vẫn đập thình thịch. Trên con đường đất đỏ dẫn về nhà, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, cậu không thể ngừng nghĩ về hai người phụ nữ trong ngôi nhà ấy. Diệp, với vẻ đẹp quý phái và ánh mắt sắc sảo, như một ly rượu vang đỏ, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Thư, với sự ngây thơ trong sáng, như một đóa hoa mới nở, khiến cậu vừa muốn chạm vào, vừa sợ làm tổn thương.
Cậu khẽ mỉm cười, tay siết chặt phong bì tiền. Ngôi biệt thự ấy không chỉ là một công việc – nó là một cánh cửa dẫn vào một thế giới đầy cám dỗ và những bí mật đang chờ được khám phá. Và Hùng, với trái tim tuổi trẻ bùng cháy, đã sẵn sàng bước qua ngưỡng cửa ấy.
Lời kết chap 1:
Hùng rời đi, bóng dáng cậu khuất dần trong ánh hoàng hôn. Trong biệt thự, Thư ngồi bên cửa sổ, tay mân mê chiếc khăn tay lụa, ánh mắt mơ màng nhìn về phía con đường bụi đỏ. Nụ cười của Hùng, giọng nói ấm áp của cậu, như một giai điệu vang vọng trong tâm trí cô. Còn Diệp, đứng trước gương lớn trong phòng ngủ, tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nhíu mày. “Cậu ta… là một cám dỗ,” cô thì thầm, nhưng ánh mắt cô trong gương lại lấp lánh một tia sáng kỳ lạ, như thể đang chờ đợi một cơn bão sắp ập đến.
Liệu Hùng sẽ chinh phục được trái tim của hai người phụ nữ này, hay chính cậu sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của những khao khát nguy hiểm? Cánh cửa đã mở, và câu chuyện chỉ vừa bắt đầu.
Chap 1: Ánh mắt chinh phục
Buổi sớm tinh mơ, khu chợ người lao động vùng ngoại ô rộn ràng như một bức tranh sống động. Mùi đất đỏ hòa quyện với hương bánh bao nóng và tiếng ồn ào của những lời rao, tiếng cười, tiếng thở dài của những kẻ chờ việc. Hùng đứng giữa đám đông, đôi vai rộng căng cứng trong chiếc áo lao động cũ, sờn vai, vá chằng vá đụp, ôm sát lấy thân hình rắn rỏi của một chàng trai 15 tuổi. Mái tóc đen rối bù khẽ bay trong gió, vài sợi dính vào vầng trán lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt cậu sáng như ánh sao, nụ cười hiền hậu nhưng đầy sức sống, như thể cả thế giới không thể làm cậu gục ngã. Dáng đứng thẳng, tay đút túi quần, Hùng cố giấu đi sự lo lắng. Cậu cần một công việc, không chỉ để giúp vượt qua những ngày túng thiếu, mà còn để khẳng định rằng cái nghèo không thể trói buộc trái tim tuổi trẻ của cậu.
Diệp xuất hiện, như một nàng thơ bước ra từ giấc mộng. Chiếc áo lụa ngọc trai mỏng manh ôm lấy thân hình thanh lịch, tôn lên những đường cong vẫn còn đầy mê hoặc ở tuổi 35. Đôi giày cao gót gõ nhịp trên con đường đất, mỗi bước đi như một điệu vũ quyến rũ, khiến những ánh mắt trong chợ không thể rời khỏi bà. Mái tóc uốn sóng được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần, nơi một sợi dây chuyền bạc lấp lánh ánh nắng. Đôi mắt sắc sảo, lướt qua từng người lao động với sự đánh giá lạnh lùng. Diệp cần một người dọn dẹp ngôi biệt thự của mình, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách bước vào thế giới riêng tư của cô – nơi những bí mật và khao khát bị chôn vùi dưới lớp vỏ quý phái.

Diệp, sinh ra trong gia đình giàu có. 19 tuổi đã lên xe hoa với 1 thủy thủ tàu viễn dương theo sự giao ước của hai ông bố từ xưa. Chồng nàng đi cả nửa năm về một lần, luôn làm nàng cảm thấy thiếu thốn tình cảm, bao năm chôn vùi đi ham muốn bản thân. Luôn cố gắng kìm nén để làm người vợ chung thủy, người mẹ gương mẫu. Nhưng, sâu tận trong tâm hồn đó vẫn luôn tồn tại một ngọn lửa, nó chỉ trực chờ để bùng lên khi có xúc tác.
