Ngưỡng Thiên
Thượng Thư
Ngày xưa hai đứa bé con,
Chơi chung một xóm, đường mòn cùng đi
Bỗng hôm chia cách bởi vì,
Xóm kia nay xoá, thôi thì xa nhau
Mười chín năm lặng qua mau,
Mỗi người mỗi ngả, bạc màu thời gian
Ta nay áo mũ làm quan,
Nàng ô sin nhỏ, nuôi đàn con thơ
Tình cờ gặp giữa bên bờ,
Phố đông mà tưởng, như mơ giữa đời
Nhìn nhau xao xuyến đôi nơi,
Nhớ xưa năm tháng, đầy vơi tiếng cười
Tim ta sao nhói người ơi,
Khi xưa thân thiết, giờ vơi nhạt mờ
“Anh khỏe không?” – giọng em thơ,
Như khơi giấc cũ, đợi chờ đã lâu
Xung quanh phảng phất u sầu,
Tự nhiên muốn khóc, nhưng đâu dám làm
Trách sao duyên số phũ phàng,
Một người trên đỉnh, một đàng dở dang
Quặn lòng ta đứng nhìn nàng,
Chỉ xin giữ lấy, dịu dàng ngày xưa
Giờ đây gặp cũng là thừa,
Tim đau vì biết, ta chưa chung đường.
Chơi chung một xóm, đường mòn cùng đi
Bỗng hôm chia cách bởi vì,
Xóm kia nay xoá, thôi thì xa nhau
Mười chín năm lặng qua mau,
Mỗi người mỗi ngả, bạc màu thời gian
Ta nay áo mũ làm quan,
Nàng ô sin nhỏ, nuôi đàn con thơ
Tình cờ gặp giữa bên bờ,
Phố đông mà tưởng, như mơ giữa đời
Nhìn nhau xao xuyến đôi nơi,
Nhớ xưa năm tháng, đầy vơi tiếng cười
Tim ta sao nhói người ơi,
Khi xưa thân thiết, giờ vơi nhạt mờ
“Anh khỏe không?” – giọng em thơ,
Như khơi giấc cũ, đợi chờ đã lâu
Xung quanh phảng phất u sầu,
Tự nhiên muốn khóc, nhưng đâu dám làm
Trách sao duyên số phũ phàng,
Một người trên đỉnh, một đàng dở dang
Quặn lòng ta đứng nhìn nàng,
Chỉ xin giữ lấy, dịu dàng ngày xưa
Giờ đây gặp cũng là thừa,
Tim đau vì biết, ta chưa chung đường.