Chương 16: Nóng bức
Buổi học nhóm trôi qua được gần nửa tiếng, cái nóng oi ả trong căn phòng khách nhỏ bé vẫn không hề dịu bớt, thậm chí còn có phần ngột ngạt hơn khi ba người ngồi gần nhau, phả hơi nóng ra xung quanh. Mồ hôi đã túa ra ướt đẫm lưng áo của cả Bá Nha và Tuấn Anh, còn Bảo Ngọc, dù vẻ ngoài vẫn giữ được sự tươi tắn, rạng rỡ, nhưng trên vầng trán mịn màng cũng lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ li ti. Dường như không chịu nổi cái nóng bức khó chịu này nữa, Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, cất tiếng hỏi Bá Nha, giọng nói ngọt ngào nhưng cũng không giấu được vẻ mệt mỏi: “Bá Nha này, nhà cậu có nước đá không? Tớ khát quá, mà nóng quá, uống chút nước đá chắc dễ chịu hơn nhiều.”
Bá Nha nghe tiếng Bảo Ngọc gọi, trong lòng mừng rỡ như mở hội, vội vàng đáp lời, giọng điệu ân cần, chu đáo: “Nước đá hả? À… ờ… nhà tớ lại không có đá cây ấy. Để… để tớ chạy đi mua cho cậu nhé! Tiệm tạp hóa đầu ngõ có bán, chắc cũng không xa lắm đâu…” Thực ra, tiệm tạp hóa không hề gần như Bá Nha nói, phải đi bộ mất gần mười phút đường đất dưới cái nắng gay gắt giữa trưa, nhưng vì muốn chiều lòng “nữ thần”, Bá Nha sẵn sàng “xông pha”, chẳng hề nề hà khó khăn. Bảo Ngọc khẽ gật đầu, đôi môi hé nở một nụ cười nhẹ nhàng như cánh hoa, đáp lời: “Vậy thì tốt quá, cậu đi mua giúp tớ nhé! Nhanh nhanh chút nha, tớ nóng quá chịu không nổi rồi.” Ánh mắt Bảo Ngọc long lanh, vừa có vẻ mong chờ, vừa có chút nũng nịu, khiến Bá Nha như trúng phải “tên ái tình”, trong lòng lâng lâng sung sướng, lập tức đứng phắt dậy, nói với theo trước khi chạy vội ra cửa: “Được rồi, được rồi, tớ đi ngay đây, cậu cứ chờ tớ một tí thôi!”
Bá Nha ba chân bốn cẳng rời khỏi nhà, để lại không gian riêng tư đầy tế nhị cho Bảo Ngọc và Tuấn Anh. Ngay khi bóng dáng Bá Nha vừa khuất sau cánh cổng, căn phòng khách nhỏ bé bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng quạt máy ọp ẹp phe phẩy đều đều và tiếng thở nhẹ nhàng của hai người. Bảo Ngọc vẫn chăm chú cúi đầu xuống bàn trà, tiếp tục giải bài tập, vờ như không hề để ý đến sự thay đổi không khí xung quanh. Nhưng Tuấn Anh thì hoàn toàn ngược lại, từ lúc Bá Nha rời đi, ánh mắt cậu ta dường như dán chặt vào người Bảo Ngọc, không rời một giây phút nào. Tuy cố gắng tỏ ra tập trung vào trang sách trước mặt, nhưng thực chất tâm trí Tuấn Anh đã sớm “đi lạc” theo những đường cong quyến rũ của Bảo Ngọc. Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mặt cô, mà chỉ dám lén lút quan sát từ phía dưới, ánh mắt tham lam lướt dọc theo bờ vai thon thả, xuống khuôn ngực đầy đặn đang nhấp nhô sau lớp áo ba lỗ, rồi dừng lại ở cặp đùi trắng nõn mơn mởn hiện ra dưới chiếc quần short ngắn cũn.