Khi ánh mắt cô chạm vào Hùng, thời gian như ngừng trôi. Cậu đang trả lời một người đàn ông lớn tuổi, giọng nói nhanh nhẹn, trầm ấm, mang theo sự tự tin của tuổi trẻ: “Cháu làm được hết, chú ơi. Dọn nhà, sửa ống, khuân vác… việc gì cháu cũng làm tốt!” Nụ cười của Hùng, giản dị nhưng đầy mê hoặc, như một tia nắng xuyên qua màn sương mờ. Diệp khựng lại, đôi môi mím chặt, trái tim khẽ rung lên một nhịp lạ lẫm. Có gì đó ở cậu thanh niên này – không chỉ là khuôn mặt ưa nhìn, mà là sức sống tràn trề toát ra từ từng cử chỉ, như ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt mọi rào cản.
Cô tiến đến, giọng nói mềm mại như lụa, nhưng ẩn chứa uy quyền: “Cậu tên gì?”
“Hùng, thưa chị… à thưa cô,” cậu lúng túng đáp vì khuôn mặt trẻ trung của Diệp. Cậu hơi cúi đầu, ánh mắt lấp lánh sự chân thành.
“Làm được việc không? Nhà tôi rộng, cần người cẩn thận… và khỏe mạnh.” Từ “khỏe mạnh” được cô nhấn nhá, ánh mắt lướt qua đôi vai rộng và cánh tay săn chắc của Hùng, như thể đang đo đạc sức mạnh ẩn sau lớp áo cũ kỹ.
Hùng gật đầu, nụ cười khẽ nở: “Cháu làm được, cô yên tâm. Cô cần gì, cháu làm đúng như thế.”
Diệp mỉm cười, một nụ cười kín đáo nhưng đầy ý vị, như thể vừa tìm thấy một viên ngọc thô chưa được mài giũa. “Theo tôi,” cô nói, xoay người bước về phía chiếc xe hơi bóng loáng. Hùng vội bước theo, cảm nhận được ánh mắt của Diệp qua gương chiếu hậu – một cái nhìn sâu thẳm, như muốn lột trần mọi bí mật trong tâm hồn cậu. Mùi nước hoa hoa hồng thoang thoảng từ cô khiến Hùng khẽ nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn bình thường. Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc này, cậu đã bước vào một trò chơi nguy hiểm, nơi những khao khát bị kìm nén đang chờ đợi để bùng nổ.
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt đồ sộ, phía sau là ngôi biệt thự tráng lệ như một cung điện. Những hàng cây bàng cắt tỉa gọn gàng dẫn lối đến một hồ nước nhỏ, nơi ánh nắng nhảy múa trên mặt nước lấp lánh. Tòa nhà chính hiện ra với những bức tường trắng tinh, mái ngói đỏ rực, và những khung cửa sổ cao vút, lấp lánh ánh kính. Hùng đứng sững, đôi tay buông thõng, miệng khẽ há ra. Cậu chưa bao giờ thấy một nơi như thế này. Ngôi nhà cấp bốn của cậu, với bức tường loang lổ và mái tôn kêu lách tách mỗi khi trời mưa, giờ đây như một ký ức xa xôi.
“Vào đi, đừng đứng đó mãi,” giọng Diệp vang lên, kéo Hùng trở lại thực tại. Cô bước đi, đôi giày cao gót gõ nhịp trên lối đá lát, chiếc váy lụa khẽ lay động, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt. Hùng vội bước theo, cố không để ánh mắt mình lạc lối trên dáng hình cô.
Bên trong sảnh chính, ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rọi xuống, phản chiếu trên sàn đá hoa cương sáng bóng như gương. Những bức tranh sơn dầu treo trên tường, những món đồ sứ trắng muốt trên kệ gỗ mun, và mùi hương lavender thoang thoảng khiến Hùng cảm thấy mình nhỏ bé, lạc lõng. Đôi giày thể thao cũ kỹ của cậu bỗng trở nên xấu xí, như một vết mực trên tờ giấy trắng tinh.
