• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Thời sự Truyện cuộc đời tao.

Cục 💩Cô Đơn

Yếu sinh lý
Cảm ơn mày đã đồng hành cùng bộ truyện của tao, cũng chú tâm phết đấy thằng ML
Tao cũng có câu chuyện của riêng tao. Nhưng về khả năng kể lại trên con chữ thì chắc không được như mày. Nhưng về diễn thuyết hay gặp trực tiếp kể thì chắc cũng lôi cuốn.
Cuộc đời mà, có cái này thì sẽ không có cái kia. Nhưng nói chung là chuyện của m hay. Tao mong muốn và cảm thấy khát khao được thấy Trang Anh 1 lần
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Nhiều thằng ML cứ ib xin fb Trang Anh, chúng mày tha tao đi, hỏi tào lao quá, tao đã viết thành truyện lên cho chúng mày đọc là đủ rồi, còn để hình dung Trang Anh thế nào thì đây, tao cố tìm ảnh 1 đứa mà có nét hao hao Trang Anh cho chúng mày mường tượng là dc....em này tao thấy khá có nhiều nét giống Trang Anh của tao nhất, trừ đôi môi.. đôi môi trang anh nhỏ hơn chút....
 

Đính kèm

  • hot-girl-gai-xinh-thai-lan-dep-81.jpg
    hot-girl-gai-xinh-thai-lan-dep-81.jpg
    61.9 KB · Xem: 687

Bodoi_methienha

Yếu sinh lý
Nhiều thằng ML cứ ib xin fb Trang Anh, chúng mày tha tao đi, hỏi tào lao quá, tao đã viết thành truyện lên cho chúng mày đọc là đủ rồi, còn để hình dung Trang Anh thế nào thì đây, tao cố tìm ảnh 1 đứa mà có nét hao hao Trang Anh cho chúng mày mường tượng là dc....em này tao thấy khá có nhiều nét giống Trang Anh của tao nhất, trừ đôi môi.. đôi môi trang anh nhỏ hơn chút....
Chúng nó ko hiểu là tưởng tượng sẽ ra những hình ảnh đẹp nhất mộng mơ nhất. Và hơn nữa làm câu chuyện quấn hút hơn m ạ.
Như tao, tao tưởng tượng các nhân vật trong câu chuyện mày qua những người trong cuộc đời tao đã từng gặp. Đặt vị trí vào nhân vật của m là 1 phần, hồi ức về họ cũng khiến thổn thức hơn.. hehe
 

Đời như thế

Yếu sinh lý
Tml viết truyện hay và cuốn quá t 35 t đầu rùi cũng trải qua tgian ôn thi rùi học dh m làm t nhớ lại những kỷ niệm ấy thật khó phai
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
Nay cập nhật sớm tiếp không biết đoạn mở đầu của phần 3 chúng mày thấy thế nào, đọc xong phần cập nhật này cho tao bình luận, giúp bài viết của tao hoàn thiện hơn nhé, cám ơn bọn mày.

.................................................................
Tôi vội lên phòng sắp xếp 1 chút quần áo, bàn trải, khăn mặt.... vào chiếc balo, có lẽ là 1 chuyến đi dài không thể về luôn trong ngày lên những vật dụng cần thiết là điều không thể thiếu.
Dắt chiếc Dream ra ngoài cửa tôi ngước mắt lên trời, không biết điều mình làm sau đây liệu có đúng...nhưng thôi dù đúng dù sai tôi cũng phải cho em 1 cái gặp mặt......con đường dài gần 7 tiếng trên đường, cái oi bức mùa hè cũng ko làm tôi cảm thấy mệt mỏi vì những suy nghĩ, liệu em có giống trong hình.......liệu em có nhận ra tôi ngay lần đầu gặp mặt.....tất cả mọi thứ liệu có phải là ảo hay không, cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế....tôi băng qua nhiều cung đường....Hòa Bình...Mộc Châu...nhưng còn đèo cao với những dẫy núi hùng vĩ, hay giữa con đường trên thảo nguyên xanh ngát cỏ.....khung cảnh thật đẹp.....kiến tôi cũng quên đi mệt mỏi trên đoạn đường, thi thoảng ghé xuống nghỉ ngơi, rồi chụp vài tấm hình gửi cho em thông báo, nhưng dòng tin nhắn của em cũng giúp tôi không nản trí....chắc hẳn tôi đang dần thay đồi rồi.....cái háo hức khi gắp một người mà mình chưa biết, chưa gặp, chắc hẳn sẽ có một số bạn đã từng trải qua, và cũng hiểu cảm giác đó nó như thế nào...và chính tôi lúc đó cũng vậy thật khó mà tả hết được.....

Ngày đó làm gì đã có các ứng dụng chỉ đường trên điện thoại, tôi vừa đi vừa hỏi đường và chú ý quan sát các biển báo....chỉ còn hơn 20km nữa là tới rồi...tâm trạng tôi càng hồi hộp hơn....Rút dt ra nhắn cho em dòng tin.

“Anh gần tới rồi, nhớ gặp anh thấy khác ảnh quá thì đừng chạy mất dép nhé kaka :V ”

Khanh Linh “ Xí....😛 đi cẩn thận vào, đến gần địa chỉ nhà em mà ko thấy thì gọi em ra đón nhé <3 “

Cất chiếc điện thoại vào túi, nhìn lại mình qua chiếc gương xe, tôi lau qua mặt mũi, cởi bỏ chiếc áo khoác đã chuyển sang màu cháo lòng vì bụi....cuối cùng giây phút này cũng đã đến.....
Tôi lượn 1 vòng thị trấn nhỏ của em, hỏi dò đường rồi chầm chậm di chuyển...
Đúng địa chỉ này rồi...tôi rút điện thoại ra xem lại tin nhắn em gửi...đối điện bệnh viện XX ...nhấc máy lên tôi gọi cho em....
Thuê bao quý khách vừa gọi....tút tút tút
..............................
Thôi bỏ mẹ rồi..................
Tự nhiên trong đầu tôi hoang mang.....hay mình bị chơi nhở.....vkl thật 7 tiếng đồng hồ trên đường......giờ gọi lại thuê bao.......cú lừa thế kỷ trong cuộc đời....tôi nghĩ vậy.
Cố gọi thêm vài cuộc nữa thì kết quả vẫn không có gì khác....
Thở dài một tiếng, đắng cay cuộc đời, lần đầu tiên bị chơi 1 vố đau như vậy.. Tôi quay đầu chiếc xe trong sự bực dọc...về thôi..đi dọc lại về phía khu chợ đầu thị trấn tôi chầm chậm lại, vì cơn đói bắt đầu đến, tôi tính sẽ tạt vào 1 quán nào đó dù gì có cay đắng thế nào thì cũng không thể ôm cái bụng đói lang thang lại đoạn đường dài được..Chậm châm di chuyển ngó nghiêng hàng quán ....chợt phía ngược lại có 2 đứa con gái trên xe treo rất nhiều túi thức ăn lướt ngang qua
tôi cũng kịp tia 1 chút, phải nói con gái vùng này xinh thật đứa nào đứa lấy, da trắng, mặt thon, có nét gì đó toát lên sự ngây thơ, nhẹ nhàng của người con gái miền núi...

Reng....reng...reng...tiếng điện thoại vang lên trong túi quần...số lạ gọi tới.......

“Phong....anh quay lại đi.....” tiếng gọi gấp trong điên thoại khiến tôi không kịp mở lời...
Tôi dừng xe , xoay đầu lại về phía sau ...

Là em.......cô gái thái trong bộ áo cóm trắng giữa cánh đồng lúa...mà thi thoảng tôi thường tưởng tượng nghĩ tới....

Nay thật khác....mái tóc nâu được thả bay nhẹ trong gió, bộ quần sooc áo thun thời trang khiến nhưng tương của tôi về em tan biến hết...nhưng vẫn vậy, khuân mặt ấy...trong ảnh 8 thì ngoài em xứng đáng được 10 điểm......em rất đẹp so sánh với Trang Anh cũng cỡ 9 vs 10 không kém..........không như các em ngày nay app gánh còng lưng :v
Đôi môi đỏ cười tươi trong cái nắng chiều hè.....em nhìn tôi.... niềm vui thể hiện rõ trên khuân mặt......

Hóa ra 2 cô gái vừa qua trong đó có em...chắc mải tia đứa đằng trước tôi bỏ qua cô gái của tôi ngồi đằng sau.....

Tôi vòng xe lại chỗ em đang đứng......trong lòng tôi nâng nâng khó tả.

Tiến lại phía em tay đang che lên miệng, 2 mắt vẫn đang cười tít lại.... tôi dí sát khuân mặt mình vào.....

“ Điện Thoai đâu..”
Câu nói đầu tiền khi bước ra khỏi thế giới ảo trước mặt em, hẳn vẫn chưa quên cú sốc thuê bao tôi hỏi.

Em mím nhẹ đôi môi lại, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi...
“Thì hỏng rồi..., sáng em mượn điện thoại Trang nhắn tin với gọi cho anh, vừa tháo sim trả nó xong...”

Rồi em ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới tôi...miệng vẫn tủm tỉm cười..

“ Nhìn gì kỹ thế ....anh khác trong ảnh lắm à”

Tròn xoe đôi mắt nhìn lại tôi...

“ Đâu khác gì...em nhìn lướt qua phát nhận ra luôn còn gì...có anh ko nhận ra em thôi để em phải gọi lại...” 😛
Khẽ bĩu cái môi như ra vẻ thất vọng...

càng nhìn tôi càng thấy em đang yêu....ra đây cô bé nhắn tin với tôi hàng ngày là như vậy...
Khuân mặt có vẻ ngây thơ hơn không sắc sảo như Trang Anh.
“Thế nắng như này, cho anh đứng đấy tâm sự à...”