Đột nhiên, trong không gian tĩnh lặng như tờ, giọng nói trong trẻo của Bảo Ngọc bất ngờ vang lên, phá tan đi sự im lặng ngột ngạt: “Tuấn Anh… nhìn đủ chưa vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng, thản nhiên như không, nhưng lại chứa đựng một sự châm biếm sâu cay khiến người nghe giật mình. Điều đáng nói là, Bảo Ngọc vẫn không hề ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nhìn xuống quyển vở bài tập, như thể câu hỏi kia chỉ là một lời nói vu vơ, tình cờ thốt ra. Tuấn Anh giật mình thon thót, như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, vội vã đánh trống lảng bằng một nụ cười gượng gạo, vụng về: “Hả? À… ờ… đâu có… tôi… tôi đang xem bài tập của cậu đấy chứ…” Giọng Tuấn Anh lắp bắp, ngượng ngùng đến mức mặt đỏ bừng lên.
Lúc này, Bảo Ngọc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn thẳng vào Tuấn Anh. Trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười mỉa mai, y hệt cái nụ cười đầy châm chọc mà cô đã dành cho Tuấn Anh trong nhà vệ sinh hôm trước. Nụ cười ấy vừa khiêu khích, lại vừa kỳ lạ, ẩn chứa một sức hút ma mị khó cưỡng. Và rồi, giọng nói của Bảo Ngọc lại vang lên, vẫn nhẹ nhàng, vẫn thản nhiên, nhưng lần này thì lại chứa đựng một sự gợi mời trắng trợn: “Sao vậy? Muốn… nhìn kỹ hơn không?”
Câu hỏi đầy bất ngờ của Bảo Ngọc khiến Tuấn Anh sững sờ, đứng hình mất vài giây. Nhưng rồi, lý trí nhanh chóng nhường chỗ cho dục vọng đang sục sôi trong người. Tuấn Anh không phải gã ngốc, sau sự việc ở nhà vệ sinh, cậu ta đã hiểu rõ phần nào tính cách “khác người” của Bảo Ngọc. Cô gái này thích trêu đùa, thích khiêu khích, thích thử thách giới hạn của người khác. Và trong cái trêu đùa, khiêu khích ấy, lại ẩn chứa một mầm mống của sự “ban ơn”, một “lối vào” khó tin nhưng có thật để tiếp cận với vẻ đẹp cấm kỵ của “nữ thần”. Vậy nên, thay vì sợ hãi, e dè như mọi lần, lần này Tuấn Anh quyết định “chơi tới bến”, không ngần ngại gật đầu lia lịa, ánh mắt không rời khỏi khuôn ngực của Bảo Ngọc, háo hức chờ đợi xem cô sẽ “chiêu đãi” mình bằng những gì.
Và Bảo Ngọc đã không để Tuấn Anh phải thất vọng. Thấy Tuấn Anh gật đầu đồng ý, khóe miệng cô lại cong lên một nụ cười tinh nghịch, rồi dứt khoát đưa hai tay lên, nắm lấy vạt áo ba lỗ mỏng manh, kéo ngược lên cao qua đầu. Chiếc áo ngắn cũn dễ dàng bị kéo lên, để lộ ra trước mắt Tuấn Anh chiếc áo lót ren màu kem mỏng tang đầy gợi cảm, đang nâng niu hai gò bồng đào căng tròn, nảy nở đầy khiêu khích. Cả bầu ngực trắng ngần của Bảo Ngọc hiện lên rõ mồn một sau lớp áo lót mỏng tang, như mời gọi, vẫy gọi bàn tay khao khát của Tuấn Anh. Hơi thở Tuấn Anh trở nên nặng nề hơn, dồn dập như bễ phu nước. Phía dưới đũng quần, “thằng nhỏ” của cậu ta đã căng phồng lên từ lúc nào, biểu tình mạnh mẽ, gào thét đòi hỏi được Bảo Ngọc “yêu thương”, nó nhớ nhung những vuốt ve ân ái từ bàn tay mềm mại của cô gái xinh đẹp này.
Thấy rõ vẻ mặt ngây ngất, run rẩy đầy thèm thuồng của Tuấn Anh, Bảo Ngọc khẽ cong môi, nụ cười càng thêm phần quyến rũ. Cô biết rõ, ngọn lửa dục vọng trong lòng gã bạn học nhút nhát này đã bị cô khơi dậy đến mức không thể kiểm soát. Ánh mắt Tuấn Anh dán chặt vào đôi gò bồng đào trắng nõn, không giấu được khao khát muốn vươn tay chạm vào, nhưng có lẽ ký ức về lời cảnh cáo lạnh lùng trong nhà vệ sinh vẫn còn ám ảnh, khiến cậu ta chần chừ, không dám manh động.
