duongminhuno
Yếu sinh lý
Tao sinh ra phải nói tột cùng đau đớn kiếp người. Mẹ nó, tao bị hô răng chúng mày ạ. Mà hô nặng cơ. Đã thế còn sún mất 2 cái răng cửa. Cái đầu thì tròn như trái dưa, đéo có tí gì gọi là cái mặt cả, tao nhìn đám có cái mặt v-line mà tao ghen tị đỏ mắt.
Chiều cao cũng được 1m62, không quá lùn nhưng cũng đéo bao giờ được xem là vừa mắt đám phụ nữ.
Thôi tóm lại nhìn tao đéo ra con người nói thế cho vuông.
Tao thì cũng học cao đăng cơ khí ngành ô tô cơ. Nhưng đời đâu như mơ, ngành như lồn cuối cùng tao cũng gắn nghiệp với xe cộ thật cơ mà làm tài xế xe tải. Lương 8 củ.
Cả đời tao chỉ có trốn tránh xã hội để bớt cay đắng và nhục vì nghèo và xấu chứ đéo có thanh xuân con cá gì. Tao nhớ như in năm tao vào cấp 3 học lớp 10, bà cô chủ nhiệm xếp cho ngồi con kia, nó thái độ ra mặt. Hôm sau nó bỏ bàn đi xuống bàn khác ngồi khiến tao 1 mình bơ vơ, nhục nhã buồn bã ê chề như con chó. Năm 12 thì học xong con lớp phó còn nhắn tin tao, thôi mai lớp chụp kỷ yếu nếu mày có quý lớp thì đừng đi nhé. Cái đkm nó.
Tao cũng đỗ đi học cao đẳng. Đời lại lặp lại câu chuyện c3, do tao xấu quá mức nên ngay cả bọn con trai cũng đéo đứa nào chịu ngồi chung với tao. 3 năm cao đăng tao ngồi 1 mình bơ vơ 1 bàn. Rồi khi bọn nó tụ tập nc hay làm cái gì đó, thấy tao mon men tới tụi nó liền im bặt hoặc là giải tán.
Bà già tao cũng ghét tao vì tao quá xấu xí. Ở nhà ổng bả không gọi tao bằng tên, là gọi là tao là thằng Tồ. Nhìn chung trong mọi câu chuyện và sự kiện gia đình tao luôn bị đẩy ra ngoài lề một bên.
Cuộc đời tao nó cứ lầm lũi, đau khổ, nhục nhã trôi lừ đừ. Không gia đình, không bạn bè, không tình cảm yêu đương nam nữ.
Có lẽ số kiếp con người đã định cho tao phải trãi qua cuộc sống như vậy
Chiều cao cũng được 1m62, không quá lùn nhưng cũng đéo bao giờ được xem là vừa mắt đám phụ nữ.
Thôi tóm lại nhìn tao đéo ra con người nói thế cho vuông.
Tao thì cũng học cao đăng cơ khí ngành ô tô cơ. Nhưng đời đâu như mơ, ngành như lồn cuối cùng tao cũng gắn nghiệp với xe cộ thật cơ mà làm tài xế xe tải. Lương 8 củ.
Cả đời tao chỉ có trốn tránh xã hội để bớt cay đắng và nhục vì nghèo và xấu chứ đéo có thanh xuân con cá gì. Tao nhớ như in năm tao vào cấp 3 học lớp 10, bà cô chủ nhiệm xếp cho ngồi con kia, nó thái độ ra mặt. Hôm sau nó bỏ bàn đi xuống bàn khác ngồi khiến tao 1 mình bơ vơ, nhục nhã buồn bã ê chề như con chó. Năm 12 thì học xong con lớp phó còn nhắn tin tao, thôi mai lớp chụp kỷ yếu nếu mày có quý lớp thì đừng đi nhé. Cái đkm nó.
Tao cũng đỗ đi học cao đẳng. Đời lại lặp lại câu chuyện c3, do tao xấu quá mức nên ngay cả bọn con trai cũng đéo đứa nào chịu ngồi chung với tao. 3 năm cao đăng tao ngồi 1 mình bơ vơ 1 bàn. Rồi khi bọn nó tụ tập nc hay làm cái gì đó, thấy tao mon men tới tụi nó liền im bặt hoặc là giải tán.
Bà già tao cũng ghét tao vì tao quá xấu xí. Ở nhà ổng bả không gọi tao bằng tên, là gọi là tao là thằng Tồ. Nhìn chung trong mọi câu chuyện và sự kiện gia đình tao luôn bị đẩy ra ngoài lề một bên.
Cuộc đời tao nó cứ lầm lũi, đau khổ, nhục nhã trôi lừ đừ. Không gia đình, không bạn bè, không tình cảm yêu đương nam nữ.
Có lẽ số kiếp con người đã định cho tao phải trãi qua cuộc sống như vậy