Em tròn mắt như nhớ ra điều gì đó..
“ Chết em đang ninh nồi xương...về..về...”
Rồi chạy tót lại phía cô bạn đang đứng chờ tay vẫy vẫy về phía tôi ra hiệu..

May quá chuyến đi này cũng đáng, tôi nhìn em, cô gái xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, trên môi khẽ mỉm cười....

“ Không gọi được thì không biết đường đừng chờ à” giọng làu bàu em khẽ đẩy cánh cửa sắt

“ Nó đợi anh cả sáng đấy, đi ra đi vào thay quần áo mấy lần rồi kaka “ tiếng Trang bạn em dắt chiếc xe vào cổng ngoái lại nói....
Em khẽ nhéo 1 cái vào tay nhỏ bạn một cái.
“ Ui da...tao nói có sai đâu...tối qua thì khóc rưng rức...sang thì hớn hở haha”

Nghe thấy bảo em khóc, tự nhiên tôi thấy áy náy trong lòng, khẽ cười trừ...tôi dắt chiếc xe vào công, tháo chút hành lý, và 1 ít quà cáp tôi mua lúc ghé chân tại Mộc Châu..tôi xách vào nhà....
Căn nhà khá rộng 3 tầng gần phía cuối thị trấn, vì cũng chẳng hỏi đến nhà cửa của em thế nào bao giờ nên nó khá bất ngờ với tôi, lúc trước tôi cứ nghĩ nó là căn nhà sàn như bao căn nhà của đồng báo người Thái khác, không ngờ thị trấn trong này cũng phát triển hơn thật ngoài tưởng tượng của tôi...
“ Anh để tạm đồ ở đây đi, có tắm qua không......, đi đường có mệt không...v.v” tay xách mấy cái bọc thực phẩm vừa đi em vừa hỏi...
Tôi để gọn balo vào một góc, đặt túi quà lên bàn
“Không mệt lắm, thấy em hết mệt luôn rồi...” mắt nhìn về phía em...trong lòng vẫn mừng thầm như vừa bốc thăm được giải độc đắt....

“ Anh đi tắm qua đi cho nó mát, khăn tắm em để sẵn trong đấy rồi đấy”

Tôi: Kinh nhờ chuẩn bị tiếp đón cản thận thế...

Khánh Linh: Thì anh đi xa thế, người ngợm trả nhọ nhem hết còn gì..” .... đôi mắt lại nhìn về phía tôi, nụ cười trên môi vẫn chưa ngơi phút nào..

Sau khi tắm rửa sạch sẽ qua con người cũng chở lên sảng khoái thoải mái hơn, nhưng cái mỏi ê ấm sau chặng đường dài vẫn làm tôi khá mệt...

“Linh ơi....quần áo bẩn này để đâu được” .........tôi mở cánh cửa nhà tắm..miệng nói vọng xuống dưới bếp...

“Cháu cứ để trong đấy tí cái Linh nó đi giặt cho”

Giọng một người phụ nữ đằng sau lưng nhắc, khiến tôi giật mình quay người lại... là mẹ em....1 tay xách con cá, tay còn lại là 1 túi hoa quả đang tiến lại.

“ Cháu...cháu chào cô ạ “
Tim tôi đập nhanh hơn, lần đâu được gặp người yêu, đã thế lại còn gặp phụ huynh khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần trước vài phút....vừa tắm xong mà mồ hôi tôi như muốn tứa ra lại.....

Cô khẽ nhìn tôi cười...ánh mắt thật dịu dàng,cô trong trang phục áo cóm, đầu búi cẩu khuân mặt rất hiền hậu.

“ Cháu cứ lên ngồi nghỉ đi cho đỡ mệt, để mấy đứa nó nấu cơm, tí chú về bây giờ....”

“ Tí chú về bây giờ” chỉ 1 câu thôi cũng khiên tôi toát cả mồ hôi hột..vừa vài phút trước tôi vẫn còn đang nâng nâng cảm giác vui xướng khi cô người yêu onl có vè ngoài xinh đẹp hơn cả trong ảnh, nay trở lại với thực tại cái hoàn cảnh này, trước đó tôi chưa có nghĩ tới nó áp lực đến như vây....

“ Thôi không sao cô ạ, để cháu xuống xem có cần gì ko cháu làm cùng cho vui”
Cô dừng lại, khẽ xoay người đẩy đẩy cái tay tôi..

“ Cứ để cho các em nó làm....đi đường xa thế mệt lắm, cứ lên nhà nghỉ ngơi đi kệ bọn nó”

Tôi đành bất lực nghe theo ý cô,quay lên phòng khách....tôi đảo mắt ngó nghiêng từ góc của phòng, các ô gạch hoa được tôi đếm kỹ không sót viên vào..ngoài tiếng cười nói dưới bếp tôi trả nghe được câu nào vì 3 người nói tiếng địa phương, thì tiếng tíc tắc đồng hồ quả lắc làm tôi như mắc kẹt trong 1 không gian kín..... hội hộp tôi không nhớ đã uống bao nhiều cốc nước nữa, từ trước tới giờ, tính ra tôi cũng yêu 2 3 người, nhưng mà đây là lần đâu tiên trong cuộc đời tôi đến nhà còn gặp cả phụ huynh....
Thi thoảng em có chạy ra phòng khách, ngó qua tôi 1 chút, cười cười gât gật cái đầu, rồi lại chạy xuống bếp, dương như cũng biết tôi đang căng thẳng khi gặp phụ huynh, càng ra vẻ trêu chọc....

“Linh ơi.......... sang nhà bác Mơn lấy cho bố can rượu”

Tiếng xe máy ngoài cửa kèm tiếng gọi em, là tôi biết người đàn ông mình đang chờ đối mặt đã về.......................
“ Cháu chào chú ạ” tôi đứng phắt người dậy nhìn bố em đang bước tới

“ À..ừ...” ông chú gật gật cái đầu, rồi đi thẳng xuống phòng bếp....
Mọi việc diễn ra quá nhanh....tôi mất hơn 30 phút căng thẳng hồi hộp chờ ông về, vậy mà......
Sau nay có tí men rượu ông cũng tâm sự, ông cũng lần đâu như tôi gặp người yêu của con gái nên, cũng căng thẳng không kém..

Thấy tiếng bố gọi em cũng lật đật chạy lên, nhìn bố tủm tỉm cười rồi quay ra nhìn tôi, nở một nụ cười trêu chọc....
“Đi với em sang đây lấy rượu cho bố đi...” câu nói ấy giải thoát tôi khỏi tình cảnh căng thẳng này ...
Tôi vội vàng vơ lấy chùm chỉa khóa đi thẳng ra ngoài cổng....
“ Chạy nhanh thế..đợi em :v
.........
Tôi : Căng thẳng quá....
Khánh Linh: Có gì mà căng thẳng....sao gọi điện to mồm lắm cơ mà :v
Tôi: gặp bố mẹ vợ ai trả run.....
Khánh Linh: xí thế mà to mồm ..bảo bố mẹ mổ gà cho anh ăn đi..hoho “
Càng nói chuyện tôi càng thấy em hợp với tôi, tôi có cảm giác như đã quen em từ lâu lắm, không chút ngại ngùng, sự tự nhiên không khoảng cách.....hình như tôi đã thích em hơn 1 chút....
Cách tiếp đón của gia đình em khiến tôi khá bất ngờ, rất tình cảm hay người ở đây là thế, rất quý khách quý người....về đến nhà tôi đã thấy 3 mâm lẩu được bày sẵn, đám bạn và một số người thân của em cũng tới, tôi ra phía trước cửa thi thoảng lại cúi đầu chào, thi thoảng lại bắt tay, không khác gì chú rể trong ngày dạm ngõ....

“Hôm nay có bạn Linh ở Hòa Bình lên chơi, nhà làm bữa cơm mời mọi người ...” sau màn giới thiệu của bố em... là những tiếng chạm chén, tiềng cười đùa,những cái bắt tay thắm tình đoàn kết...thật ấm áp tôi có cảm giác như đang ở chính ngôi nhà của mình vậy...
Sau khi mời bố em vài chén rượu...ông cũng đã điều tra xong phần cội nguồn gia đình học vấn của tôi...hỏi xong ông cười kaka chắc có tí men rượu cũng khiến con người ta mở lòng hơn...thi thoảng mẹ em quay sang gắp thức ăn vào bát tôi rồi nhắc “ kệ chú đi, cháu ăn vào đi đường xa chắc cũng mệt...”
Tôi sau khi vài chén tâm sự cũng biết được, bố em là bác sĩ trưởng khoa tại bệnh viên đối diện nhà, mẹ thì ở nhà trông coi quán tạp hóa gần đó.
Sau bữa cơm dọn dẹp xong đâu đó, tôi và em cùng đám bạn ra quán nước ngồi chơi giao lưu thêm 1 lúc rồi về....
Tôi và em chưa vội về, 2 đứa đèo nhau lang thang những còn đường của thị trấn nhỏ

“Lúc thấy em anh thấy thế nào..” tựa nhẹ đầu vào vai tôi em khẽ hỏi

Tôi: Thì....xinh...anh không nghĩ ngoài đời người yêu anh xinh như vậy...

Khánh Linh: Thế chẳng may ngoài đời em xấu...., không như trong ảnh thì anh làm thế nào ?

Tôi: Thì quay xe chạy thôi biết làm thế nào...haha
Em đấm nhẹ một cái lên đùi tôi, rồi từ từ 2 tay chầm chậm ôm lên eo đầu khẽ tựa vào vai tôi.

Cái cảm giác này thật ấm áp, đã lâu rồi từ ngày tôi và Trang Anh xa nhau...trong một thoáng giây ngắn ngủi nào đó, tự nhiên tôi nhớ lại....