Thấy vậy, Bảo Ngọc chủ động lên tiếng, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại mang theo một ma lực khó cưỡng: “Sao thế? Muốn… chạm vào không?” Vừa hỏi, Bảo Ngọc vừa nhẹ nhàng ngả người ra sau, tựa lưng vào thành ghế gỗ chạm trổ, thân hình mềm mại như lả đi. Đồng thời, cô cố tình ưỡn cao bộ ngực, khoe trọn đường cong đầy đặn sau lớp áo lót ren mỏng manh, khiêu khích ánh mắt đang rực lửa của Tuấn Anh. Đôi gò bồng đào như hai trái đào tiên căng mọng, chực chờ được hái xuống, được nâng niu, vuốt ve.
Nghe thấy lời mời gọi như rót mật vào tai, Tuấn Anh như bừng tỉnh khỏi cơn mê, lý trí cuối cùng cũng hoàn toàn đầu hàng trước dục vọng đang thôi thúc. Không còn e dè, sợ hãi, Tuấn Anh đứng phắt dậy, hành động nhanh nhẹn đến mức chính cậu ta cũng phải ngạc nhiên. Trong đầu Tuấn Anh lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: tận dụng từng giây từng phút ít ỏi để hưởng thụ ân huệ “nữ thần” ban tặng, trước khi Bá Nha bất chợt quay về phá tan khoảnh khắc thiên đường này.
Bước chân run rẩy nhưng không hề do dự, Tuấn Anh tiến đến, đứng ngay trước mặt Bảo Ngọc, tạo thành một bức tường cao lớn che khuất ánh sáng, bao phủ lấy thân hình mềm mại của cô. Hai tay Tuấn Anh run rẩy nâng lên, như thể sợ làm vỡ tan một thứ đồ vật quý giá, rồi từ từ đặt lên đôi gò bồng đào của Bảo Ngọc. Ban đầu, bàn tay Tuấn Anh chỉ dám chạm nhẹ bên ngoài lớp áo lót màu kem mỏng tang, nhưng chỉ vài giây sau, sự mềm mại, nảy nở tuyệt vời của bầu ngực đã khiến mọi e dè trong lòng Tuấn Anh tan biến hoàn toàn. Bàn tay cậu ta trở nên mạnh bạo hơn, áp sát hơn, bắt đầu vuốt ve, xoa nắn, nhào nặn đôi gò bồng đào tròn trịa, căng tràn sức sống. Qua lớp áo lót mỏng manh, Tuấn Anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại tuyệt vời, cái nóng hổi nhiệt huyết của khuôn ngực Bảo Ngọc, như thể đang ôm trọn trong tay hai túi nước ấm mềm nhũn. Đầu ngón tay Tuấn Anh khẽ miết nhẹ lên nhũ hoa đang cộm lên sau lớp áo lót, cảm giác vừa mềm mại, vừa cứng rắn, vừa nóng rực, vừa nhạy cảm, khiến toàn thân Tuấn Anh như bị điện giật, run lên bần bật.
Còn Bảo Ngọc, cô hoàn toàn thả lỏng cơ thể, nhắm mắt hờ hững tựa vào ghế, không hề có ý định phản kháng hay cản trở hành động vụng về nhưng đầy khao khát của Tuấn Anh. Đôi môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười kín đáo, trong lòng không khỏi cảm thấy hài lòng với “phản ứng” của Tuấn Anh. Cô nhận thấy rõ ràng sự run rẩy, bối rối, nhưng cũng không giấu được vẻ hăm hở, cuồng nhiệt trong từng động tác vuốt ve của Tuấn Anh. Ánh mắt Bảo Ngọc lười biếng mở ra, hé nhìn Tuấn Anh từ dưới lên, quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt đang đỏ bừng lên vì hưng phấn của chàng bạn học. Cô cảm thấy thú vị khi nhìn thấy sự vụng về, lóng ngóng của Tuấn Anh khi chạm vào cơ thể cô, một sự vụng về ngây ngô nhưng chứa đựng trong đó biết bao nhiêu khao khát, khát khao mà có lẽ chính bản thân Tuấn Anh cũng không thể diễn tả bằng lời.
Thấy Bảo Ngọc không hề phản ứng, Tuấn Anh càng trở nên bạo dạn hơn. Cậu ta bắt đầu luồn bàn tay vào bên trong lớp áo lót mỏng tang, tìm kiếm làn da trần trụi nóng bỏng của Bảo Ngọc. Ngón tay Tuấn Anh dần dần chạm đến làn da mịn màng, mềm như lụa ở khuôn ngực Bảo Ngọc, một chút ẩm ướt của mồ hôi toát ra, nhưng dưới lớp mồ hôi ấy, da thịt Bảo Ngọc lại mát lạnh đến bất ngờ, như thể nước suối tan chảy trên da. Cảm giác mát lạnh tương phản với hơi nóng bốc lên từ cơ thể Tuấn Anh tạo nên một trải nghiệm vô cùng kích thích, khiến huyết mạch trong người Tuấn Anh như muốn nổ tung.
Trong lúc Tuấn Anh còn đang đắm chìm trong khoái cảm tê dại, bàn tay Bảo Ngọc bỗng nghịch ngợm rời khỏi eo cậu, lướt xuống thấp hơn, chạm đến nơi cấm địa sau lớp vải quần đang căng phồng. Bàn tay mềm mại lướt nhẹ, ấn hờ hững lên đũng quần nóng rực, khiến Tuấn Anh giật mình thon thót, toàn thân như bị điện giật. Giọng Bảo Ngọc vang lên, vẫn dịu dàng như rót mật vào tai, nhưng lại chứa đựng một sự trêu ghẹo đầy nhục cảm: “Sao thế… ‘em bé’ đáng thương của cậu… hình như đang phàn nàn thì phải? Chật chội… khó chịu lắm hả…?”
Chưa đợi Tuấn Anh kịp ú ớ trả lời, Bảo Ngọc đã chủ động hơn, bàn tay tinh nghịch khẽ vuốt ve, xoa nắn “cậu nhỏ” đang nổi loạn sau lớp vải. Cảm giác mềm mại, ấm nóng từ bàn tay Bảo Ngọc như một mồi lửa đốt bùng lên ngọn lửa dục vọng trong lòng Tuấn Anh, khiến cậu ta run lên bần bật, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Và rồi, không chần chừ thêm một giây phút nào nữa, Bảo Ngọc quyết định “giải phóng” cho “chú chim nhỏ” khốn khổ đang bị giam cầm kia. Cô khéo léo kéo nhẹ cạp quần Tuấn Anh xuống, vừa đủ để lộ ra trước mắt mọi thứ tuyệt mỹ đang ẩn giấu bên trong: con “cặc” trắng nõn căng tròn, nóng rực như thỏi sắt vừa ra lò, hiên ngang kiêu hãnh nhô lên, đầu khấc đỏ au ướt át dưới ánh nhìn thèm thuồng của chủ nhân.
Không để Tuấn Anh có thời gian hoàn hồn, Bảo Ngọc dịu dàng nâng niu con “cặc” của cậu vào lòng bàn tay mềm mại, ấm áp. Những ngón tay thon dài uyển chuyển vuốt ve, mơn trớn thân “cặc” nóng rực, từ từ mát xa nhẹ nhàng dọc chiều dài, rồi tập trung xoa bóp, vuốt ve phần gốc “cặc” nảy nở và đầu khấc đỏ au đầy nhạy cảm. Trong khi đôi tay linh hoạt “làm việc” không ngừng, Bảo Ngọc lại tiếp tục “rót mật vào tai” Tuấn Anh bằng những lời nói gợi tình khiêu gợi, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng gió thổi, nhưng mỗi âm thanh, mỗi vần điệu như đều chứa đựng ma lực dẫn dụ, thôi miên, kích thích mọi giác quan của người nghe. “Ưm… cứng quá… nóng quá… thích không… thích không… được tớ chăm sóc thế này… sướng không…?”