Diệp quay lại, ánh mắt lướt qua Hùng, dừng lại ở đôi tay rắn chắc và vầng ngực rộng đang phập phồng dưới lớp áo mỏng. “Cậu bắt đầu từ tầng trệt. Quét dọn, lau bụi, sắp xếp lại đồ đạc. Có gì không hiểu thì hỏi tôi. Rõ chưa?”
Hùng gật đầu, giọng hơi run: “Dạ, rõ ạ.”
Cậu lấy chiếc chổi, xô nước, và một chiếc giẻ lau từ trong kho theo lời chỉ của Diệp và bắt tay vào công việc. Hùng làm việc với tất cả sức mạnh của tuổi trẻ – từng động tác mạnh mẽ, dứt khoát, nhưng không thiếu sự cẩn thận. Cậu quét sạch từng góc phòng, lau từng khung cửa sổ, nhấc những chiếc bàn gỗ nặng trịch như thể chúng chỉ là đồ chơi. Mồ hôi lấm tấm trên trán cậu, thấm ướt chiếc áo lao động, khiến lớp vải mỏng dính chặt vào cơ thể, phô bày những đường nét cơ bắp săn chắc. Khi cậu cúi xuống lau sàn, chiếc áo khẽ tuột lên, để lộ một phần lưng trần rắn rỏi, nơi ánh nắng chiếu qua cửa sổ tô điểm thêm vẻ đẹp hoang dã của tuổi trẻ.
Diệp ngồi trên chiếc sofa bọc nhung đỏ, tay cầm ly trà bạc hà, đôi mắt không rời khỏi Hùng. Cô để ý từng chi tiết – cách cơ bắp cậu căng lên khi nhấc một chiếc ghế, cách mồ hôi lăn dài trên cổ cậu, lấp lánh như những viên ngọc dưới ánh đèn. Có một khoảnh khắc, khi Hùng đang lau một chiếc tủ cao, cậu vươn người, chiếc áo bó sát để lộ đường cong hoàn hảo của cơ thể, khiến Diệp khẽ cắn môi. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, táo bạo và đầy cấm kỵ: Nếu cậu ta chạm vào mình, liệu cái nóng của tuổi trẻ ấy có thiêu đốt được những tháng năm cô đơn?
Cô lập tức gạt ý nghĩ đó đi, siết chặt ly trà để kéo mình trở lại thực tại. Nhưng ánh mắt cô vẫn dính chặt vào Hùng, như một con thiêu thân không thể cưỡng lại ánh sáng. “Cậu làm nhanh đấy,” cô lên tiếng, giọng mềm mại hơn thường lệ, như một lời khen ngợi xen lẫn sự thăm dò.
Hùng ngẩng lên, nụ cười rạng rỡ: “Dạ, cháu quen làm việc nặng rồi, cô ạ.” Cậu không biết rằng, mỗi cử chỉ vô tư của mình đang gieo những hạt giống cám dỗ trong tâm trí người phụ nữ trước mặt.
Sau khi hoàn thành phòng khách, Diệp dẫn Hùng lên tầng hai, đến một căn phòng sách rộng lớn. Những kệ sách bằng gỗ mun cao chạm trần, chất đầy những cuốn sách bìa da cũ kỹ, tỏa ra mùi giấy và mực thoang thoảng. Một chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa phòng, trên đó là những món đồ trang trí bằng bạc lấp lánh.
“Dọn sạch bụi ở đây. Những cuốn sách này quý lắm, cẩn thận đừng làm hỏng,” Diệp nói, đứng gần Hùng hơn bình thường. Hơi thở của cô mang theo mùi nước hoa hoa hồng, khiến Hùng khẽ hít vào, tim đập nhanh hơn.
Cậu gật đầu, bắt đầu công việc. Hùng lấy một chiếc thang nhỏ, trèo lên để lau những kệ sách cao nhất. Mỗi khi cậu vươn người, chiếc áo lao động bó sát phô bày cơ bắp cánh tay và lồng ngực rộng, như một bức tượng sống động của sức trẻ. Mồ hôi chảy dài từ cổ xuống ngực, thấm ướt áo, khiến lớp vải gần như trong suốt.