Chúng tôi dừng xe lại tại một đinh đoạn dốc xa nhà gần cuối thị trấn, hình như đây là nơi cao nhất của thị trấn lên người ta gọi là cổng trời....
2 đứa tìm một bãi cỏ rộng, nơi có thể nhìn xuống dưới các dẫy núi phía xa xa...
Bất giác tôi nắm bàn tay của em xoa xoa nhẹ lên từng ngón tay, em để im mặt có chút ngại ngùng...

“ Sao em lại thích anh....” tôi khé nói... dường như tôi muốn biết, 2 con người xa lạ vô tình quen nhau trên mạng, thời gian cũng chưa đủ dài để có thể nói là đậm sâu gì đó để mà nói lời yêu thương nhau.....

Khánh Linh: Thì lúc đầu, em nghĩ yêu chơi thôi, ai ngờ càng ngày em càng thích anh, cũng không biết nữa, mặc dù nhiều lúc anh hay bơ em, em chưa từng bị ai bơ mình thế cả...nhưng mà trả hiểu sao vẫn cứ thích thế thôi...

Tôi quay sang nhìn em cười........ dưới ánh trăng mờ mờ đêm hè, gió nhẹ mang một chút cái lạnh của miên núi làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau hơn....
Nhìn em thật lâu càng nhìn càng thấy em đẹp...rất đẹp...da em rất trắng có thể là người con gái có nước da trắng nhất tôi từng gặp, đôi mắt to bờ mi dài cong vút.....đôi môi đỏ căng mọng làm bản lĩnh đàn ông trong người của tôi động lòng, bất giác tôi tiến sát đặt lên môi em .........một nụ hôn.......
Chắc tại càng nhìn tôi càng bị mê hoặc bởi nhan sắc của em...đôi môi đó như có mị thuật mỗi lần mấp máy đều thu hút cặp mắt tôi hương về....
......................................
 
Chỉnh sửa lần cuối:

donghakhiet

Yếu sinh lý
Nay cập nhật sớm tiếp không biết đoạn mở đầu của phần 3 chúng mày thấy thế nào, đọc xong phần cập nhật này cho tao bình luận, giúp bài viết của tao hoàn thiện hơn nhé, cám ơn bọn mày.

.................................................................
Tôi vội lên phòng sắp xếp 1 chút quần áo, bàn trải, khăn mặt.... vào chiếc balo, có lẽ là 1 chuyến đi dài không thể về luôn trong ngày lên những vật dụng cần thiết là điều không thể thiếu.
Dắt chiếc Dream ra ngoài cửa tôi ngước mắt lên trời, không biết điều mình làm sau đây liệu có đúng...nhưng thôi dù đúng dù sai tôi cũng phải cho em 1 cái gặp mặt......con đường dài gần 7 tiếng trên đường, cái oi bức mùa hè cũng ko làm tôi cảm thấy mệt mỏi vì những suy nghĩ, liệu em có giống trong hình.......liệu em có nhận ra tôi ngay lần đầu gặp mặt.....tất cả mọi thứ liệu có phải là ảo hay không, cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế....tôi băng qua nhiều cung đường....Hòa Bình...Mộc Châu...nhưng còn đèo cao với những dẫy núi hùng vĩ, hay giữa con đường trên thảo nguyên xanh ngát cỏ.....khung cảnh thật đẹp.....kiến tôi cũng quên đi mệt mỏi trên đoạn đường, thi thoảng ghé xuống nghỉ ngơi, rồi chụp vài tấm hình gửi cho em thông báo, nhưng dòng tin nhắn của em cũng giúp tôi không nản trí....chắc hẳn tôi đang dần thay đồi rồi.....cái háo hức khi gắp một người mà mình chưa biết, chưa gặp, chắc hẳn sẽ có một số bạn đã từng trải qua, và cũng hiểu cảm giác đó nó như thế nào...và chính tôi lúc đó cũng vậy thật khó mà tả hết được.....

Ngày đó làm gì đã có các ứng dụng chỉ đường trên điện thoại, tôi vừa đi vừa hỏi đường và chú ý quan sát các biển báo....chỉ còn hơn 20km nữa là tới rồi...tâm trạng tôi càng hồi hộp hơn....Rút dt ra nhắn cho em dòng tin.

“Anh gần tới rồi, nhớ gặp anh thấy khác ảnh quá thì đừng chạy mất dép nhé kaka :V ”

Khanh Linh “ Xí....😛 đi cẩn thận vào, đến gần địa chỉ nhà em mà ko thấy thì gọi em ra đón nhé <3 “

Cất chiếc điện thoại vào túi, nhìn lại mình qua chiếc gương xe, tôi lau qua mặt mũi, cởi bỏ chiếc áo khoác đã chuyển sang màu cháo lòng vì bụi....cuối cùng giây phút này cũng đã đến.....
Tôi lượn 1 vòng thị trấn nhỏ của em, hỏi dò đường rồi chầm chậm di chuyển...
Đúng địa chỉ này rồi...tôi rút điện thoại ra xem lại tin nhắn em gửi...đối điện bệnh viện XX ...nhấc máy lên tôi gọi cho em....
Thuê bao quý khách vừa gọi....tút tút tút
..............................
Thôi bỏ mẹ rồi..................
Tự nhiên trong đầu tôi hoang mang.....hay mình bị chơi nhở.....vkl thật 7 tiếng đồng hồ trên đường......giờ gọi lại thuê bao.......cú lừa thế kỷ trong cuộc đời....tôi nghĩ vậy.
Cố gọi thêm vài cuộc nữa thì kết quả vẫn không có gì khác....
Thở dài một tiếng, đắng cay cuộc đời, lần đầu tiên bị chơi 1 vố đau như vậy.. Tôi quay đầu chiếc xe trong sự bực dọc...về thôi..đi dọc lại về phía khu chợ đầu thị trấn tôi chầm chậm lại, vì cơn đói bắt đầu đến, tôi tính sẽ tạt vào 1 quán nào đó dù gì có cay đắng thế nào thì cũng không thể ôm cái bụng đói lang thang lại đoạn đường dài được..Chậm châm di chuyển ngó nghiêng hàng quán ....chợt phía ngược lại có 2 đứa con gái trên xe treo rất nhiều túi thức ăn lướt ngang qua
tôi cũng kịp tia 1 chút, phải nói con gái vùng này xinh thật đứa nào đứa lấy, da trắng, mặt thon, có nét gì đó toát lên sự ngây thơ, nhẹ nhàng của người con gái miền núi...

Reng....reng...reng...tiếng điện thoại vang lên trong túi quần...số lạ gọi tới.......

“Phong....anh quay lại đi.....” tiếng gọi gấp trong điên thoại khiến tôi không kịp mở lời...
Tôi dừng xe , xoay đầu lại về phía sau ...

Là em.......cô gái thái trong bộ áo cóm trắng giữa cánh đồng lúa...mà thi thoảng tôi thường tưởng tượng nghĩ tới....

Nay thật khác....mái tóc nâu được thả bay nhẹ trong gió, bộ quần sooc áo thun thời trang khiến nhưng tương của tôi về em tan biến hết...nhưng vẫn vậy, khuân mặt ấy...trong ảnh 8 thì ngoài em xứng đáng được 10 điểm......em rất đẹp so sánh với Trang Anh cũng cỡ 9 vs 10 không kém..........không như các em ngày nay app gánh còng lưng :v
Đôi môi đỏ cười tươi trong cái nắng chiều hè.....em nhìn tôi.... niềm vui thể hiện rõ trên khuân mặt......

Hóa ra 2 cô gái vừa qua trong đó có em...chắc mải tia đứa đằng trước tôi bỏ qua cô gái của tôi ngồi đằng sau.....

Tôi vòng xe lại chỗ em đang đứng......trong lòng tôi nâng nâng khó tả.

Tiến lại phía em tay đang che lên miệng, 2 mắt vẫn đang cười tít lại.... tôi dí sát khuân mặt mình vào.....

“ Điện Thoai đâu..”
Câu nói đầu tiền khi bước ra khỏi thế giới ảo trước mặt em, hẳn vẫn chưa quên cú sốc thuê bao tôi hỏi.

Em mím nhẹ đôi môi lại, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi...
“Thì hỏng rồi..., sáng em mượn điện thoại Trang nhắn tin với gọi cho anh, vừa tháo sim trả nó xong...”

Rồi em ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới tôi...miệng vẫn tủm tỉm cười..

“ Nhìn gì kỹ thế ....anh khác trong ảnh lắm à”

Tròn xoe đôi mắt nhìn lại tôi...

“ Đâu khác gì...em nhìn lướt qua phát nhận ra luôn còn gì...có anh ko nhận ra em thôi để em phải gọi lại...” 😛
Khẽ bĩu cái môi như ra vẻ thất vọng...

càng nhìn tôi càng thấy em đang yêu....ra đây cô bé nhắn tin với tôi hàng ngày là như vậy...
Khuân mặt có vẻ ngây thơ hơn không sắc sảo như Trang Anh.
“Thế nắng như này, cho anh đứng đấy tâm sự à...”

Em tròn mắt như nhớ ra điều gì đó..
“ Chết em đang ninh nồi xương...về..về...”
Rồi chạy tót lại phía cô bạn đang đứng chờ tay vẫy vẫy về phía tôi ra hiệu..

May quá chuyến đi này cũng đáng, tôi nhìn em, cô gái xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, trên môi khẽ mỉm cười....