Đầu óc Tuấn Anh hoàn toàn trống rỗng, như bay lơ lửng giữa không trung, mọi khái niệm về thời gian, không gian đều tan biến. Cảm giác ở tay, ở tai, ở mắt, ở khứu giác, tất cả đều bị hòa tan, pha trộn vào một vùng mơ hồ huyền ảo. Đôi bàn tay cậu vẫn run rẩy áp sát vào đôi gò bồng đào mềm mại của Bảo Ngọc, tham lam cảm nhận sự căng tròn, nảy nở, ấm nóng tuyệt vời của khuôn ngực con gái. Hai ngón tay vô thức vuốt ve đầu nhũ hoa đang cộm lên qua lớp áo lót mỏng tang, nhận thấy rõ ràng đỉnh nhũ hoa càng lúc càng căng cứng, như muốn xuyên thủng lớp vải mỏng manh để bứt phá ra ngoài. Phía bên dưới hạ thể, con “cặc” bé nhỏ nhưng đầy uy lực của Tuấn Anh đang ngự trị, tận hưởng trọn vẹn những ân ái vuốt ve từ đôi bàn tay mềm mại, ma thuật của Bảo Ngọc. Cảm giác mát xa, xoa bóp, mơn trớn lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ của đôi tay Bảo Ngọc khiến cho từng tế bào trong cơ thể Tuấn Anh như dậy sóng, rần rần lên vì khoái cảm.
Để kích thích Tuấn Anh đến tột cùng, Bảo Ngọc chủ động áp sát người lại gần, khoảng cách giữa hai người gần như bằng không. Con “cặc” đang nóng bỏng, căng cứng của Tuấn Anh vừa vặn chạm vào bộ ngực mềm mại của Bảo Ngọc, da thịt cọ xát vào da thịt, ướt át mồ hôi và nhục dục tạo nên một kích thích đến nghẹt thở. Sau đó, Bảo Ngọc dùng hai tay mình ép chặt lấy hai bầu ngực, tạo thành một “chiếc bẫy mềm” vừa khít, vừa vặn ôm trọn lấy con “cặc” của Tuấn Anh vào giữa khe ngực. Rồi Bảo Ngọc bắt đầu “màn tra tấn” thực sự, nhịp nhàng di chuyển thân trên lên xuống, khiến con “cặc” của Tuấn Anh trượt dài trong khe ngực nóng bỏng, mềm nhũn. Da thịt ma sát vào da thịt, âm thanh ướt át nhơ nhớp vang lên kích thích màng nhĩ, hơi thở cả hai người đều trở nên gấp gáp, dồn dập. Để tăng thêm khoái cảm, Bảo Ngọc chợt cuối người xuống, nhả một ít nước bọt trong miệng lên đầu khấc của con “cặc”, ướt át và trơn trượt. Rồi cô càng tăng tốc độ di chuyển thân mình nhanh hơn, nhanh hơn nữa, không ngừng nghỉ, không cho Tuấn Anh thở lấy một hơi. Trong mỗi nhịp di chuyển lên xuống đầy kích thích ấy, Bảo Ngọc lại chủ động cuối người xuống, dùng đầu lưỡi nóng rực liếm mút vào đầu khấc đỏ au, nhấn mạnh vào phần nhạy cảm nhất của con “cặc” trong mỗi lần di chuyển lên phía trên, tạo nên những đợt sóng khoái cảm cuồn cuộn trào dâng trong lòng Tuấn Anh.
“Ư… ư…” Tuấn Anh bắt đầu rên rỉ những âm thanh vô nghĩa, như một con thú bị thương, vừa đau đớn, vừa sung sướng. Hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp, nặng nề, không còn đều đặn nữa. Cậu ta cảm thấy toàn thân mình như đang bị xé tan ra, vừa đau đớn, vừa thăng hoa, như lạc vào một trận “bão dục vọng” không lối thoát. Đến lúc này, Tuấn Anh đã hoàn toàn mất đi khả năng kiểm soát, không thể chịu đựng thêm được nữa cơn khoái cảm đang trào dâng như vũ bão. Cảm giác sung sướng tột đỉnh vỡ òa, bung nổ trong tâm trí Tuấn Anh, kéo theo toàn bộ cơ thể cậu ta cứng đờ, gồng cứng lại như tượng đá. Con “cặc” bé nhỏ bỗng chốc trở nên “hung dữ” hơn bao giờ hết, co giật mạnh mẽ, nhịp nhàng theo từng cơn sóng xuất tinh đang trào ra ồ ạt. Từng dòng, từng dòng tinh dịch nóng hổi bắn tung tóe từ đầu khấc của con “cặc”, phun trào như mắc cửi, nhầy nhụa, dính dấp trên khuôn ngực trắng mịn của Bảo Ngọc, làm ướt đẫm cả vùng áo lót ren mỏng manh, tràn ra cả làn da mịn màng, ướt át.