Diệp đứng dưới, giả vờ xem xét một cuốn sách, nhưng ánh mắt cô liên tục lén lướt qua Hùng. Khi cậu cúi xuống nhặt một cuốn sách rơi, chiếc quần jeans cũ ôm sát lấy đôi chân mạnh mẽ và vòng hông săn chắc, khiến cô khẽ nuốt nước bọt. Một hình ảnh thoáng qua trong tâm trí cô – bàn tay cậu, thô ráp nhưng ấm nóng, chạm vào làn da cô, kéo cô vào một điệu vũ cấm kỵ dưới ánh trăng. Diệp giật mình, đóng sập cuốn sách, tự nhủ: Mình đang nghĩ gì thế này? Cậu ta chỉ là một thằng nhóc.
Nhưng khi Hùng quay lại, nụ cười vô tư và ánh mắt trong trẻo của cậu khiến trái tim cô lại rung lên. “Cô ơi, lau thế này được chưa ạ?” cậu hỏi, giọng trầm ấm, không hề biết rằng mình đang vô tình khuấy động những con sóng ngầm trong lòng người phụ nữ trước mặt.
“Được… rất tốt,” cô đáp, giọng khẽ run, ánh mắt lướt qua đôi môi đầy đặn của Hùng, nơi nụ cười vẫn chưa tắt. Cô quay đi, cố giấu đôi má đang nóng bừng, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết rằng cậu thanh niên này đã gieo một hạt giống nguy hiểm – một hạt giống mà cô không chắc mình có thể dập tắt.
Đột nhiên.
Cánh cửa chính bật mở, cắt ngang không khí tĩnh lặng của căn phòng sách. Một thiếu nữ bước vào, chiếc cặp sách đung đưa trên vai, đôi giày trắng tinh khẽ chạm xuống sàn. Mái tóc đen dài buông xõa, ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt trong veo như mặt hồ không gợn sóng. Đó là Thư-con gái của Diệp.
Ở tuổi 16, Thư mang vẻ đẹp của một đóa hoa vừa chớm nở, thân hình phổng phao trong chiếc áo đồng phục học sinh ôm sát, tôn lên những đường cong thanh xuân khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn.

“Mẹ ơi, con về rồi!” Thư gọi, giọng trong trẻo như tiếng chuông bạc. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào Hùng, đang đứng bên kệ sách với chiếc giẻ lau trong tay, cô khựng lại. Đôi má cô ửng hồng, như hai cánh hoa đào dưới ánh nắng.
Diệp ngẩng lên, giọng điềm tĩnh nhưng mang chút nghiêm nghị: “Thư, đây là Hùng, hôm nay làm việc ở nhà mình. Lên phòng nghỉ đi con, đừng làm phiền cậu ấy.”
Thư gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn lén lướt qua Hùng. Cậu thanh niên này khác hẳn những người cô từng gặp – không phải sự bóng bẩy của đám bạn học giàu có, cũng không phải sự xa cách của những người làm thuê khác. Có gì đó ở Hùng khiến cô tò mò – một sự chân thật, gần gũi, như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông.
Hùng cũng nhận ra ánh mắt của Thư. Cậu ngẩng lên, bắt gặp đôi mắt trong veo ấy, và khẽ mỉm cười. “Chào chị,” cậu nói, giọng hơi ngượng, không biết phải xưng hô thế nào với cô gái trông chỉ nhỏ hơn mình một chút.
Thư mỉm cười đáp lại, nụ cười rạng rỡ như ánh trăng non. “Chào… anh,” cô nói nhỏ, giọng run run vì bối rối.
Khi Thư bước ngang qua, chiếc khăn tay lụa màu hồng nhạt vô tình rơi khỏi túi áo cô, lướt xuống sàn đá hoa cương. Hùng vội cúi xuống nhặt, ngón tay chạm vào lớp vải mềm mại. “Của chị này,” cậu nói, đưa chiếc khăn cho Thư, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt cô.
Thư nhận lấy, ngón tay khẽ lướt qua tay Hùng, để lại một cảm giác ấm nóng kỳ lạ. “Cảm ơn anh,” cô nói, giọng nhỏ như thì thầm, đôi má càng hồng hơn. Khoảnh khắc ấy, dù chỉ kéo dài vài giây, lại như một tia lửa nhỏ, lặng lẽ cháy trong lòng cả hai.