“ Không gọi được thì không biết đường đừng chờ à” giọng làu bàu em khẽ đẩy cánh cửa sắt

“ Nó đợi anh cả sáng đấy, đi ra đi vào thay quần áo mấy lần rồi kaka “ tiếng Trang bạn em dắt chiếc xe vào cổng ngoái lại nói....
Em khẽ nhéo 1 cái vào tay nhỏ bạn một cái.
“ Ui da...tao nói có sai đâu...tối qua thì khóc rưng rức...sang thì hớn hở haha”

Nghe thấy bảo em khóc, tự nhiên tôi thấy áy náy trong lòng, khẽ cười trừ...tôi dắt chiếc xe vào công, tháo chút hành lý, và 1 ít quà cáp tôi mua lúc ghé chân tại Mộc Châu..tôi xách vào nhà....
Căn nhà khá rộng 3 tầng gần phía cuối thị trấn, vì cũng chẳng hỏi đến nhà cửa của em thế nào bao giờ nên nó khá bất ngờ với tôi, lúc trước tôi cứ nghĩ nó là căn nhà sàn như bao căn nhà của đồng báo người Thái khác, không ngờ thị trấn trong này cũng phát triển hơn thật ngoài tưởng tượng của tôi...
“ Anh để tạm đồ ở đây đi, có tắm qua không......, đi đường có mệt không...v.v” tay xách mấy cái bọc thực phẩm vừa đi em vừa hỏi...
Tôi để gọn balo vào một góc, đặt túi quà lên bàn
“Không mệt lắm, thấy em hết mệt luôn rồi...” mắt nhìn về phía em...trong lòng vẫn mừng thầm như vừa bốc thăm được giải độc đắt....

“ Anh đi tắm qua đi cho nó mát, khăn tắm em để sẵn trong đấy rồi đấy”

Tôi: Kinh nhờ chuẩn bị tiếp đón cản thận thế...

Khánh Linh: Thì anh đi xa thế, người ngợm trả nhọ nhem hết còn gì..” .... đôi mắt lại nhìn về phía tôi, nụ cười trên môi vẫn chưa ngơi phút nào..

Sau khi tắm rửa sạch sẽ qua con người cũng chở lên sảng khoái thoải mái hơn, nhưng cái mỏi ê ấm sau chặng đường dài vẫn làm tôi khá mệt...

“Linh ơi....quần áo bẩn này để đâu được” .........tôi mở cánh cửa nhà tắm..miệng nói vọng xuống dưới bếp...

“Cháu cứ để trong đấy tí cái Linh nó đi giặt cho”

Giọng một người phụ nữ đằng sau lưng nhắc, khiến tôi giật mình quay người lại... là mẹ em....1 tay xách con cá, tay còn lại là 1 túi hoa quả đang tiến lại.

“ Cháu...cháu chào cô ạ “
Tim tôi đập nhanh hơn, lần đâu được gặp người yêu, đã thế lại còn gặp phụ huynh khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần trước vài phút....vừa tắm xong mà mồ hôi tôi như muốn tứa ra lại.....

Cô khẽ nhìn tôi cười...ánh mắt thật dịu dàng,cô trong trang phục áo cóm, đầu búi cẩu khuân mặt rất hiền hậu.

“ Cháu cứ lên ngồi nghỉ đi cho đỡ mệt, để mấy đứa nó nấu cơm, tí chú về bây giờ....”

“ Tí chú về bây giờ” chỉ 1 câu thôi cũng khiên tôi toát cả mồ hôi hột..vừa vài phút trước tôi vẫn còn đang nâng nâng cảm giác vui xướng khi cô người yêu onl có vè ngoài xinh đẹp hơn cả trong ảnh, nay trở lại với thực tại cái hoàn cảnh này, trước đó tôi chưa có nghĩ tới nó áp lực đến như vây....

“ Thôi không sao cô ạ, để cháu xuống xem có cần gì ko cháu làm cùng cho vui”
Cô dừng lại, khẽ xoay người đẩy đẩy cái tay tôi..

“ Cứ để cho các em nó làm....đi đường xa thế mệt lắm, cứ lên nhà nghỉ ngơi đi kệ bọn nó”

Tôi đành bất lực nghe theo ý cô,quay lên phòng khách....tôi đảo mắt ngó nghiêng từ góc của phòng, các ô gạch hoa được tôi đếm kỹ không sót viên vào..ngoài tiếng cười nói dưới bếp tôi trả nghe được câu nào vì 3 người nói tiếng địa phương, thì tiếng tíc tắc đồng hồ quả lắc làm tôi như mắc kẹt trong 1 không gian kín..... hội hộp tôi không nhớ đã uống bao nhiều cốc nước nữa, từ trước tới giờ, tính ra tôi cũng yêu 2 3 người, nhưng mà đây là lần đâu tiên trong cuộc đời tôi đến nhà còn gặp cả phụ huynh....
Thi thoảng em có chạy ra phòng khách, ngó qua tôi 1 chút, cười cười gât gật cái đầu, rồi lại chạy xuống bếp, dương như cũng biết tôi đang căng thẳng khi gặp phụ huynh, càng ra vẻ trêu chọc....

“Linh ơi.......... sang nhà bác Mơn lấy cho bố can rượu”

Tiếng xe máy ngoài cửa kèm tiếng gọi em, là tôi biết người đàn ông mình đang chờ đối mặt đã về.......................
“ Cháu chào chú ạ” tôi đứng phắt người dậy nhìn bố em đang bước tới

“ À..ừ...” ông chú gật gật cái đầu, rồi đi thẳng xuống phòng bếp....
Mọi việc diễn ra quá nhanh....tôi mất hơn 30 phút căng thẳng hồi hộp chờ ông về, vậy mà......
Sau nay có tí men rượu ông cũng tâm sự, ông cũng lần đâu như tôi gặp người yêu của con gái nên, cũng căng thẳng không kém..

Thấy tiếng bố gọi em cũng lật đật chạy lên, nhìn bố tủm tỉm cười rồi quay ra nhìn tôi, nở một nụ cười trêu chọc....
“Đi với em sang đây lấy rượu cho bố đi...” câu nói ấy giải thoát tôi khỏi tình cảnh căng thẳng này ...
Tôi vội vàng vơ lấy chùm chỉa khóa đi thẳng ra ngoài cổng....
“ Chạy nhanh thế..đợi em :v
.........
Tôi : Căng thẳng quá....
Khánh Linh: Có gì mà căng thẳng....sao gọi điện to mồm lắm cơ mà :v
Tôi: gặp bố mẹ vợ ai trả run.....
Khánh Linh: xí thế mà to mồm ..bảo bố mẹ mổ gà cho anh ăn đi..hoho “
Càng nói chuyện tôi càng thấy em hợp với tôi, tôi có cảm giác như đã quen em từ lâu lắm, không chút ngại ngùng, sự tự nhiên không khoảng cách.....hình như tôi đã thích em hơn 1 chút....
Cách tiếp đón của gia đình em khiến tôi khá bất ngờ, rất tình cảm hay người ở đây là thế, rất quý khách quý người....về đến nhà tôi đã thấy 3 mâm lẩu được bày sẵn, đám bạn và một số người thân của em cũng tới, tôi ra phía trước cửa thi thoảng lại cúi đầu chào, thi thoảng lại bắt tay, không khác gì chú rể trong ngày dạm ngõ....

“Hôm nay có bạn Linh ở Hòa Bình lên chơi, nhà làm bữa cơm mời mọi người ...” sau màn giới thiệu của bố em... là những tiếng chạm chén, tiềng cười đùa,những cái bắt tay thắm tình đoàn kết...thật ấm áp tôi có cảm giác như đang ở chính ngôi nhà của mình vậy...
Sau khi mời bố em vài chén rượu...ông cũng đã điều tra xong phần cội nguồn gia đình học vấn của tôi...hỏi xong ông cười kaka chắc có tí men rượu cũng khiến con người ta mở lòng hơn...thi thoảng mẹ em quay sang gắp thức ăn vào bát tôi rồi nhắc “ kệ chú đi, cháu ăn vào đi đường xa chắc cũng mệt...”
Tôi sau khi vài chén tâm sự cũng biết được, bố em là bác sĩ trưởng khoa tại bệnh viên đối diện nhà, mẹ thì ở nhà trông coi quán tạp hóa gần đó.
Sau bữa cơm dọn dẹp xong đâu đó, tôi và em cùng đám bạn ra quán nước ngồi chơi giao lưu thêm 1 lúc rồi về....
Tôi và em chưa vội về, 2 đứa đèo nhau lang thang những còn đường của thị trấn nhỏ

“Lúc thấy em anh thấy thế nào..” tựa nhẹ đầu vào vai tôi em khẽ hỏi

Tôi: Thì....xinh...anh không nghĩ ngoài đời người yêu anh xinh như vậy...

Khánh Linh: Thế chẳng may ngoài đời em xấu...., không như trong ảnh thì anh làm thế nào ?

Tôi: Thì quay xe chạy thôi biết làm thế nào...haha
Em đấm nhẹ một cái lên đùi tôi, rồi từ từ 2 tay chầm chậm ôm lên eo đầu khẽ tựa vào vai tôi.

Cái cảm giác này thật ấm áp, đã lâu rồi từ ngày tôi và Trang Anh xa nhau...trong một thoáng giây ngắn ngủi nào đó, tự nhiên tôi nhớ lại....

Chúng tôi dừng xe lại tại một đinh đoạn dốc xa nhà gần cuối thị trấn, hình như đây là nơi cao nhất của thị trấn lên người ta gọi là cổng trời....
2 đứa tìm một bãi cỏ rộng, nơi có thể nhìn xuống dưới các dẫy núi phía xa xa...
Bất giác tôi nắm bàn tay của em xoa xoa nhẹ lên từng ngón tay, em để im mặt có chút ngại ngùng...

“ Sao em lại thích anh....” tôi khé nói... dường như tôi muốn biết, 2 con người xa lạ vô tình quen nhau trên mạng, thời gian cũng chưa đủ dài để có thể nói là đậm sâu gì đó để mà nói lời yêu thương nhau.....

Khánh Linh: Thì lúc đầu, em nghĩ yêu chơi thôi, ai ngờ càng ngày em càng thích anh, cũng không biết nữa, mặc dù nhiều lúc anh hay bơ em, em chưa từng bị ai bơ mình thế cả...nhưng mà trả hiểu sao vẫn cứ thích thế thôi...

Tôi quay sang nhìn em cười........ dưới ánh trăng mờ mờ đêm hè, gió nhẹ mang một chút cái lạnh của miên núi làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau hơn....
Nhìn em thật lâu càng nhìn càng thấy em đẹp...rất đẹp...da em rất trắng có thể là người con gái có nước da trắng nhất tôi từng gặp, đôi mắt to bờ mi dài cong vút.....đôi môi đỏ căng mọng làm bản lĩnh đàn ông trong người của tôi động lòng, bất giác tôi tiến sát đặt lên môi em .........một nụ hôn.......
Chắc tại càng nhìn tôi càng bị mê hoặc bởi nhan sắc của em...đôi môi đó như có mị thuật mỗi lần mấp máy đều thu hút cặp mắt tôi hương về....
......................................
Tao chỉ cần 1 ngày mày ra 2 chap thôi, đọc truyện rất tự nhiên, nhẹ nhàng. Cảm ơn tml!
 

donghakhiet

Yếu sinh lý
Nay cập nhật sớm tiếp không biết đoạn mở đầu của phần 3 chúng mày thấy thế nào, đọc xong phần cập nhật này cho tao bình luận, giúp bài viết của tao hoàn thiện hơn nhé, cám ơn bọn mày.

.................................................................
Tôi vội lên phòng sắp xếp 1 chút quần áo, bàn trải, khăn mặt.... vào chiếc balo, có lẽ là 1 chuyến đi dài không thể về luôn trong ngày lên những vật dụng cần thiết là điều không thể thiếu.
Dắt chiếc Dream ra ngoài cửa tôi ngước mắt lên trời, không biết điều mình làm sau đây liệu có đúng...nhưng thôi dù đúng dù sai tôi cũng phải cho em 1 cái gặp mặt......con đường dài gần 7 tiếng trên đường, cái oi bức mùa hè cũng ko làm tôi cảm thấy mệt mỏi vì những suy nghĩ, liệu em có giống trong hình.......liệu em có nhận ra tôi ngay lần đầu gặp mặt.....tất cả mọi thứ liệu có phải là ảo hay không, cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế....tôi băng qua nhiều cung đường....Hòa Bình...Mộc Châu...nhưng còn đèo cao với những dẫy núi hùng vĩ, hay giữa con đường trên thảo nguyên xanh ngát cỏ.....khung cảnh thật đẹp.....kiến tôi cũng quên đi mệt mỏi trên đoạn đường, thi thoảng ghé xuống nghỉ ngơi, rồi chụp vài tấm hình gửi cho em thông báo, nhưng dòng tin nhắn của em cũng giúp tôi không nản trí....chắc hẳn tôi đang dần thay đồi rồi.....cái háo hức khi gắp một người mà mình chưa biết, chưa gặp, chắc hẳn sẽ có một số bạn đã từng trải qua, và cũng hiểu cảm giác đó nó như thế nào...và chính tôi lúc đó cũng vậy thật khó mà tả hết được.....

Ngày đó làm gì đã có các ứng dụng chỉ đường trên điện thoại, tôi vừa đi vừa hỏi đường và chú ý quan sát các biển báo....chỉ còn hơn 20km nữa là tới rồi...tâm trạng tôi càng hồi hộp hơn....Rút dt ra nhắn cho em dòng tin.

“Anh gần tới rồi, nhớ gặp anh thấy khác ảnh quá thì đừng chạy mất dép nhé kaka :V ”

Khanh Linh “ Xí....😛 đi cẩn thận vào, đến gần địa chỉ nhà em mà ko thấy thì gọi em ra đón nhé <3 “

Cất chiếc điện thoại vào túi, nhìn lại mình qua chiếc gương xe, tôi lau qua mặt mũi, cởi bỏ chiếc áo khoác đã chuyển sang màu cháo lòng vì bụi....cuối cùng giây phút này cũng đã đến.....
Tôi lượn 1 vòng thị trấn nhỏ của em, hỏi dò đường rồi chầm chậm di chuyển...
Đúng địa chỉ này rồi...tôi rút điện thoại ra xem lại tin nhắn em gửi...đối điện bệnh viện XX ...nhấc máy lên tôi gọi cho em....
Thuê bao quý khách vừa gọi....tút tút tút
..............................
Thôi bỏ mẹ rồi..................
Tự nhiên trong đầu tôi hoang mang.....hay mình bị chơi nhở.....vkl thật 7 tiếng đồng hồ trên đường......giờ gọi lại thuê bao.......cú lừa thế kỷ trong cuộc đời....tôi nghĩ vậy.
Cố gọi thêm vài cuộc nữa thì kết quả vẫn không có gì khác....
Thở dài một tiếng, đắng cay cuộc đời, lần đầu tiên bị chơi 1 vố đau như vậy.. Tôi quay đầu chiếc xe trong sự bực dọc...về thôi..đi dọc lại về phía khu chợ đầu thị trấn tôi chầm chậm lại, vì cơn đói bắt đầu đến, tôi tính sẽ tạt vào 1 quán nào đó dù gì có cay đắng thế nào thì cũng không thể ôm cái bụng đói lang thang lại đoạn đường dài được..Chậm châm di chuyển ngó nghiêng hàng quán ....chợt phía ngược lại có 2 đứa con gái trên xe treo rất nhiều túi thức ăn lướt ngang qua
tôi cũng kịp tia 1 chút, phải nói con gái vùng này xinh thật đứa nào đứa lấy, da trắng, mặt thon, có nét gì đó toát lên sự ngây thơ, nhẹ nhàng của người con gái miền núi...

Reng....reng...reng...tiếng điện thoại vang lên trong túi quần...số lạ gọi tới.......

“Phong....anh quay lại đi.....” tiếng gọi gấp trong điên thoại khiến tôi không kịp mở lời...
Tôi dừng xe , xoay đầu lại về phía sau ...

Là em.......cô gái thái trong bộ áo cóm trắng giữa cánh đồng lúa...mà thi thoảng tôi thường tưởng tượng nghĩ tới....

Nay thật khác....mái tóc nâu được thả bay nhẹ trong gió, bộ quần sooc áo thun thời trang khiến nhưng tương của tôi về em tan biến hết...nhưng vẫn vậy, khuân mặt ấy...trong ảnh 8 thì ngoài em xứng đáng được 10 điểm......em rất đẹp so sánh với Trang Anh cũng cỡ 9 vs 10 không kém..........không như các em ngày nay app gánh còng lưng :v
Đôi môi đỏ cười tươi trong cái nắng chiều hè.....em nhìn tôi.... niềm vui thể hiện rõ trên khuân mặt......

Hóa ra 2 cô gái vừa qua trong đó có em...chắc mải tia đứa đằng trước tôi bỏ qua cô gái của tôi ngồi đằng sau.....

Tôi vòng xe lại chỗ em đang đứng......trong lòng tôi nâng nâng khó tả.

Tiến lại phía em tay đang che lên miệng, 2 mắt vẫn đang cười tít lại.... tôi dí sát khuân mặt mình vào.....

“ Điện Thoai đâu..”
Câu nói đầu tiền khi bước ra khỏi thế giới ảo trước mặt em, hẳn vẫn chưa quên cú sốc thuê bao tôi hỏi.

Em mím nhẹ đôi môi lại, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi...
“Thì hỏng rồi..., sáng em mượn điện thoại Trang nhắn tin với gọi cho anh, vừa tháo sim trả nó xong...”

Rồi em ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới tôi...miệng vẫn tủm tỉm cười..

“ Nhìn gì kỹ thế ....anh khác trong ảnh lắm à”

Tròn xoe đôi mắt nhìn lại tôi...

“ Đâu khác gì...em nhìn lướt qua phát nhận ra luôn còn gì...có anh ko nhận ra em thôi để em phải gọi lại...” 😛
Khẽ bĩu cái môi như ra vẻ thất vọng...

càng nhìn tôi càng thấy em đang yêu....ra đây cô bé nhắn tin với tôi hàng ngày là như vậy...
Khuân mặt có vẻ ngây thơ hơn không sắc sảo như Trang Anh.
“Thế nắng như này, cho anh đứng đấy tâm sự à...”

Em tròn mắt như nhớ ra điều gì đó..
“ Chết em đang ninh nồi xương...về..về...”
Rồi chạy tót lại phía cô bạn đang đứng chờ tay vẫy vẫy về phía tôi ra hiệu..

May quá chuyến đi này cũng đáng, tôi nhìn em, cô gái xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, trên môi khẽ mỉm cười....

“ Không gọi được thì không biết đường đừng chờ à” giọng làu bàu em khẽ đẩy cánh cửa sắt

“ Nó đợi anh cả sáng đấy, đi ra đi vào thay quần áo mấy lần rồi kaka “ tiếng Trang bạn em dắt chiếc xe vào cổng ngoái lại nói....
Em khẽ nhéo 1 cái vào tay nhỏ bạn một cái.
“ Ui da...tao nói có sai đâu...tối qua thì khóc rưng rức...sang thì hớn hở haha”

Nghe thấy bảo em khóc, tự nhiên tôi thấy áy náy trong lòng, khẽ cười trừ...tôi dắt chiếc xe vào công, tháo chút hành lý, và 1 ít quà cáp tôi mua lúc ghé chân tại Mộc Châu..tôi xách vào nhà....
Căn nhà khá rộng 3 tầng gần phía cuối thị trấn, vì cũng chẳng hỏi đến nhà cửa của em thế nào bao giờ nên nó khá bất ngờ với tôi, lúc trước tôi cứ nghĩ nó là căn nhà sàn như bao căn nhà của đồng báo người Thái khác, không ngờ thị trấn trong này cũng phát triển hơn thật ngoài tưởng tượng của tôi...
“ Anh để tạm đồ ở đây đi, có tắm qua không......, đi đường có mệt không...v.v” tay xách mấy cái bọc thực phẩm vừa đi em vừa hỏi...
Tôi để gọn balo vào một góc, đặt túi quà lên bàn
“Không mệt lắm, thấy em hết mệt luôn rồi...” mắt nhìn về phía em...trong lòng vẫn mừng thầm như vừa bốc thăm được giải độc đắt....