Diệp chứng kiến cảnh tượng từ góc phòng. Đôi lông mày cô khẽ nhíu lại, ánh mắt thoáng tối đi. Không rõ cô đang lo lắng cho Thư, hay đang đấu tranh với một cảm xúc ghen tuông mà chính cô không muốn thừa nhận. “Hùng, cậu làm xong kệ đó chưa?” Diệp lên tiếng, giọng lạnh hơn thường lệ, như muốn cắt ngang khoảnh khắc giữa hai người trẻ tuổi.
Hùng giật mình, vội quay lại công việc, nhưng trong đầu cậu, hình ảnh của Thư – với nụ cười trong sáng và ánh mắt ngây thơ – đã khắc sâu, như một bức tranh không thể xóa nhòa.
Buổi chiều trôi qua, ánh nắng vàng cam len qua những khung cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp ánh sáng ấm áp. Hùng hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến, khiến Diệp không khỏi ấn tượng. Cậu lau sạch từng ngóc ngách, sắp xếp lại những món đồ đắt tiền với sự cẩn thận như thể chúng là báu vật. Khi cậu đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán, chiếc áo ướt đẫm dính chặt vào cơ thể, phô bày lồng ngực rộng và vòng eo săn chắc.
Diệp bước đến, tay cầm một phong bì tiền dày cộp. “Làm tốt lắm, Hùng,” cô nói, giọng mềm mại như lụa, ánh mắt lướt qua cơ thể cậu, dừng lại ở đôi tay thô ráp nhưng mạnh mẽ. “Tuần sau quay lại nhé. Nhà tôi còn nhiều việc cần một người… như cậu.” Từ “như cậu” được cô nhấn nhá, mang theo một ý vị không thể diễn giải.
Hùng nhận phong bì, cảm nhận được trọng lượng của nó trong tay. Số tiền này đủ để mẹ cậu mua thuốc trong cả tháng. “Cảm ơn cô, cháu sẽ quay lại,” cậu nói, cố giấu niềm vui xen lẫn ngượng ngùng.
Nhưng khi Diệp đưa phong bì, ngón tay cô khẽ chạm vào tay Hùng, một cái chạm kéo dài hơn cần thiết. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt cậu, sâu thẳm và đầy cám dỗ, như một lời mời gọi không lời. “Cẩn thận trên đường về,” cô nói, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười bí ẩn, đôi mắt lấp lánh như đang giấu một bí mật chỉ hai người hiểu.
Hùng gật đầu, bước ra khỏi biệt thự, nhưng trái tim cậu vẫn đập thình thịch. Trên con đường đất đỏ dẫn về nhà, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, cậu không thể ngừng nghĩ về hai người phụ nữ trong ngôi nhà ấy. Diệp, với vẻ đẹp quý phái và ánh mắt sắc sảo, như một ly rượu vang đỏ, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Thư, với sự ngây thơ trong sáng, như một đóa hoa mới nở, khiến cậu vừa muốn chạm vào, vừa sợ làm tổn thương.
Cậu khẽ mỉm cười, tay siết chặt phong bì tiền. Ngôi biệt thự ấy không chỉ là một công việc – nó là một cánh cửa dẫn vào một thế giới đầy cám dỗ và những bí mật đang chờ được khám phá. Và Hùng, với trái tim tuổi trẻ bùng cháy, đã sẵn sàng bước qua ngưỡng cửa ấy.
Lời kết chap 1:
Hùng rời đi, bóng dáng cậu khuất dần trong ánh hoàng hôn. Trong biệt thự, Thư ngồi bên cửa sổ, tay mân mê chiếc khăn tay lụa, ánh mắt mơ màng nhìn về phía con đường bụi đỏ. Nụ cười của Hùng, giọng nói ấm áp của cậu, như một giai điệu vang vọng trong tâm trí cô. Còn Diệp, đứng trước gương lớn trong phòng ngủ, tay cầm ly rượu vang đỏ, khẽ nhíu mày. “Cậu ta… là một cám dỗ,” cô thì thầm, nhưng ánh mắt cô trong gương lại lấp lánh một tia sáng kỳ lạ, như thể đang chờ đợi một cơn bão sắp ập đến.
Liệu Hùng sẽ chinh phục được trái tim của hai người phụ nữ này, hay chính cậu sẽ bị cuốn vào vòng xoáy của những khao khát nguy hiểm? Cánh cửa đã mở, và câu chuyện chỉ vừa bắt đầu.