“ Anh đi tắm qua đi cho nó mát, khăn tắm em để sẵn trong đấy rồi đấy”

Tôi: Kinh nhờ chuẩn bị tiếp đón cản thận thế...

Khánh Linh: Thì anh đi xa thế, người ngợm trả nhọ nhem hết còn gì..” .... đôi mắt lại nhìn về phía tôi, nụ cười trên môi vẫn chưa ngơi phút nào..

Sau khi tắm rửa sạch sẽ qua con người cũng chở lên sảng khoái thoải mái hơn, nhưng cái mỏi ê ấm sau chặng đường dài vẫn làm tôi khá mệt...

“Linh ơi....quần áo bẩn này để đâu được” .........tôi mở cánh cửa nhà tắm..miệng nói vọng xuống dưới bếp...

“Cháu cứ để trong đấy tí cái Linh nó đi giặt cho”

Giọng một người phụ nữ đằng sau lưng nhắc, khiến tôi giật mình quay người lại... là mẹ em....1 tay xách con cá, tay còn lại là 1 túi hoa quả đang tiến lại.

“ Cháu...cháu chào cô ạ “
Tim tôi đập nhanh hơn, lần đâu được gặp người yêu, đã thế lại còn gặp phụ huynh khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần trước vài phút....vừa tắm xong mà mồ hôi tôi như muốn tứa ra lại.....

Cô khẽ nhìn tôi cười...ánh mắt thật dịu dàng,cô trong trang phục áo cóm, đầu búi cẩu khuân mặt rất hiền hậu.

“ Cháu cứ lên ngồi nghỉ đi cho đỡ mệt, để mấy đứa nó nấu cơm, tí chú về bây giờ....”

“ Tí chú về bây giờ” chỉ 1 câu thôi cũng khiên tôi toát cả mồ hôi hột..vừa vài phút trước tôi vẫn còn đang nâng nâng cảm giác vui xướng khi cô người yêu onl có vè ngoài xinh đẹp hơn cả trong ảnh, nay trở lại với thực tại cái hoàn cảnh này, trước đó tôi chưa có nghĩ tới nó áp lực đến như vây....

“ Thôi không sao cô ạ, để cháu xuống xem có cần gì ko cháu làm cùng cho vui”
Cô dừng lại, khẽ xoay người đẩy đẩy cái tay tôi..

“ Cứ để cho các em nó làm....đi đường xa thế mệt lắm, cứ lên nhà nghỉ ngơi đi kệ bọn nó”

Tôi đành bất lực nghe theo ý cô,quay lên phòng khách....tôi đảo mắt ngó nghiêng từ góc của phòng, các ô gạch hoa được tôi đếm kỹ không sót viên vào..ngoài tiếng cười nói dưới bếp tôi trả nghe được câu nào vì 3 người nói tiếng địa phương, thì tiếng tíc tắc đồng hồ quả lắc làm tôi như mắc kẹt trong 1 không gian kín..... hội hộp tôi không nhớ đã uống bao nhiều cốc nước nữa, từ trước tới giờ, tính ra tôi cũng yêu 2 3 người, nhưng mà đây là lần đâu tiên trong cuộc đời tôi đến nhà còn gặp cả phụ huynh....
Thi thoảng em có chạy ra phòng khách, ngó qua tôi 1 chút, cười cười gât gật cái đầu, rồi lại chạy xuống bếp, dương như cũng biết tôi đang căng thẳng khi gặp phụ huynh, càng ra vẻ trêu chọc....

“Linh ơi.......... sang nhà bác Mơn lấy cho bố can rượu”

Tiếng xe máy ngoài cửa kèm tiếng gọi em, là tôi biết người đàn ông mình đang chờ đối mặt đã về.......................
“ Cháu chào chú ạ” tôi đứng phắt người dậy nhìn bố em đang bước tới

“ À..ừ...” ông chú gật gật cái đầu, rồi đi thẳng xuống phòng bếp....
Mọi việc diễn ra quá nhanh....tôi mất hơn 30 phút căng thẳng hồi hộp chờ ông về, vậy mà......
Sau nay có tí men rượu ông cũng tâm sự, ông cũng lần đâu như tôi gặp người yêu của con gái nên, cũng căng thẳng không kém..

Thấy tiếng bố gọi em cũng lật đật chạy lên, nhìn bố tủm tỉm cười rồi quay ra nhìn tôi, nở một nụ cười trêu chọc....
“Đi với em sang đây lấy rượu cho bố đi...” câu nói ấy giải thoát tôi khỏi tình cảnh căng thẳng này ...
Tôi vội vàng vơ lấy chùm chỉa khóa đi thẳng ra ngoài cổng....
“ Chạy nhanh thế..đợi em :v
.........
Tôi : Căng thẳng quá....
Khánh Linh: Có gì mà căng thẳng....sao gọi điện to mồm lắm cơ mà :v
Tôi: gặp bố mẹ vợ ai trả run.....
Khánh Linh: xí thế mà to mồm ..bảo bố mẹ mổ gà cho anh ăn đi..hoho “
Càng nói chuyện tôi càng thấy em hợp với tôi, tôi có cảm giác như đã quen em từ lâu lắm, không chút ngại ngùng, sự tự nhiên không khoảng cách.....hình như tôi đã thích em hơn 1 chút....
Cách tiếp đón của gia đình em khiến tôi khá bất ngờ, rất tình cảm hay người ở đây là thế, rất quý khách quý người....về đến nhà tôi đã thấy 3 mâm lẩu được bày sẵn, đám bạn và một số người thân của em cũng tới, tôi ra phía trước cửa thi thoảng lại cúi đầu chào, thi thoảng lại bắt tay, không khác gì chú rể trong ngày dạm ngõ....

“Hôm nay có bạn Linh ở Hòa Bình lên chơi, nhà làm bữa cơm mời mọi người ...” sau màn giới thiệu của bố em... là những tiếng chạm chén, tiềng cười đùa,những cái bắt tay thắm tình đoàn kết...thật ấm áp tôi có cảm giác như đang ở chính ngôi nhà của mình vậy...
Sau khi mời bố em vài chén rượu...ông cũng đã điều tra xong phần cội nguồn gia đình học vấn của tôi...hỏi xong ông cười kaka chắc có tí men rượu cũng khiến con người ta mở lòng hơn...thi thoảng mẹ em quay sang gắp thức ăn vào bát tôi rồi nhắc “ kệ chú đi, cháu ăn vào đi đường xa chắc cũng mệt...”
Tôi sau khi vài chén tâm sự cũng biết được, bố em là bác sĩ trưởng khoa tại bệnh viên đối diện nhà, mẹ thì ở nhà trông coi quán tạp hóa gần đó.
Sau bữa cơm dọn dẹp xong đâu đó, tôi và em cùng đám bạn ra quán nước ngồi chơi giao lưu thêm 1 lúc rồi về....
Tôi và em chưa vội về, 2 đứa đèo nhau lang thang những còn đường của thị trấn nhỏ

“Lúc thấy em anh thấy thế nào..” tựa nhẹ đầu vào vai tôi em khẽ hỏi

Tôi: Thì....xinh...anh không nghĩ ngoài đời người yêu anh xinh như vậy...

Khánh Linh: Thế chẳng may ngoài đời em xấu...., không như trong ảnh thì anh làm thế nào ?

Tôi: Thì quay xe chạy thôi biết làm thế nào...haha
Em đấm nhẹ một cái lên đùi tôi, rồi từ từ 2 tay chầm chậm ôm lên eo đầu khẽ tựa vào vai tôi.

Cái cảm giác này thật ấm áp, đã lâu rồi từ ngày tôi và Trang Anh xa nhau...trong một thoáng giây ngắn ngủi nào đó, tự nhiên tôi nhớ lại....

Chúng tôi dừng xe lại tại một đinh đoạn dốc xa nhà gần cuối thị trấn, hình như đây là nơi cao nhất của thị trấn lên người ta gọi là cổng trời....
2 đứa tìm một bãi cỏ rộng, nơi có thể nhìn xuống dưới các dẫy núi phía xa xa...
Bất giác tôi nắm bàn tay của em xoa xoa nhẹ lên từng ngón tay, em để im mặt có chút ngại ngùng...

“ Sao em lại thích anh....” tôi khé nói... dường như tôi muốn biết, 2 con người xa lạ vô tình quen nhau trên mạng, thời gian cũng chưa đủ dài để có thể nói là đậm sâu gì đó để mà nói lời yêu thương nhau.....

Khánh Linh: Thì lúc đầu, em nghĩ yêu chơi thôi, ai ngờ càng ngày em càng thích anh, cũng không biết nữa, mặc dù nhiều lúc anh hay bơ em, em chưa từng bị ai bơ mình thế cả...nhưng mà trả hiểu sao vẫn cứ thích thế thôi...

Tôi quay sang nhìn em cười........ dưới ánh trăng mờ mờ đêm hè, gió nhẹ mang một chút cái lạnh của miên núi làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau hơn....
Nhìn em thật lâu càng nhìn càng thấy em đẹp...rất đẹp...da em rất trắng có thể là người con gái có nước da trắng nhất tôi từng gặp, đôi mắt to bờ mi dài cong vút.....đôi môi đỏ căng mọng làm bản lĩnh đàn ông trong người của tôi động lòng, bất giác tôi tiến sát đặt lên môi em .........một nụ hôn.......
Chắc tại càng nhìn tôi càng bị mê hoặc bởi nhan sắc của em...đôi môi đó như có mị thuật mỗi lần mấp máy đều thu hút cặp mắt tôi hương về....
......................................
Chủ thớt k chạy xe máy mẹ mua mới cho hả mà vẫn chạy Dream thế
 

cuocsongmuonmau

Yếu sinh lý
Nay cập nhật sớm tiếp không biết đoạn mở đầu của phần 3 chúng mày thấy thế nào, đọc xong phần cập nhật này cho tao bình luận, giúp bài viết của tao hoàn thiện hơn nhé, cám ơn bọn mày.

.................................................................
Tôi vội lên phòng sắp xếp 1 chút quần áo, bàn trải, khăn mặt.... vào chiếc balo, có lẽ là 1 chuyến đi dài không thể về luôn trong ngày lên những vật dụng cần thiết là điều không thể thiếu.
Dắt chiếc Dream ra ngoài cửa tôi ngước mắt lên trời, không biết điều mình làm sau đây liệu có đúng...nhưng thôi dù đúng dù sai tôi cũng phải cho em 1 cái gặp mặt......con đường dài gần 7 tiếng trên đường, cái oi bức mùa hè cũng ko làm tôi cảm thấy mệt mỏi vì những suy nghĩ, liệu em có giống trong hình.......liệu em có nhận ra tôi ngay lần đầu gặp mặt.....tất cả mọi thứ liệu có phải là ảo hay không, cứ suy nghĩ vẩn vơ như thế....tôi băng qua nhiều cung đường....Hòa Bình...Mộc Châu...nhưng còn đèo cao với những dẫy núi hùng vĩ, hay giữa con đường trên thảo nguyên xanh ngát cỏ.....khung cảnh thật đẹp.....kiến tôi cũng quên đi mệt mỏi trên đoạn đường, thi thoảng ghé xuống nghỉ ngơi, rồi chụp vài tấm hình gửi cho em thông báo, nhưng dòng tin nhắn của em cũng giúp tôi không nản trí....chắc hẳn tôi đang dần thay đồi rồi.....cái háo hức khi gắp một người mà mình chưa biết, chưa gặp, chắc hẳn sẽ có một số bạn đã từng trải qua, và cũng hiểu cảm giác đó nó như thế nào...và chính tôi lúc đó cũng vậy thật khó mà tả hết được.....

Ngày đó làm gì đã có các ứng dụng chỉ đường trên điện thoại, tôi vừa đi vừa hỏi đường và chú ý quan sát các biển báo....chỉ còn hơn 20km nữa là tới rồi...tâm trạng tôi càng hồi hộp hơn....Rút dt ra nhắn cho em dòng tin.

“Anh gần tới rồi, nhớ gặp anh thấy khác ảnh quá thì đừng chạy mất dép nhé kaka :V ”

Khanh Linh “ Xí....😛 đi cẩn thận vào, đến gần địa chỉ nhà em mà ko thấy thì gọi em ra đón nhé <3 “

Cất chiếc điện thoại vào túi, nhìn lại mình qua chiếc gương xe, tôi lau qua mặt mũi, cởi bỏ chiếc áo khoác đã chuyển sang màu cháo lòng vì bụi....cuối cùng giây phút này cũng đã đến.....
Tôi lượn 1 vòng thị trấn nhỏ của em, hỏi dò đường rồi chầm chậm di chuyển...
Đúng địa chỉ này rồi...tôi rút điện thoại ra xem lại tin nhắn em gửi...đối điện bệnh viện XX ...nhấc máy lên tôi gọi cho em....
Thuê bao quý khách vừa gọi....tút tút tút
..............................
Thôi bỏ mẹ rồi..................
Tự nhiên trong đầu tôi hoang mang.....hay mình bị chơi nhở.....vkl thật 7 tiếng đồng hồ trên đường......giờ gọi lại thuê bao.......cú lừa thế kỷ trong cuộc đời....tôi nghĩ vậy.
Cố gọi thêm vài cuộc nữa thì kết quả vẫn không có gì khác....
Thở dài một tiếng, đắng cay cuộc đời, lần đầu tiên bị chơi 1 vố đau như vậy.. Tôi quay đầu chiếc xe trong sự bực dọc...về thôi..đi dọc lại về phía khu chợ đầu thị trấn tôi chầm chậm lại, vì cơn đói bắt đầu đến, tôi tính sẽ tạt vào 1 quán nào đó dù gì có cay đắng thế nào thì cũng không thể ôm cái bụng đói lang thang lại đoạn đường dài được..Chậm châm di chuyển ngó nghiêng hàng quán ....chợt phía ngược lại có 2 đứa con gái trên xe treo rất nhiều túi thức ăn lướt ngang qua
tôi cũng kịp tia 1 chút, phải nói con gái vùng này xinh thật đứa nào đứa lấy, da trắng, mặt thon, có nét gì đó toát lên sự ngây thơ, nhẹ nhàng của người con gái miền núi...

Reng....reng...reng...tiếng điện thoại vang lên trong túi quần...số lạ gọi tới.......

“Phong....anh quay lại đi.....” tiếng gọi gấp trong điên thoại khiến tôi không kịp mở lời...
Tôi dừng xe , xoay đầu lại về phía sau ...

Là em.......cô gái thái trong bộ áo cóm trắng giữa cánh đồng lúa...mà thi thoảng tôi thường tưởng tượng nghĩ tới....

Nay thật khác....mái tóc nâu được thả bay nhẹ trong gió, bộ quần sooc áo thun thời trang khiến nhưng tương của tôi về em tan biến hết...nhưng vẫn vậy, khuân mặt ấy...trong ảnh 8 thì ngoài em xứng đáng được 10 điểm......em rất đẹp so sánh với Trang Anh cũng cỡ 9 vs 10 không kém..........không như các em ngày nay app gánh còng lưng :v
Đôi môi đỏ cười tươi trong cái nắng chiều hè.....em nhìn tôi.... niềm vui thể hiện rõ trên khuân mặt......

Hóa ra 2 cô gái vừa qua trong đó có em...chắc mải tia đứa đằng trước tôi bỏ qua cô gái của tôi ngồi đằng sau.....

Tôi vòng xe lại chỗ em đang đứng......trong lòng tôi nâng nâng khó tả.

Tiến lại phía em tay đang che lên miệng, 2 mắt vẫn đang cười tít lại.... tôi dí sát khuân mặt mình vào.....

“ Điện Thoai đâu..”
Câu nói đầu tiền khi bước ra khỏi thế giới ảo trước mặt em, hẳn vẫn chưa quên cú sốc thuê bao tôi hỏi.

Em mím nhẹ đôi môi lại, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi...
“Thì hỏng rồi..., sáng em mượn điện thoại Trang nhắn tin với gọi cho anh, vừa tháo sim trả nó xong...”

Rồi em ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới tôi...miệng vẫn tủm tỉm cười..

“ Nhìn gì kỹ thế ....anh khác trong ảnh lắm à”

Tròn xoe đôi mắt nhìn lại tôi...

“ Đâu khác gì...em nhìn lướt qua phát nhận ra luôn còn gì...có anh ko nhận ra em thôi để em phải gọi lại...” 😛
Khẽ bĩu cái môi như ra vẻ thất vọng...

càng nhìn tôi càng thấy em đang yêu....ra đây cô bé nhắn tin với tôi hàng ngày là như vậy...
Khuân mặt có vẻ ngây thơ hơn không sắc sảo như Trang Anh.
“Thế nắng như này, cho anh đứng đấy tâm sự à...”

Em tròn mắt như nhớ ra điều gì đó..
“ Chết em đang ninh nồi xương...về..về...”
Rồi chạy tót lại phía cô bạn đang đứng chờ tay vẫy vẫy về phía tôi ra hiệu..

May quá chuyến đi này cũng đáng, tôi nhìn em, cô gái xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, trên môi khẽ mỉm cười....

“ Không gọi được thì không biết đường đừng chờ à” giọng làu bàu em khẽ đẩy cánh cửa sắt

“ Nó đợi anh cả sáng đấy, đi ra đi vào thay quần áo mấy lần rồi kaka “ tiếng Trang bạn em dắt chiếc xe vào cổng ngoái lại nói....
Em khẽ nhéo 1 cái vào tay nhỏ bạn một cái.
“ Ui da...tao nói có sai đâu...tối qua thì khóc rưng rức...sang thì hớn hở haha”

Nghe thấy bảo em khóc, tự nhiên tôi thấy áy náy trong lòng, khẽ cười trừ...tôi dắt chiếc xe vào công, tháo chút hành lý, và 1 ít quà cáp tôi mua lúc ghé chân tại Mộc Châu..tôi xách vào nhà....
Căn nhà khá rộng 3 tầng gần phía cuối thị trấn, vì cũng chẳng hỏi đến nhà cửa của em thế nào bao giờ nên nó khá bất ngờ với tôi, lúc trước tôi cứ nghĩ nó là căn nhà sàn như bao căn nhà của đồng báo người Thái khác, không ngờ thị trấn trong này cũng phát triển hơn thật ngoài tưởng tượng của tôi...
“ Anh để tạm đồ ở đây đi, có tắm qua không......, đi đường có mệt không...v.v” tay xách mấy cái bọc thực phẩm vừa đi em vừa hỏi...
Tôi để gọn balo vào một góc, đặt túi quà lên bàn
“Không mệt lắm, thấy em hết mệt luôn rồi...” mắt nhìn về phía em...trong lòng vẫn mừng thầm như vừa bốc thăm được giải độc đắt....

“ Anh đi tắm qua đi cho nó mát, khăn tắm em để sẵn trong đấy rồi đấy”

Tôi: Kinh nhờ chuẩn bị tiếp đón cản thận thế...

Khánh Linh: Thì anh đi xa thế, người ngợm trả nhọ nhem hết còn gì..” .... đôi mắt lại nhìn về phía tôi, nụ cười trên môi vẫn chưa ngơi phút nào..

Sau khi tắm rửa sạch sẽ qua con người cũng chở lên sảng khoái thoải mái hơn, nhưng cái mỏi ê ấm sau chặng đường dài vẫn làm tôi khá mệt...

“Linh ơi....quần áo bẩn này để đâu được” .........tôi mở cánh cửa nhà tắm..miệng nói vọng xuống dưới bếp...

“Cháu cứ để trong đấy tí cái Linh nó đi giặt cho”

Giọng một người phụ nữ đằng sau lưng nhắc, khiến tôi giật mình quay người lại... là mẹ em....1 tay xách con cá, tay còn lại là 1 túi hoa quả đang tiến lại.

“ Cháu...cháu chào cô ạ “
Tim tôi đập nhanh hơn, lần đâu được gặp người yêu, đã thế lại còn gặp phụ huynh khi chưa kịp chuẩn bị tinh thần trước vài phút....vừa tắm xong mà mồ hôi tôi như muốn tứa ra lại.....

Cô khẽ nhìn tôi cười...ánh mắt thật dịu dàng,cô trong trang phục áo cóm, đầu búi cẩu khuân mặt rất hiền hậu.

“ Cháu cứ lên ngồi nghỉ đi cho đỡ mệt, để mấy đứa nó nấu cơm, tí chú về bây giờ....”

“ Tí chú về bây giờ” chỉ 1 câu thôi cũng khiên tôi toát cả mồ hôi hột..vừa vài phút trước tôi vẫn còn đang nâng nâng cảm giác vui xướng khi cô người yêu onl có vè ngoài xinh đẹp hơn cả trong ảnh, nay trở lại với thực tại cái hoàn cảnh này, trước đó tôi chưa có nghĩ tới nó áp lực đến như vây....

“ Thôi không sao cô ạ, để cháu xuống xem có cần gì ko cháu làm cùng cho vui”
Cô dừng lại, khẽ xoay người đẩy đẩy cái tay tôi..

“ Cứ để cho các em nó làm....đi đường xa thế mệt lắm, cứ lên nhà nghỉ ngơi đi kệ bọn nó”

Tôi đành bất lực nghe theo ý cô,quay lên phòng khách....tôi đảo mắt ngó nghiêng từ góc của phòng, các ô gạch hoa được tôi đếm kỹ không sót viên vào..ngoài tiếng cười nói dưới bếp tôi trả nghe được câu nào vì 3 người nói tiếng địa phương, thì tiếng tíc tắc đồng hồ quả lắc làm tôi như mắc kẹt trong 1 không gian kín..... hội hộp tôi không nhớ đã uống bao nhiều cốc nước nữa, từ trước tới giờ, tính ra tôi cũng yêu 2 3 người, nhưng mà đây là lần đâu tiên trong cuộc đời tôi đến nhà còn gặp cả phụ huynh....
Thi thoảng em có chạy ra phòng khách, ngó qua tôi 1 chút, cười cười gât gật cái đầu, rồi lại chạy xuống bếp, dương như cũng biết tôi đang căng thẳng khi gặp phụ huynh, càng ra vẻ trêu chọc....

“Linh ơi.......... sang nhà bác Mơn lấy cho bố can rượu”

Tiếng xe máy ngoài cửa kèm tiếng gọi em, là tôi biết người đàn ông mình đang chờ đối mặt đã về.......................
“ Cháu chào chú ạ” tôi đứng phắt người dậy nhìn bố em đang bước tới

“ À..ừ...” ông chú gật gật cái đầu, rồi đi thẳng xuống phòng bếp....
Mọi việc diễn ra quá nhanh....tôi mất hơn 30 phút căng thẳng hồi hộp chờ ông về, vậy mà......
Sau nay có tí men rượu ông cũng tâm sự, ông cũng lần đâu như tôi gặp người yêu của con gái nên, cũng căng thẳng không kém..

Thấy tiếng bố gọi em cũng lật đật chạy lên, nhìn bố tủm tỉm cười rồi quay ra nhìn tôi, nở một nụ cười trêu chọc....
“Đi với em sang đây lấy rượu cho bố đi...” câu nói ấy giải thoát tôi khỏi tình cảnh căng thẳng này ...
Tôi vội vàng vơ lấy chùm chỉa khóa đi thẳng ra ngoài cổng....
“ Chạy nhanh thế..đợi em :v
.........
Tôi : Căng thẳng quá....
Khánh Linh: Có gì mà căng thẳng....sao gọi điện to mồm lắm cơ mà :v
Tôi: gặp bố mẹ vợ ai trả run.....
Khánh Linh: xí thế mà to mồm ..bảo bố mẹ mổ gà cho anh ăn đi..hoho “
Càng nói chuyện tôi càng thấy em hợp với tôi, tôi có cảm giác như đã quen em từ lâu lắm, không chút ngại ngùng, sự tự nhiên không khoảng cách.....hình như tôi đã thích em hơn 1 chút....
Cách tiếp đón của gia đình em khiến tôi khá bất ngờ, rất tình cảm hay người ở đây là thế, rất quý khách quý người....về đến nhà tôi đã thấy 3 mâm lẩu được bày sẵn, đám bạn và một số người thân của em cũng tới, tôi ra phía trước cửa thi thoảng lại cúi đầu chào, thi thoảng lại bắt tay, không khác gì chú rể trong ngày dạm ngõ....

“Hôm nay có bạn Linh ở Hòa Bình lên chơi, nhà làm bữa cơm mời mọi người ...” sau màn giới thiệu của bố em... là những tiếng chạm chén, tiềng cười đùa,những cái bắt tay thắm tình đoàn kết...thật ấm áp tôi có cảm giác như đang ở chính ngôi nhà của mình vậy...
Sau khi mời bố em vài chén rượu...ông cũng đã điều tra xong phần cội nguồn gia đình học vấn của tôi...hỏi xong ông cười kaka chắc có tí men rượu cũng khiến con người ta mở lòng hơn...thi thoảng mẹ em quay sang gắp thức ăn vào bát tôi rồi nhắc “ kệ chú đi, cháu ăn vào đi đường xa chắc cũng mệt...”
Tôi sau khi vài chén tâm sự cũng biết được, bố em là bác sĩ trưởng khoa tại bệnh viên đối diện nhà, mẹ thì ở nhà trông coi quán tạp hóa gần đó.
Sau bữa cơm dọn dẹp xong đâu đó, tôi và em cùng đám bạn ra quán nước ngồi chơi giao lưu thêm 1 lúc rồi về....
Tôi và em chưa vội về, 2 đứa đèo nhau lang thang những còn đường của thị trấn nhỏ

“Lúc thấy em anh thấy thế nào..” tựa nhẹ đầu vào vai tôi em khẽ hỏi

Tôi: Thì....xinh...anh không nghĩ ngoài đời người yêu anh xinh như vậy...

Khánh Linh: Thế chẳng may ngoài đời em xấu...., không như trong ảnh thì anh làm thế nào ?

Tôi: Thì quay xe chạy thôi biết làm thế nào...haha
Em đấm nhẹ một cái lên đùi tôi, rồi từ từ 2 tay chầm chậm ôm lên eo đầu khẽ tựa vào vai tôi.

Cái cảm giác này thật ấm áp, đã lâu rồi từ ngày tôi và Trang Anh xa nhau...trong một thoáng giây ngắn ngủi nào đó, tự nhiên tôi nhớ lại....

Chúng tôi dừng xe lại tại một đinh đoạn dốc xa nhà gần cuối thị trấn, hình như đây là nơi cao nhất của thị trấn lên người ta gọi là cổng trời....
2 đứa tìm một bãi cỏ rộng, nơi có thể nhìn xuống dưới các dẫy núi phía xa xa...
Bất giác tôi nắm bàn tay của em xoa xoa nhẹ lên từng ngón tay, em để im mặt có chút ngại ngùng...

“ Sao em lại thích anh....” tôi khé nói... dường như tôi muốn biết, 2 con người xa lạ vô tình quen nhau trên mạng, thời gian cũng chưa đủ dài để có thể nói là đậm sâu gì đó để mà nói lời yêu thương nhau.....

Khánh Linh: Thì lúc đầu, em nghĩ yêu chơi thôi, ai ngờ càng ngày em càng thích anh, cũng không biết nữa, mặc dù nhiều lúc anh hay bơ em, em chưa từng bị ai bơ mình thế cả...nhưng mà trả hiểu sao vẫn cứ thích thế thôi...

Tôi quay sang nhìn em cười........ dưới ánh trăng mờ mờ đêm hè, gió nhẹ mang một chút cái lạnh của miên núi làm con người ta có cảm giác muốn gần nhau hơn....
Nhìn em thật lâu càng nhìn càng thấy em đẹp...rất đẹp...da em rất trắng có thể là người con gái có nước da trắng nhất tôi từng gặp, đôi mắt to bờ mi dài cong vút.....đôi môi đỏ căng mọng làm bản lĩnh đàn ông trong người của tôi động lòng, bất giác tôi tiến sát đặt lên môi em .........một nụ hôn.......
Chắc tại càng nhìn tôi càng bị mê hoặc bởi nhan sắc của em...đôi môi đó như có mị thuật mỗi lần mấp máy đều thu hút cặp mắt tôi hương về....
......................................
nh tml nhầm nhé, ông bà già mua ex cho mày lúc thi đỗ đại học rồi, còn đâu xe Dream nữa. Nói cho vui thôi :D; Truyện của tml đọc rất cuốn. cố gắng đều tay nhé
 

traimiennuitaybac

Tao là gay
Chủ thớt
nh tml nhầm nhé, ông bà già mua ex cho mày lúc thi đỗ đại học rồi, còn đâu xe Dream nữa. Nói cho vui thôi :D; Truyện của tml đọc rất cuốn. cố gắng đều tay nhé
Ex tao để thái nguyên mà, dream tao vẫn giữ coi như kỷ niệm giờ vẫn còn sử dụng này có bán đâu, mà tao nhớ năm đó là năm cuối cùng dream còn sản xuất, nên nghĩ sau éo có mà mua may đéo bán :v
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo