• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

Lituchi1

Yếu sinh lý
Ch67. Thanh xuân gợi nhớ
Sự việc đúng như Khanh dự liệu, Mai đã bị hắn tác động để dần đưa mình vào cái lưới hắn giăng ra. Và dù có thế nào Mai cũng không thể ngờ người đàn ông đạo mạo năm xưa giờ lại trở thành kẻ toan tính, tham lam thế này. Và nếu cô biết cuộc gặp hôm nay, chiếc móc khóa cùng những mẩu kí ức xưa đều nằm trong một kế hoạch đã được dày công chuẩn bị thì cô sẽ đau lòng biết bao.
Đúng thế, kế hoạch này không đến từ hôm qua trong vội vã mà đã nhen nhóm từ khi Khanh gặp Yến trong miền Tây và được cô kể về cuộc sống trong nhung lụa của Mai. Kế hoạch cũng không phải của chàng thư sinh tên Khanh nghị lực và cầu tiến năm xưa, mà của một kẻ toan tính, biến chất sau khi đã quen lợi dụng tình thương của phụ nữ.
Cái móc khóa đấy chưa từng được anh ta mang sang Úc và cũng không được quý trọng như anh ta vẫn nói. Nó cùng nhiều món đồ khác được anh ta mang từ Hà Nội về quê và bị vứt chỏng chơ trong một góc. Để kế hoạch của mình chắc chắn thành công hắn đã về nhà kiểm tra lại toàn bộ những món đồ trong đó, biết có rất nhiều thứ có tác dụng thì hắn liền mang theo chuyến này.
Và quả nhiên hắn đã đúng, cái móc khóa đã có tác dụng, tiếp sau là những kỉ niệm con con, nhưng lại có tính liên tưởng và kích động khôn cùng. Giờ đây lòng trắc ẩn của Mai đã được khơi dậy, cánh cửa trái tim cô cũng đã hé mở dần với hắn. Cơ hội đang rộng mở chỉ xem hắn có tận dụng được hay không mà thôi.
Thời điểm gần đến trưa Mai đưa hắn trở về khách sạn, đây là một khách sạn nằm sâu trong một con phố khá yên bình. Giá cả nơi này cũng được coi là hợp lý với hoàn cảnh như vậy. Khanh bước xuống xe, chủ động vẫy tay chào chứ không có ý mời chào Mai vào khách sạn.
-Em về đi, cảm ơn vì đã nói chuyện với anh cả buổi sáng, anh cảm thấy được giải tỏa rất nhiều, cũng phấn khởi lên không ít. Em về nhà đi không Khánh và các cháu mong, ở đây là khách sạn, anh không muốn mời em lên phòng tránh hiểu lầm không đáng có.
“Lạt mềm buộc chặt”, hắn càng tỏ ra đàng hoàng và lo lắng cho cô, Mai lại càng thấy hình ảnh này gần gũi và nhắc nhớ bao kỉ niệm và xúc cảm năm xưa. Năm xưa cũng chính vì những điều này mới khiến nàng yêu hắn. Vì Mai từ nhỏ đã không có cha, cô thấy anh ta quan tâm thấu hiểu lại không tỏ ra thèm muốn sắc đẹp của mình nên đã xiêu lòng. Cô thấy giờ hắn vẫn như xưa, vẫn tạo cho cô sự tin tưởng và vì cô mà suy nghĩ. Cô thấy mình nên có trách nhiệm giúp đỡ hắn vượt qua những ngày khó khăn này.
Mai tươi cười bước xuống xe không ngại ngùng, cô rút chìa khóa xe đưa về phía anh và nói.
-Ngày mai là ngày đầu tiên anh chính thức nhận công tác đúng không, vậy anh lấy xe này mà đi. Em biết các thầy cô trong mấy trường này giàu có nhưng cũng thường hay so sánh, anh tuy không quan trọng gì nhưng cũng đừng để họ khinh khi. Chiếc xe chỉ là phương tiện, mai này khi anh chứng minh được năng lực rồi tự khắc người ta phải coi trọng.
Cô nói đồng thời nhét chìa khóa vào tay Khanh không để anh ta kịp từ chối, cô cũng chủ động bước vào quầy lễ tân hỏi thăm về chỗ ở hiện giờ của anh. Biết anh đang ở phòng khuyến mãi mùa tết cô liền chuyển anh sang phòng tốt hơn. Mai nói với bạn lễ tân đang tươi cười với cô nãy giờ.
-Chắc anh ấy cũng ở đây thêm vài ngày nữa đấy. Thế này đi, em đổi cho chị anh ấy sang phòng 1tr2 này đi, đây là 10tr chị trả trước, vài ngày nữa chị tìm được nhà cho anh ấy thì sẽ chuyển đi.
Mai rút 10tr tiền mặt ra từ trong ví, ở đây quẹt thẻ không tiện nên vừa rồi cô đã đi rút tiền khi ra khỏi quán cafe. Mọi thứ Mai làm liền mạch dứt khoát không để Khanh cất lời từ chối, mà chẳng biết hắn có muốn từ chối hay không nữa. Cô nghĩ rất đơn giản đây là một cử chỉ bình thường giữa những người bạn tốt chứ nào ngờ mình đang bước chân đến gần hố lửa.
Khanh nói thêm vài lời khách sáo và từ chối lấy lệ xong chìa khóa thì không buông. Đến khi Mai lên chiếc taxi trở về hắn mới mỉm cười bấm mở cửa xe rồi vội vàng bước lên, trong xe hắn cười khung khục như điên, đôi mắt ánh lên niềm vui đắc thắng có đôi phần nguy hiểm.
Mai về nhà ăn cơm cùng các con, mà không có gì áy náy, cô đơn giản nghĩ rằng mình chỉ đang đơn thuần giúp đỡ một người bạn. Còn chuyện nói dối chồng cũng chỉ vì không muốn khiến anh hiểu lầm làm mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi.
Đầu giờ chiều Khánh vừa nhồm nhoàm chiếc bánh mì, tay cầm chai sữa rồi vội vàng bước lên xe cùng gần như toàn bộ anh em ở công ty. Rất nhiều dự án gấp rút trong đợt này khiến cả bọn cùng lên đường một lượt, anh mới vừa gọi điện chào vợ và giờ đã phải ra sân bay.
Chiếc xe đi mới được một đoạn thì tấp vào đổ xăng, khi xăng đã đầy bình thì tiếp tục lăn bánh, cả đoàn cười nói bình thường chỉ riêng Khánh lúc này lại bị một chiếc xe ngược chiều gây chú ý.
Một chiếc Porsche cayenne trắng ngọc trai giống hệt như chiếc xe anh vừa tặng vợ, đầu tiên chỉ ngờ ngợ nhưng lúc nhìn biển số xe (30…) anh hơi giật mình.
-“Đúng biển số xe của vợ rồi, nhưng ai đang cầm lái thế kia nhỉ,vợ đã nói đem xe đi bọc lại ghế với làm ghế trẻ em cơ mà. Hay người của Gara lái đi ra ngoài, không được gara làm vậy là ẩu rồi, phải gọi hỏi thăm mới được.”
Khánh nhấc máy gọi cho gara mọi lần anh và vợ vẫn tin tưởng gửi xe đến sửa, họ trả lời rằng chưa thấy vợ anh cho xe đến đây. Khánh nghi ngờ gara đang nói dối, anh lại gọi tiếp cho vợ mình.
-Alo em à, xe em đã đem đến gara chưa, anh vừa thấy có chiếc xe giống hệt xe nhà mình chạy qua, anh cũng hỏi gara nhưng họ nói em chưa gửi xe đến đó.
Một lời nói dô sẽ cần một lời nói dối tiếp theo để che đậy. Mai lúng túng trả lời cố để anh có thể yên tâm.
-“Em…em không mang ra gara cũ anh à…em làm chỗ của Yến nó giới thiệu anh ạ…anh đừng lo, cứ đi làm đi Yến nó bảo chỗ này uy tín lắm”.
Nghe vợ nói Khánh liền tin dù trước nay điều này chưa xảy ra, anh nghĩ mình có thể nhìn nhầm hoặc ở gara đó họ không uy tín như Yến nói. Nhưng sự việc cũng chẳng có gì to tát, lúc này cả đoàn cũng đang vội nên anh lập tức bỏ sau đầu. Anh yêu thương chào vợ rồi rôm rả cùng anh em, bất chấp bóng dáng người lái xe khiến anh hơi ngờ ngợ.
Mai lúc này ở nhà, cô thấy vô cùng có lỗi khi một lần nữa nói dối chồng, cô tự nhủ chỉ vì không muốn phức tạp mọi chuyện mà thôi. Cô cũng tự hứa đây sẽ là lần cuối và khi nào có dịp sẽ bù đắp thật nhiều cho anh.
Ngày hôm sau cũng đúng là thứ Hai, guồng quay công việc đúng nhịp độ diễn ra như vẫn luôn là như thế. Trường Khanh chưa đi học lại nhưng các giảng viên vẫn có cuộc gặp gỡ thân mật đầu năm. Khanh là người mới nhưng cực kì được chào đón, cũng một phần nhờ chiếc xe sang trọng hắn đi. Khanh cảm nhận sâu sắc mình được trọng thị thì càng tin tưởng con đường này là chính xác, hắn lấy ngay điện thoại nhắn tin ngay với Mai.
-“Em à, ngày đầu tuần của em thế nào. Còn anh, anh đã có một ngày rất vui vẻ, tất cả là nhờ vào em, nhờ chiếc xe em cho anh mượn mà anh được chào đón một cách tôn trọng và ngưỡng mộ.”
Lúc này Mai đang trong phòng giám đốc ở công ty.
-“Anh xứng đáng mà, trước hay sau anh sẽ nhận được những thứ ấy mà thôi, em chỉ giúp một chút xíu có gì đáng mà anh phải cảm ơn”.
-“Hi hi, không hề “chút xíu” đâu em, chỉ có em thì cuộc đời anh mới tốt đẹp, hoàn hảo dù bất cứ trong hoàn cảnh nào.”
-“Đừng khách sáo mà, bọn mình là bạn, giúp đỡ nhau là rất bình thường”.
-“Đúng vậy, một người bạn đặc biệt, rất đặc biệt và vô cùng quan trọng với anh. Lần này anh đã hiểu được rất nhiều, anh sẽ không để mất những thứ quan trọng đó nữa đâu. Tin anh nhé.”
-“Vâng em tin”.
Mai không hiểu sao mình lại đáp lại những lời mập mờ ẩn ý như vậy nữa, lạ hơn khi cô bất giác nở nụ cười khiến chị giám đốc đang ngồi sát bên phải gọi.
-Này, em sao thế, đang nhắn tin với chồng đấy hả, gớm mới xa được bao lâu mà đã nhớ nhung đến mức phải nhắn tin trong giờ làm thế này. Nãy giờ có nghe chị nói không vậy hả.
Mai hơi có chút ngượng, cô cười trừ với chị giám đốc ròi hỏi lại.
-Em có nghe mà chưa hiểu rõ lắm, sao lại có ưu ái cho chị em mình là thế nào ạ.
-Ôi, nãy giờ chị nói mà nghe chưa thủng à. Là do kể cả trong dịch và sau dịch chi nhánh mình đều có thành tích tốt nhất, đặc biệt là trong vấn đề nhân sự, luôn đảm bảo linh động không thừa thãi cũng không bị thiếu hụt trong mọi trường hợp. Vì vậy trên tổng đã cất nhắc chị lên vị trí phó giám đốc nhân sự, họ hỏi chị có đề cử ai lên theo phụ tá hay không thì chị liền nói đến em. Giờ chắc cũng sắp có quyết đinh rồi đây.
-Ôi, em cảm ơn chị ạ, chỉ sợ em làm không tốt thì ảnh hưởng tới chị mà thôi.
-Chị hiểu em mà, chị tin em sẽ làm rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả chị. Thôi nhắn tin báo tin vui cho chồng đi, chị ra ngoài có chút việc.
Mai chào chị rồi lại bấm điện thoại nhưng không phải nhắn tin với chồng mà là Khanh. Cô chia sẻ niềm tin này với hắn trước mà không phải với chồng với lí do chênh lệch múi giờ nên sợ làm phiền giờ nghỉ ngơi của Khánh. Dù lúc này bên Oman đã khoảng gần 8h. Cô cũng nhanh chóng nhận lại hồi âm từ hắn ta.
-“Ôi thế là bên em cũng có tin vui à, thật là trùng hợp tích cực, phải ăn mừng mới được, em nhớ quán cơm ngon ơi là ngon trên phố cổ không, trưa nay hai đứa ra đấy ăn nhé.”
Mai định từ chối để về ăn như mọi ngày, nhưng rồi cô tự viện cớ các con đi học, về cũng chỉ ăn cơm với bà vú nên lại đồng ý với anh ta. Nhưng liệu có dễ từ bỏ thế không hay có lần một rồi sẽ tiếp tục lần hai rồi nhiều nhiều thêm nữa.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Lituchi1

Yếu sinh lý
ch68. Thanh xuân gợi nhớ 3.
Câu trả lời có luôn vào buổi tối hôm đó, khi hắn biết chồng cô đi công tác dài ngày thì lại mời cô uống cafe nghe nhạc Acoustic ở một quán hắn mới tìm ra. Mai nhìn các con đang nô đùa, cô muốn dành thời gian này cho các con rồi đợi chồng Facetime về. Nhưng khi hắn nói lâu lắm rồi chưa hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn thì cô lại mủi lòng mà đồng ý ngay.
Quán cafe rất đông, mọi người đa số có đôi có cặp hoặc đi theo từng nhóm, Mai và Khanh chọn ngồi trong một góc không nhiều người chú ý. thiet-ke-quan-cafe-acoustic-5-Hoang-Thanh-Tuan.jpgCó điều cả hai quá nổi bật, nhất là Mai khiến một vài người phải đưa mắt nhìn chú ý nhưng cũng không quá lâu.
Không khí nơi này nhanh chóng để Mai nhớ về những kỉ niệm ngày xưa, lúc ấy cả hai rất mặn nồng, họ thường xuyên cùng nhau đi đến những nơi tụ họp sinh viên để hát cho nhau nghe. Anh là giảng viên theo học thạc sĩ còn cô thì là sinh viên nên họ phải giả vờ như chỉ quen biết qua loa chứ không dám thể hiện tình yêu ra ngoài. Đến khi tìm được những quán cafe như thế này cả 2 rất thích, họ rủ nhau cùng đến rồi thoải mái bên nhau hát những bài tình tứ. Tiếc là ngày ấy không có tiền, một tuần cũng chỉ đến một lần mà thôi.
Mai đang lang thang miền kí ức, cô lim dim tận hưởng cảm giác lãng mạn bình dị đã lâu rồi thiếu vắng trong cuộc sống của cô. Chợt người dẫn chương trình vỗ tay vào micro.
-Alo alo…hôm nay có một anh già đến với chúng ta với rất nhiều tiếc nuối, anh muốn hát 2 bài là “tình thôi xót xa” và “xin lỗi tình yêu” xin mời anh Lữ Nam Khanh lên sân khấu. Nào vỗ tay.
Mai ngỡ ngàng rồi vỗ tay đôm đốp, lâu lắm rồi mới nghe lại anh hát, cô nhớ rằng anh hát rất hay, dù sao anh cũng từng là người phụ trách đoàn sinh viên của trường.
“Từ khi quen em anh đã biết bối rối, vì những lúc lắng nghe em cười … Nhưng lòng anh nuôi hoài giấc mơ, Tình sẽ không phôi phai như làn mây Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ, Chờ em đến tình thôi xót xa”
Giọng hát trầm trầm da diết kéo cô về góc sân trường đại học, nơi có chàng thư sinh, ôm cây đàn ghi-ta làm biết bao nữ sinh phải xiêu lòng, nhưng ánh mắt của chàng chỉ nhìn về một người duy nhất. Một cô gái đẹp hút hồn, người mà đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, nhưng tâm trí, tình yêu của cô cũng chỉ dành cho mỗi anh. Thế là họ tâm tình, trao gửi yêu thương qua ánh mắt, kín đáo rụt rè nhưng nồng đượm chứa chan.Anh-hoa-phuong-16-min.jpg
-“Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời
Mà sao không đưa được đoạn đường em đi
Anh nói sẽ ôm em khi gió Đông về
Mà giờ đây một mình em đứng trong mưa
…. Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ
Xin lỗi em ngàn lời xin lỗi em
Xin em quên đi những lời yêu
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng”
Hết khúc ca với bao ấm nồng tha thiết, Khanh chuyển sang một tâm trạng bùi ngùi tiếc nuối, anh hát như đang thổ lộ nỗi lòng. Và nơi đây có một người rưng rưng nước mắt.
Trái tim Mai đang như thắt lại nó không chỉ là đau mà phần nhiều là bất lực, bất lực vì thời gian đã trôi qua và đặt trên vai cô trách nhiệm lớn lao. Cô đã là vợ và là mẹ, cô thuộc về họ, hay đúng hơn xã hội quy định cô phải thuộc về họ. Mai không chịu thêm được nữa, cô cố ngăn nước mắt, quay lưng đi một mạch ra ngoài, cô bắt taxi rời đi để lại mình Khanh ở đó.
Khanh nhìn thấy nhưng anh ta không giữ lại mà mỉm cười đầy ẩn ý, hắn hiểu tâm trạng của nàng và để mặc kệ Mai tự giằng xé.
Mai về nhà khi bọn trẻ đang chuẩn bị đi ngủ, cô vào phòng hôn chúng và đọc truyện cho chúng như mọi hôm. Cô nhìn quanh thấy mình thật may mắn, đáng ra cô phải thấy đủ, thậm chí là phải biết ơn khi Khánh đã mang lại cho cô tất cả điều này. Nhưng sao lòng cô lại không chịu yên, nó cứ dập dìu giữa 2 đầu sóng, rồi có khi nào chúng sẽ xé toạc cô làm 2 không đây. Cô nhìn đồng hồ đã gần 10h, chắc còn khoảng nửa tiếng nữa thì chồng cô sẽ gọi điện. Hôm nay đã là ngày thứ 2 xa anh, mọi chuyện đều chắc đã ổn định, có nhiều chuyện để anh kể lắm đây.
Mai xuống phòng mình để rửa mặt thay đồ, cô đứng trước gương, nhìn lại mình, nhìn cả bức hình cưới của vợ chồng đang phản chiếu. Cô tự nhủ với lòng.
-“Quá khứ đã ngủ yên thì đừng để nó thức dậy làm gì, mình còn lương tâm, còn trách nhiệm, không thể để cảm xúc chi phối mà lầm đường lạc lối. Tỉnh táo, lí trí nào Mai ơi.”
Tinh tính tinh tinh tinh…tiếng chuông điện thoại oang oang, Mai vội vàng bắt máy, tiếng chồng cô ở bên kia hồ hởi vang lên.
-Alo em à, em đã chuẩn bị đi ngủ rồi đấy sao, hôm nay ở nhà thế nào, có mưa phùn, có lạnh như mấy hôm trước không. Em nhớ ra ngoài thì phải mặc áo khoác vào đấy nhé, đừng để bị ướt hay nhiễm lạnh là ốm đấy.
Mai thấy thật ấm lòng vì những lời yêu thương của anh, cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười tươi rói.
-Hì hì, em lớn rồi chứ có phải bé bỏng như các con đâu mà sao anh dặn kĩ thế, anh ở bên đấy mới phải lo giữ gìn, người ta nói rồi, sảy nhà ra thất nghiệp anh biết chưa.
-Ừ, bên này mùa này vẫn còn dễ chịu chán, chỉ nóng như mùa hè bên mình thôi, bọn anh được cung cấp vật tư phương tiện tốt nhất nên công việc thuận lợi lắm. Nếu may mắn có khi chỉ 20 ngày là xong.
-Thế thì tốt rồi ạ, em cũng đang mong anh về từng ngày đây, mà em có chuyện này muốn kể cho anh.
Nhìn thấy nét mặt hoan hỉ của chồng, tim Mai chợt ấm áp và bình yên đến lạ, cô cũng tỏ ra vui vẻ nhất để khoe anh chuyện được đề bạt sáng nay. Khi cô còn đang chờ nghe anh trả lời thì có thêm cuộc gọi khác. Cô nhìn qua biết được là Khanh thì ấn nút bỏ qua để tiếp tục nói chuyện với chồng. Khánh và cô chuyển chủ đề nói về cách phân chia thời gian sau khi Mai phải đi làm xa hơn, thậm chí Khánh đã hỏi cô muốn chuyển nhà hay không thì cô liền gạt đi vì nhà này gắn bó đã quen. Đúng lúc này Mai lại nhận thêm một tin nhắn.
-“Anh quay ra thì đã thấy em về mất, sao vậy? Anh lại làm em buồn phải không. Em về nhà rồi à, đã đi ngủ chưa.”
Mai cố tình mặc kệ làm như mình đã ngủ, nếu cần thì sẽ trả lời vào sáng mai, cô tiếp tục cười nói cùng chồng, nhưng nụ cười dần mờ nhạt khi tiếp tục những tin khác.
-“Anh đã già cái đầu rồi nên mới hay quên, anh vô ý khơi lại nỗi buồn làm em khóc đúng không. Mai của anh ngày xưa vẫn thường dấu đi nước mắt và tỏ ra mạnh mẽ với mọi người, anh giờ cũng trở nên xa lạ nên em dấu cả nước mắt với anh.”
“Anh cứ cố bù đắp thì lại càng sai em nhỉ, có lẽ anh không nên xuất hiện hay tồn tại trên cõi đời này nữa.”
“Cuộc sống của anh giờ đây là những ngày dài tiếc nuối, anh chẳng biết làm gì hơn là tự dằn vặt mình từng đêm, anh cứ tự hỏi mình mấy câu hỏi kiểu “giá như” với “nếu mà”. Anh buồn cười quá phải không.”
Mai lại mủi lòng, cô không thể để bạn mình đau khổ như thế được, cô nghĩ đơn giản vậy thôi rồi nói với chồng.
-Anh ơi em nghe điện thoại người khác chút nha, anh làm việc tiếp đi hay đi đâu chơi cũng được, em nghe điện xong thì ngủ liền.
-Ai còn gọi giờ này thế, công việc à, chưa được lên chính thức mà đã bận vậy rồi thôi hay đừng nhận nữa.
-À…không phải công việc đâu…là mẹ em đấy…à mẹ dạo nà hơi khó chịu…chắc chú Quảng đi trực mẹ gọi cho có người nói chuyện ấy mà…
-Mẹ mà em bảo người khác làm anh hiểu nhầm, thôi em nghe điện thoại của mẹ đi, anh ngồi gõ phím thêm chút nữa bye bye. Anh yêu em… moa moa.
-Vâng em cũng yêu anh, anh giữ gìn sức khỏe nhé…hôn anh…
“Mình nói dối cốt để sự việc đơn giản hơn, rồi sau này không thế nữa.”Mai một lần nữa tự nói với bản thân mình rồi nhắn tin lại cho Khanh.
-Anh đừng nghĩ nhiều, em về vì lo cho mấy đứa nhỏ thôi, em thấy anhđang hát hăng say thù không muốn anh phân tâm nên không báo trước. Anh đi ngủ đi.
Tin nhắn trả lời gần như đến ngay lập tức.
-“Anh còn lâu mới ngủ, hôm nay thì anh biết rồi, anh xin lỗi”.
-Anh nói gì em không hiểu, lỗi phải gì ở đây.
-“Anh hiểu được một phần cảm giác của người ở lại khi người kia ra đi mà không báo trước, chỉ một phần nhỏ nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Vì vậy, một lần nữa xin em tha thứ.”
Lời hắn ta nói thật thống thiết bi thảm, Mai đọc mà như cảm nhận được hắn đang run hoặc rơi nước mắt, trái tim nàng lại mềm nhũn nàng tìm cách an ủi hắn ta.
-Thôi nào, chuyện đã qua em cũng không còn nhớ nữa, cũng không muốn nhắc lại. Anh ở bên kia có chuyện gì vui không kể em nghe với nào.
Thấy nàng đã lắng nghe, hắn liến thoắng kể về những ngày bên kia, chỉ có điều câu chuyện được cắt gọt thêm bớt sao cho cô thấy được cuộc sống vất vả của một chàng trai đầy nghị lực. Không thấy hắn nhắc đến bất kì người con gái nào vậy mà Mai cũng u mê không thắc mắc.
Mai nói chuyện với chồng 15p vậy mà nói chuyện với hắn hàng giờ, đến khi cô ngủ gật lúc nào mà chẳng hay. Giấc ngủ của cô hôm nay lại chập chờn, cô lại thấy mình như con thuyền chao đảo trên hai đỉnh sóng, một lúc nào đó liệu có bị tan ra.
Những ngày hôm sau tin nhắn, điện thoại của Mai và Khanh đã thành thông lệ, hắn kể cho cô nghe chuyện ở trên trường tẻ nhạt ra sao. Cô cũng chia sẻ cho hắn biết công sở của cô áp lực như thế nào, câu chuyện của hai người gần như không dứt, các cuộc hẹn cũng thường hơn với những lí do không thể chối từ. Có lúc là lên phố cổ vì hắn muốn tìm lại một vài hàng quán năm xưa nhưng sợ lạc với nhầm đường một chiều. Khi thì đi vườn Đào vì ngày xưa mấy lần muốn đi mà lỡ hẹn.
Các cuộc hẹn để bù đắp tiếc nuối cho Khanh nhưng khơi lại cho Mai bao nỗi niềm. Rồi đến lúc hắn không rủ cô đi thì cô chủ động rủ hắn, cô không chạy trốn kỉ niệm mà tìm về để thỏa mãn thanh xuân đang trỗi dậy. Cảm giác ngày xưa đã mất nay lại trở về, trái tim cô lại có đôi lần hẫng nhịp và thế giới lại tràn ngập mầu hồng và chỉ có mỗi Khanh.
Khanh hài lòng với kết quả vừa đạt được, hắn vui mừng tiếp tục những mưu mô, những câu chuyện tiếp theo được kéo léo đẩy đưa đến sự phù phiếm đề cao vật chất của các thầy cô trong trường. Khanh không nhắc một lời nhưng Mai lại liên tưởng đến nơi anh ở, nó có thể làm anh bị đồng nghiệp nhìn với ánh mắt khinh khi. Cô nghĩ đến mình có thể làm vài việc để giúp anh, buổi trưa hôm nay cô đến ngân hàng rồi rút một lượng tiền mặt tương đối từ tài khoản Khánh ít khi để ý nhất.
Cô lại tự nhủ rằng chỉ là giúp bạn, mình đâu thiếu thốn gì một vài trăm triệu, còn việc giấu chồng cũng vì đề mọi chuyện không phức tạp mà thôi. Nghĩ thế rồi cô đi thẳng về đoạn Tây Sơn nơi có khá nhiều chung cư, cũng gần khu trường Khanh dậy.
Một vài cuộc điện thoại qua loa rồi người môi giới gần như lập tức đã cho cô ra rất nhiều lựa chọn. Có căn hộ chung cư cao tầng, cũng có căn hộ chung cư mini rồi cả nhà riêng trong ngõ cũng có. Mai hoa hết mắt, không biết chọn kiểu gì nên hẹn cô ta ngày khác, Khanh thích nơi nào cô sẽ giúp anh ta thuê.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

zai97

Tao là gay
ch68. Thanh xuân gợi nhớ 3.
Câu trả lời có luôn vào buổi tối hôm đó, khi hắn biết chồng cô đi công tác dài ngày thì lại mời cô uống cafe nghe nhạc Acoustic ở một quán hắn mới tìm ra. Mai nhìn các con đang nô đùa, cô muốn dành thời gian này cho các con rồi đợi chồng Facetime về. Nhưng khi hắn nói lâu lắm rồi chưa hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn thì cô lại mủi lòng mà đồng ý ngay.
Quán cafe rất đông, mọi người đa số có đôi có cặp hoặc đi theo từng nhóm, Mai và Khanh chọn ngồi trong một góc không nhiều người chú ý. Xem nội dung: 383888Có điều cả hai quá nổi bật, nhất là Mai khiến một vài người phải đưa mắt nhìn chú ý nhưng cũng không quá lâu.
Không khí nơi này nhanh chóng để Mai nhớ về những kỉ niệm ngày xưa, lúc ấy cả hai rất mặn nồng, họ thường xuyên cùng nhau đi đến những nơi tụ họp sinh viên để hát cho nhau nghe. Anh là giảng viên theo học thạc sĩ còn cô thì là sinh viên nên họ phải giả vờ như chỉ quen biết qua loa chứ không dám thể hiện tình yêu ra ngoài. Đến khi tìm được những quán cafe như thế này cả 2 rất thích, họ rủ nhau cùng đến rồi thoải mái bên nhau hát những bài tình tứ. Tiếc là ngày ấy không có tiền, một tuần cũng chỉ đến một lần mà thôi.
Mai đang lang thang miền kí ức, cô lim dim tận hưởng cảm giác lãng mạn bình dị đã lâu rồi thiếu vắng trong cuộc sống của cô. Chợt người dẫn chương trình vỗ tay vào micro.
-Alo alo…hôm nay có một anh già đến với chúng ta với rất nhiều tiếc nuối, anh muốn hát 2 bài là “tình thôi xót xa” và “xin lỗi tình yêu” xin mời anh Lữ Nam Khanh lên sân khấu. Nào vỗ tay.
Mai ngỡ ngàng rồi vỗ tay đôm đốp, lâu lắm rồi mới nghe lại anh hát, cô nhớ rằng anh hát rất hay, dù sao anh cũng từng là người phụ trách đoàn sinh viên của trường.
“Từ khi quen em anh đã biết bối rối, vì những lúc lắng nghe em cười … Nhưng lòng anh nuôi hoài giấc mơ, Tình sẽ không phôi phai như làn mây Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ, Chờ em đến tình thôi xót xa”
Giọng hát trầm trầm da diết kéo cô về góc sân trường đại học, nơi có chàng thư sinh, ôm cây đàn ghi-ta làm biết bao nữ sinh phải xiêu lòng, nhưng ánh mắt của chàng chỉ nhìn về một người duy nhất. Một cô gái đẹp hút hồn, người mà đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, nhưng tâm trí, tình yêu của cô cũng chỉ dành cho mỗi anh. Thế là họ tâm tình, trao gửi yêu thương qua ánh mắt, kín đáo rụt rè nhưng nồng đượm chứa chan.Xem nội dung: 383899
-“Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời
Mà sao không đưa được đoạn đường em đi
Anh nói sẽ ôm em khi gió Đông về
Mà giờ đây một mình em đứng trong mưa
…. Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ
Xin lỗi em ngàn lời xin lỗi em
Xin em quên đi những lời yêu
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng”
Hết khúc ca với bao ấm nồng tha thiết, Khanh chuyển sang một tâm trạng bùi ngùi tiếc nuối, anh hát như đang thổ lộ nỗi lòng. Và nơi đây có một người rưng rưng nước mắt.
Trái tim Mai đang như thắt lại nó không chỉ là đau mà phần nhiều là bất lực, bất lực vì thời gian đã trôi qua và đặt trên vai cô trách nhiệm lớn lao. Cô đã là vợ và là mẹ, cô thuộc về họ, hay đúng hơn xã hội quy định cô phải thuộc về họ. Mai không chịu thêm được nữa, cô cố ngăn nước mắt, quay lưng đi một mạch ra ngoài, cô bắt taxi rời đi để lại mình Khanh ở đó.
Khanh nhìn thấy nhưng anh ta không giữ lại mà mỉm cười đầy ẩn ý, hắn hiểu tâm trạng của nàng và để mặc kệ Mai tự giằng xé.
Mai về nhà khi bọn trẻ đang chuẩn bị đi ngủ, cô vào phòng hôn chúng và đọc truyện cho chúng như mọi hôm. Cô nhìn quanh thấy mình thật may mắn, đáng ra cô phải thấy đủ, thậm chí là phải biết ơn khi Khánh đã mang lại cho cô tất cả điều này. Nhưng sao lòng cô lại không chịu yên, nó cứ dập dìu giữa 2 đầu sóng, rồi có khi nào chúng sẽ xé toạc cô làm 2 không đây. Cô nhìn đồng hồ đã gần 10h, chắc còn khoảng nửa tiếng nữa thì chồng cô sẽ gọi điện. Hôm nay đã là ngày thứ 2 xa anh, mọi chuyện đều chắc đã ổn định, có nhiều chuyện để anh kể lắm đây.
Mai xuống phòng mình để rửa mặt thay đồ, cô đứng trước gương, nhìn lại mình, nhìn cả bức hình cưới của vợ chồng đang phản chiếu. Cô tự nhủ với lòng.
-“Quá khứ đã ngủ yên thì đừng để nó thức dậy làm gì, mình còn lương tâm, còn trách nhiệm, không thể để cảm xúc chi phối mà lầm đường lạc lối. Tỉnh táo, lí trí nào Mai ơi.”
Tinh tính tinh tinh tinh…tiếng chuông điện thoại oang oang, Mai vội vàng bắt máy, tiếng chồng cô ở bên kia hồ hởi vang lên.
-Alo em à, em đã chuẩn bị đi ngủ rồi đấy sao, hôm nay ở nhà thế nào, có mưa phùn, có lạnh như mấy hôm trước không. Em nhớ ra ngoài thì phải mặc áo khoác vào đấy nhé, đừng để bị ướt hay nhiễm lạnh là ốm đấy.
Mai thấy thật ấm lòng vì những lời yêu thương của anh, cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười tươi rói.
-Hì hì, em lớn rồi chứ có phải bé bỏng như các con đâu mà sao anh dặn kĩ thế, anh ở bên đấy mới phải lo giữ gìn, người ta nói rồi, sảy nhà ra thất nghiệp anh biết chưa.
-Ừ, bên này mùa này vẫn còn dễ chịu chán, chỉ nóng như mùa hè bên mình thôi, bọn anh được cung cấp vật tư phương tiện tốt nhất nên công việc thuận lợi lắm. Nếu may mắn có khi chỉ 20 ngày là xong.
-Thế thì tốt rồi ạ, em cũng đang mong anh về từng ngày đây, mà em có chuyện này muốn kể cho anh.
Nhìn thấy nét mặt hoan hỉ của chồng, tim Mai chợt ấm áp và bình yên đến lạ, cô cũng tỏ ra vui vẻ nhất để khoe anh chuyện được đề bạt sáng nay. Khi cô còn đang chờ nghe anh trả lời thì có thêm cuộc gọi khác. Cô nhìn qua biết được là Khanh thì ấn nút bỏ qua để tiếp tục nói chuyện với chồng. Khánh và cô chuyển chủ đề nói về cách phân chia thời gian sau khi Mai phải đi làm xa hơn, thậm chí Khánh đã hỏi cô muốn chuyển nhà hay không thì cô liền gạt đi vì nhà này gắn bó đã quen. Đúng lúc này Mai lại nhận thêm một tin nhắn.
-“Anh quay ra thì đã thấy em về mất, sao vậy? Anh lại làm em buồn phải không. Em về nhà rồi à, đã đi ngủ chưa.”
Mai cố tình mặc kệ làm như mình đã ngủ, nếu cần thì sẽ trả lời vào sáng mai, cô tiếp tục cười nói cùng chồng, nhưng nụ cười dần mờ nhạt khi tiếp tục những tin khác.
-“Anh đã già cái đầu rồi nên mới hay quên, anh vô ý khơi lại nỗi buồn làm em khóc đúng không. Mai của anh ngày xưa vẫn thường dấu đi nước mắt và tỏ ra mạnh mẽ với mọi người, anh giờ cũng trở nên xa lạ nên em dấu cả nước mắt với anh.”
“Anh cứ cố bù đắp thì lại càng sai em nhỉ, có lẽ anh không nên xuất hiện hay tồn tại trên cõi đời này nữa.”
“Cuộc sống của anh giờ đây là những ngày dài tiếc nuối, anh chẳng biết làm gì hơn là tự dằn vặt mình từng đêm, anh cứ tự hỏi mình mấy câu hỏi kiểu “giá như” với “nếu mà”. Anh buồn cười quá phải không.”
Mai lại mủi lòng, cô không thể để bạn mình đau khổ như thế được, cô nghĩ đơn giản vậy thôi rồi nói với chồng.
-Anh ơi em nghe điện thoại người khác chút nha, anh làm việc tiếp đi hay đi đâu chơi cũng được, em nghe điện xong thì ngủ liền.
-Ai còn gọi giờ này thế, công việc à, chưa được lên chính thức mà đã bận vậy rồi thôi hay đừng nhận nữa.
-À…không phải công việc đâu…là mẹ em đấy…à mẹ dạo nà hơi khó chịu…chắc chú Quảng đi trực mẹ gọi cho có người nói chuyện ấy mà…
-Mẹ mà em bảo người khác làm anh hiểu nhầm, thôi em nghe điện thoại của mẹ đi, anh ngồi gõ phím thêm chút nữa bye bye. Anh yêu em… moa moa.
-Vâng em cũng yêu anh, anh giữ gìn sức khỏe nhé…hôn anh…
“Mình nói dối cốt để sự việc đơn giản hơn, rồi sau này không thế nữa.”Mai một lần nữa tự nói với bản thân mình rồi nhắn tin lại cho Khanh.
-Anh đừng nghĩ nhiều, em về vì lo cho mấy đứa nhỏ thôi, em thấy anhđang hát hăng say thù không muốn anh phân tâm nên không báo trước. Anh đi ngủ đi.
Tin nhắn trả lời gần như đến ngay lập tức.
-“Anh còn lâu mới ngủ, hôm nay thì anh biết rồi, anh xin lỗi”.
-Anh nói gì em không hiểu, lỗi phải gì ở đây.
-“Anh hiểu được một phần cảm giác của người ở lại khi người kia ra đi mà không báo trước, chỉ một phần nhỏ nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Vì vậy, một lần nữa xin em tha thứ.”
Lời hắn ta nói thật thống thiết bi thảm, Mai đọc mà như cảm nhận được hắn đang run hoặc rơi nước mắt, trái tim nàng lại mềm nhũn nàng tìm cách an ủi hắn ta.
-Thôi nào, chuyện đã qua em cũng không còn nhớ nữa, cũng không muốn nhắc lại. Anh ở bên kia có chuyện gì vui không kể em nghe với nào.
Thấy nàng đã lắng nghe, hắn liến thoắng kể về những ngày bên kia, chỉ có điều câu chuyện được cắt gọt thêm bớt sao cho cô thấy được cuộc sống vất vả của một chàng trai đầy nghị lực. Không thấy hắn nhắc đến bất kì người con gái nào vậy mà Mai cũng u mê không thắc mắc.
Mai nói chuyện với chồng 15p vậy mà nói chuyện với hắn hàng giờ, đến khi cô ngủ gật lúc nào mà chẳng hay. Giấc ngủ của cô hôm nay lại chập chờn, cô lại thấy mình như con thuyền chao đảo trên hai đỉnh sóng, một lúc nào đó liệu có bị tan ra.
Những ngày hôm sau tin nhắn, điện thoại của Mai và Khanh đã thành thông lệ, hắn kể cho cô nghe chuyện ở trên trường tẻ nhạt ra sao. Cô cũng chia sẻ cho hắn biết công sở của cô áp lực như thế nào, câu chuyện của hai người gần như không dứt, các cuộc hẹn cũng thường hơn với những lí do không thể chối từ. Có lúc là lên phố cổ vì hắn muốn tìm lại một vài hàng quán năm xưa nhưng sợ lạc với nhầm đường một chiều. Khi thì đi vườn Đào vì ngày xưa mấy lần muốn đi mà lỡ hẹn.
Các cuộc hẹn để bù đắp tiếc nuối cho Khanh nhưng khơi lại cho Mai bao nỗi niềm. Rồi đến lúc hắn không rủ cô đi thì cô chủ động rủ hắn, cô không chạy trốn kỉ niệm mà tìm về để thỏa mãn thanh xuân đang trỗi dậy. Cảm giác ngày xưa đã mất nay lại trở về, trái tim cô lại có đôi lần hẫng nhịp và thế giới lại tràn ngập mầu hồng và chỉ có mỗi Khanh.
Khanh hài lòng với kết quả vừa đạt được, hắn vui mừng tiếp tục những mưu mô, những câu chuyện tiếp theo được kéo léo đẩy đưa đến sự phù phiếm đề cao vật chất của các thầy cô trong trường. Khanh không nhắc một lời nhưng Mai lại liên tưởng đến nơi anh ở, nó có thể làm anh bị đồng nghiệp nhìn với ánh mắt khinh khi. Cô nghĩ đến mình có thể làm vài việc để giúp anh, buổi trưa hôm nay cô đến ngân hàng rồi rút một lượng tiền mặt tương đối từ tài khoản Khánh ít khi để ý nhất.
Cô lại tự nhủ rằng chỉ là giúp bạn, mình đâu thiếu thốn gì một vài trăm triệu, còn việc giấu chồng cũng vì đề mọi chuyện không phức tạp mà thôi. Nghĩ thế rồi cô đi thẳng về đoạn Tây Sơn nơi có khá nhiều chung cư, cũng gần khu trường Khanh dậy.
Một vài cuộc điện thoại qua loa rồi người môi giới gần như lập tức đã cho cô ra rất nhiều lựa chọn. Có căn hộ chung cư cao tầng, cũng có căn hộ chung cư mini rồi cả nhà riêng trong ngõ cũng có. Mai hoa hết mắt, không biết chọn kiểu gì nên hẹn cô ta ngày khác, Khanh thích nơi nào cô sẽ giúp anh ta thuê.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Thuê chỗ để Khanh mai phệt nhau
 

Ông Quét Rác

Yếu sinh lý
ch68. Thanh xuân gợi nhớ 3.
Câu trả lời có luôn vào buổi tối hôm đó, khi hắn biết chồng cô đi công tác dài ngày thì lại mời cô uống cafe nghe nhạc Acoustic ở một quán hắn mới tìm ra. Mai nhìn các con đang nô đùa, cô muốn dành thời gian này cho các con rồi đợi chồng Facetime về. Nhưng khi hắn nói lâu lắm rồi chưa hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn thì cô lại mủi lòng mà đồng ý ngay.
Quán cafe rất đông, mọi người đa số có đôi có cặp hoặc đi theo từng nhóm, Mai và Khanh chọn ngồi trong một góc không nhiều người chú ý. Xem nội dung: 383888Có điều cả hai quá nổi bật, nhất là Mai khiến một vài người phải đưa mắt nhìn chú ý nhưng cũng không quá lâu.
Không khí nơi này nhanh chóng để Mai nhớ về những kỉ niệm ngày xưa, lúc ấy cả hai rất mặn nồng, họ thường xuyên cùng nhau đi đến những nơi tụ họp sinh viên để hát cho nhau nghe. Anh là giảng viên theo học thạc sĩ còn cô thì là sinh viên nên họ phải giả vờ như chỉ quen biết qua loa chứ không dám thể hiện tình yêu ra ngoài. Đến khi tìm được những quán cafe như thế này cả 2 rất thích, họ rủ nhau cùng đến rồi thoải mái bên nhau hát những bài tình tứ. Tiếc là ngày ấy không có tiền, một tuần cũng chỉ đến một lần mà thôi.
Mai đang lang thang miền kí ức, cô lim dim tận hưởng cảm giác lãng mạn bình dị đã lâu rồi thiếu vắng trong cuộc sống của cô. Chợt người dẫn chương trình vỗ tay vào micro.
-Alo alo…hôm nay có một anh già đến với chúng ta với rất nhiều tiếc nuối, anh muốn hát 2 bài là “tình thôi xót xa” và “xin lỗi tình yêu” xin mời anh Lữ Nam Khanh lên sân khấu. Nào vỗ tay.
Mai ngỡ ngàng rồi vỗ tay đôm đốp, lâu lắm rồi mới nghe lại anh hát, cô nhớ rằng anh hát rất hay, dù sao anh cũng từng là người phụ trách đoàn sinh viên của trường.
“Từ khi quen em anh đã biết bối rối, vì những lúc lắng nghe em cười … Nhưng lòng anh nuôi hoài giấc mơ, Tình sẽ không phôi phai như làn mây Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ, Chờ em đến tình thôi xót xa”
Giọng hát trầm trầm da diết kéo cô về góc sân trường đại học, nơi có chàng thư sinh, ôm cây đàn ghi-ta làm biết bao nữ sinh phải xiêu lòng, nhưng ánh mắt của chàng chỉ nhìn về một người duy nhất. Một cô gái đẹp hút hồn, người mà đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, nhưng tâm trí, tình yêu của cô cũng chỉ dành cho mỗi anh. Thế là họ tâm tình, trao gửi yêu thương qua ánh mắt, kín đáo rụt rè nhưng nồng đượm chứa chan.Xem nội dung: 383899
-“Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời
Mà sao không đưa được đoạn đường em đi
Anh nói sẽ ôm em khi gió Đông về
Mà giờ đây một mình em đứng trong mưa
…. Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ
Xin lỗi em ngàn lời xin lỗi em
Xin em quên đi những lời yêu
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng”
Hết khúc ca với bao ấm nồng tha thiết, Khanh chuyển sang một tâm trạng bùi ngùi tiếc nuối, anh hát như đang thổ lộ nỗi lòng. Và nơi đây có một người rưng rưng nước mắt.
Trái tim Mai đang như thắt lại nó không chỉ là đau mà phần nhiều là bất lực, bất lực vì thời gian đã trôi qua và đặt trên vai cô trách nhiệm lớn lao. Cô đã là vợ và là mẹ, cô thuộc về họ, hay đúng hơn xã hội quy định cô phải thuộc về họ. Mai không chịu thêm được nữa, cô cố ngăn nước mắt, quay lưng đi một mạch ra ngoài, cô bắt taxi rời đi để lại mình Khanh ở đó.
Khanh nhìn thấy nhưng anh ta không giữ lại mà mỉm cười đầy ẩn ý, hắn hiểu tâm trạng của nàng và để mặc kệ Mai tự giằng xé.
Mai về nhà khi bọn trẻ đang chuẩn bị đi ngủ, cô vào phòng hôn chúng và đọc truyện cho chúng như mọi hôm. Cô nhìn quanh thấy mình thật may mắn, đáng ra cô phải thấy đủ, thậm chí là phải biết ơn khi Khánh đã mang lại cho cô tất cả điều này. Nhưng sao lòng cô lại không chịu yên, nó cứ dập dìu giữa 2 đầu sóng, rồi có khi nào chúng sẽ xé toạc cô làm 2 không đây. Cô nhìn đồng hồ đã gần 10h, chắc còn khoảng nửa tiếng nữa thì chồng cô sẽ gọi điện. Hôm nay đã là ngày thứ 2 xa anh, mọi chuyện đều chắc đã ổn định, có nhiều chuyện để anh kể lắm đây.
Mai xuống phòng mình để rửa mặt thay đồ, cô đứng trước gương, nhìn lại mình, nhìn cả bức hình cưới của vợ chồng đang phản chiếu. Cô tự nhủ với lòng.
-“Quá khứ đã ngủ yên thì đừng để nó thức dậy làm gì, mình còn lương tâm, còn trách nhiệm, không thể để cảm xúc chi phối mà lầm đường lạc lối. Tỉnh táo, lí trí nào Mai ơi.”
Tinh tính tinh tinh tinh…tiếng chuông điện thoại oang oang, Mai vội vàng bắt máy, tiếng chồng cô ở bên kia hồ hởi vang lên.
-Alo em à, em đã chuẩn bị đi ngủ rồi đấy sao, hôm nay ở nhà thế nào, có mưa phùn, có lạnh như mấy hôm trước không. Em nhớ ra ngoài thì phải mặc áo khoác vào đấy nhé, đừng để bị ướt hay nhiễm lạnh là ốm đấy.
Mai thấy thật ấm lòng vì những lời yêu thương của anh, cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười tươi rói.
-Hì hì, em lớn rồi chứ có phải bé bỏng như các con đâu mà sao anh dặn kĩ thế, anh ở bên đấy mới phải lo giữ gìn, người ta nói rồi, sảy nhà ra thất nghiệp anh biết chưa.
-Ừ, bên này mùa này vẫn còn dễ chịu chán, chỉ nóng như mùa hè bên mình thôi, bọn anh được cung cấp vật tư phương tiện tốt nhất nên công việc thuận lợi lắm. Nếu may mắn có khi chỉ 20 ngày là xong.
-Thế thì tốt rồi ạ, em cũng đang mong anh về từng ngày đây, mà em có chuyện này muốn kể cho anh.
Nhìn thấy nét mặt hoan hỉ của chồng, tim Mai chợt ấm áp và bình yên đến lạ, cô cũng tỏ ra vui vẻ nhất để khoe anh chuyện được đề bạt sáng nay. Khi cô còn đang chờ nghe anh trả lời thì có thêm cuộc gọi khác. Cô nhìn qua biết được là Khanh thì ấn nút bỏ qua để tiếp tục nói chuyện với chồng. Khánh và cô chuyển chủ đề nói về cách phân chia thời gian sau khi Mai phải đi làm xa hơn, thậm chí Khánh đã hỏi cô muốn chuyển nhà hay không thì cô liền gạt đi vì nhà này gắn bó đã quen. Đúng lúc này Mai lại nhận thêm một tin nhắn.
-“Anh quay ra thì đã thấy em về mất, sao vậy? Anh lại làm em buồn phải không. Em về nhà rồi à, đã đi ngủ chưa.”
Mai cố tình mặc kệ làm như mình đã ngủ, nếu cần thì sẽ trả lời vào sáng mai, cô tiếp tục cười nói cùng chồng, nhưng nụ cười dần mờ nhạt khi tiếp tục những tin khác.
-“Anh đã già cái đầu rồi nên mới hay quên, anh vô ý khơi lại nỗi buồn làm em khóc đúng không. Mai của anh ngày xưa vẫn thường dấu đi nước mắt và tỏ ra mạnh mẽ với mọi người, anh giờ cũng trở nên xa lạ nên em dấu cả nước mắt với anh.”
“Anh cứ cố bù đắp thì lại càng sai em nhỉ, có lẽ anh không nên xuất hiện hay tồn tại trên cõi đời này nữa.”
“Cuộc sống của anh giờ đây là những ngày dài tiếc nuối, anh chẳng biết làm gì hơn là tự dằn vặt mình từng đêm, anh cứ tự hỏi mình mấy câu hỏi kiểu “giá như” với “nếu mà”. Anh buồn cười quá phải không.”
Mai lại mủi lòng, cô không thể để bạn mình đau khổ như thế được, cô nghĩ đơn giản vậy thôi rồi nói với chồng.
-Anh ơi em nghe điện thoại người khác chút nha, anh làm việc tiếp đi hay đi đâu chơi cũng được, em nghe điện xong thì ngủ liền.
-Ai còn gọi giờ này thế, công việc à, chưa được lên chính thức mà đã bận vậy rồi thôi hay đừng nhận nữa.
-À…không phải công việc đâu…là mẹ em đấy…à mẹ dạo nà hơi khó chịu…chắc chú Quảng đi trực mẹ gọi cho có người nói chuyện ấy mà…
-Mẹ mà em bảo người khác làm anh hiểu nhầm, thôi em nghe điện thoại của mẹ đi, anh ngồi gõ phím thêm chút nữa bye bye. Anh yêu em… moa moa.
-Vâng em cũng yêu anh, anh giữ gìn sức khỏe nhé…hôn anh…
“Mình nói dối cốt để sự việc đơn giản hơn, rồi sau này không thế nữa.”Mai một lần nữa tự nói với bản thân mình rồi nhắn tin lại cho Khanh.
-Anh đừng nghĩ nhiều, em về vì lo cho mấy đứa nhỏ thôi, em thấy anhđang hát hăng say thù không muốn anh phân tâm nên không báo trước. Anh đi ngủ đi.
Tin nhắn trả lời gần như đến ngay lập tức.
-“Anh còn lâu mới ngủ, hôm nay thì anh biết rồi, anh xin lỗi”.
-Anh nói gì em không hiểu, lỗi phải gì ở đây.
-“Anh hiểu được một phần cảm giác của người ở lại khi người kia ra đi mà không báo trước, chỉ một phần nhỏ nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Vì vậy, một lần nữa xin em tha thứ.”
Lời hắn ta nói thật thống thiết bi thảm, Mai đọc mà như cảm nhận được hắn đang run hoặc rơi nước mắt, trái tim nàng lại mềm nhũn nàng tìm cách an ủi hắn ta.
-Thôi nào, chuyện đã qua em cũng không còn nhớ nữa, cũng không muốn nhắc lại. Anh ở bên kia có chuyện gì vui không kể em nghe với nào.
Thấy nàng đã lắng nghe, hắn liến thoắng kể về những ngày bên kia, chỉ có điều câu chuyện được cắt gọt thêm bớt sao cho cô thấy được cuộc sống vất vả của một chàng trai đầy nghị lực. Không thấy hắn nhắc đến bất kì người con gái nào vậy mà Mai cũng u mê không thắc mắc.
Mai nói chuyện với chồng 15p vậy mà nói chuyện với hắn hàng giờ, đến khi cô ngủ gật lúc nào mà chẳng hay. Giấc ngủ của cô hôm nay lại chập chờn, cô lại thấy mình như con thuyền chao đảo trên hai đỉnh sóng, một lúc nào đó liệu có bị tan ra.
Những ngày hôm sau tin nhắn, điện thoại của Mai và Khanh đã thành thông lệ, hắn kể cho cô nghe chuyện ở trên trường tẻ nhạt ra sao. Cô cũng chia sẻ cho hắn biết công sở của cô áp lực như thế nào, câu chuyện của hai người gần như không dứt, các cuộc hẹn cũng thường hơn với những lí do không thể chối từ. Có lúc là lên phố cổ vì hắn muốn tìm lại một vài hàng quán năm xưa nhưng sợ lạc với nhầm đường một chiều. Khi thì đi vườn Đào vì ngày xưa mấy lần muốn đi mà lỡ hẹn.
Các cuộc hẹn để bù đắp tiếc nuối cho Khanh nhưng khơi lại cho Mai bao nỗi niềm. Rồi đến lúc hắn không rủ cô đi thì cô chủ động rủ hắn, cô không chạy trốn kỉ niệm mà tìm về để thỏa mãn thanh xuân đang trỗi dậy. Cảm giác ngày xưa đã mất nay lại trở về, trái tim cô lại có đôi lần hẫng nhịp và thế giới lại tràn ngập mầu hồng và chỉ có mỗi Khanh.
Khanh hài lòng với kết quả vừa đạt được, hắn vui mừng tiếp tục những mưu mô, những câu chuyện tiếp theo được kéo léo đẩy đưa đến sự phù phiếm đề cao vật chất của các thầy cô trong trường. Khanh không nhắc một lời nhưng Mai lại liên tưởng đến nơi anh ở, nó có thể làm anh bị đồng nghiệp nhìn với ánh mắt khinh khi. Cô nghĩ đến mình có thể làm vài việc để giúp anh, buổi trưa hôm nay cô đến ngân hàng rồi rút một lượng tiền mặt tương đối từ tài khoản Khánh ít khi để ý nhất.
Cô lại tự nhủ rằng chỉ là giúp bạn, mình đâu thiếu thốn gì một vài trăm triệu, còn việc giấu chồng cũng vì đề mọi chuyện không phức tạp mà thôi. Nghĩ thế rồi cô đi thẳng về đoạn Tây Sơn nơi có khá nhiều chung cư, cũng gần khu trường Khanh dậy.
Một vài cuộc điện thoại qua loa rồi người môi giới gần như lập tức đã cho cô ra rất nhiều lựa chọn. Có căn hộ chung cư cao tầng, cũng có căn hộ chung cư mini rồi cả nhà riêng trong ngõ cũng có. Mai hoa hết mắt, không biết chọn kiểu gì nên hẹn cô ta ngày khác, Khanh thích nơi nào cô sẽ giúp anh ta thuê.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Thằng Khanh mưu mô vãi lồn.
 

tron225

Yếu sinh lý
ch68. Thanh xuân gợi nhớ 3.
Câu trả lời có luôn vào buổi tối hôm đó, khi hắn biết chồng cô đi công tác dài ngày thì lại mời cô uống cafe nghe nhạc Acoustic ở một quán hắn mới tìm ra. Mai nhìn các con đang nô đùa, cô muốn dành thời gian này cho các con rồi đợi chồng Facetime về. Nhưng khi hắn nói lâu lắm rồi chưa hưởng thụ khoảnh khắc lãng mạn thì cô lại mủi lòng mà đồng ý ngay.
Quán cafe rất đông, mọi người đa số có đôi có cặp hoặc đi theo từng nhóm, Mai và Khanh chọn ngồi trong một góc không nhiều người chú ý. Xem nội dung: 383888Có điều cả hai quá nổi bật, nhất là Mai khiến một vài người phải đưa mắt nhìn chú ý nhưng cũng không quá lâu.
Không khí nơi này nhanh chóng để Mai nhớ về những kỉ niệm ngày xưa, lúc ấy cả hai rất mặn nồng, họ thường xuyên cùng nhau đi đến những nơi tụ họp sinh viên để hát cho nhau nghe. Anh là giảng viên theo học thạc sĩ còn cô thì là sinh viên nên họ phải giả vờ như chỉ quen biết qua loa chứ không dám thể hiện tình yêu ra ngoài. Đến khi tìm được những quán cafe như thế này cả 2 rất thích, họ rủ nhau cùng đến rồi thoải mái bên nhau hát những bài tình tứ. Tiếc là ngày ấy không có tiền, một tuần cũng chỉ đến một lần mà thôi.
Mai đang lang thang miền kí ức, cô lim dim tận hưởng cảm giác lãng mạn bình dị đã lâu rồi thiếu vắng trong cuộc sống của cô. Chợt người dẫn chương trình vỗ tay vào micro.
-Alo alo…hôm nay có một anh già đến với chúng ta với rất nhiều tiếc nuối, anh muốn hát 2 bài là “tình thôi xót xa” và “xin lỗi tình yêu” xin mời anh Lữ Nam Khanh lên sân khấu. Nào vỗ tay.
Mai ngỡ ngàng rồi vỗ tay đôm đốp, lâu lắm rồi mới nghe lại anh hát, cô nhớ rằng anh hát rất hay, dù sao anh cũng từng là người phụ trách đoàn sinh viên của trường.
“Từ khi quen em anh đã biết bối rối, vì những lúc lắng nghe em cười … Nhưng lòng anh nuôi hoài giấc mơ, Tình sẽ không phôi phai như làn mây Có nhiều đêm trong mơ anh vẫn chờ, Chờ em đến tình thôi xót xa”
Giọng hát trầm trầm da diết kéo cô về góc sân trường đại học, nơi có chàng thư sinh, ôm cây đàn ghi-ta làm biết bao nữ sinh phải xiêu lòng, nhưng ánh mắt của chàng chỉ nhìn về một người duy nhất. Một cô gái đẹp hút hồn, người mà đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, nhưng tâm trí, tình yêu của cô cũng chỉ dành cho mỗi anh. Thế là họ tâm tình, trao gửi yêu thương qua ánh mắt, kín đáo rụt rè nhưng nồng đượm chứa chan.Xem nội dung: 383899
-“Anh nói sẽ đưa em đi suốt cuộc đời
Mà sao không đưa được đoạn đường em đi
Anh nói sẽ ôm em khi gió Đông về
Mà giờ đây một mình em đứng trong mưa
…. Tình yêu hỡi ngàn lần xin tha thứ
Xin lỗi em ngàn lời xin lỗi em
Xin em quên đi những lời yêu
Anh đã trao cho em trong tận đáy lòng”
Hết khúc ca với bao ấm nồng tha thiết, Khanh chuyển sang một tâm trạng bùi ngùi tiếc nuối, anh hát như đang thổ lộ nỗi lòng. Và nơi đây có một người rưng rưng nước mắt.
Trái tim Mai đang như thắt lại nó không chỉ là đau mà phần nhiều là bất lực, bất lực vì thời gian đã trôi qua và đặt trên vai cô trách nhiệm lớn lao. Cô đã là vợ và là mẹ, cô thuộc về họ, hay đúng hơn xã hội quy định cô phải thuộc về họ. Mai không chịu thêm được nữa, cô cố ngăn nước mắt, quay lưng đi một mạch ra ngoài, cô bắt taxi rời đi để lại mình Khanh ở đó.
Khanh nhìn thấy nhưng anh ta không giữ lại mà mỉm cười đầy ẩn ý, hắn hiểu tâm trạng của nàng và để mặc kệ Mai tự giằng xé.
Mai về nhà khi bọn trẻ đang chuẩn bị đi ngủ, cô vào phòng hôn chúng và đọc truyện cho chúng như mọi hôm. Cô nhìn quanh thấy mình thật may mắn, đáng ra cô phải thấy đủ, thậm chí là phải biết ơn khi Khánh đã mang lại cho cô tất cả điều này. Nhưng sao lòng cô lại không chịu yên, nó cứ dập dìu giữa 2 đầu sóng, rồi có khi nào chúng sẽ xé toạc cô làm 2 không đây. Cô nhìn đồng hồ đã gần 10h, chắc còn khoảng nửa tiếng nữa thì chồng cô sẽ gọi điện. Hôm nay đã là ngày thứ 2 xa anh, mọi chuyện đều chắc đã ổn định, có nhiều chuyện để anh kể lắm đây.
Mai xuống phòng mình để rửa mặt thay đồ, cô đứng trước gương, nhìn lại mình, nhìn cả bức hình cưới của vợ chồng đang phản chiếu. Cô tự nhủ với lòng.
-“Quá khứ đã ngủ yên thì đừng để nó thức dậy làm gì, mình còn lương tâm, còn trách nhiệm, không thể để cảm xúc chi phối mà lầm đường lạc lối. Tỉnh táo, lí trí nào Mai ơi.”
Tinh tính tinh tinh tinh…tiếng chuông điện thoại oang oang, Mai vội vàng bắt máy, tiếng chồng cô ở bên kia hồ hởi vang lên.
-Alo em à, em đã chuẩn bị đi ngủ rồi đấy sao, hôm nay ở nhà thế nào, có mưa phùn, có lạnh như mấy hôm trước không. Em nhớ ra ngoài thì phải mặc áo khoác vào đấy nhé, đừng để bị ướt hay nhiễm lạnh là ốm đấy.
Mai thấy thật ấm lòng vì những lời yêu thương của anh, cô cũng đáp lại anh bằng nụ cười tươi rói.
-Hì hì, em lớn rồi chứ có phải bé bỏng như các con đâu mà sao anh dặn kĩ thế, anh ở bên đấy mới phải lo giữ gìn, người ta nói rồi, sảy nhà ra thất nghiệp anh biết chưa.
-Ừ, bên này mùa này vẫn còn dễ chịu chán, chỉ nóng như mùa hè bên mình thôi, bọn anh được cung cấp vật tư phương tiện tốt nhất nên công việc thuận lợi lắm. Nếu may mắn có khi chỉ 20 ngày là xong.
-Thế thì tốt rồi ạ, em cũng đang mong anh về từng ngày đây, mà em có chuyện này muốn kể cho anh.
Nhìn thấy nét mặt hoan hỉ của chồng, tim Mai chợt ấm áp và bình yên đến lạ, cô cũng tỏ ra vui vẻ nhất để khoe anh chuyện được đề bạt sáng nay. Khi cô còn đang chờ nghe anh trả lời thì có thêm cuộc gọi khác. Cô nhìn qua biết được là Khanh thì ấn nút bỏ qua để tiếp tục nói chuyện với chồng. Khánh và cô chuyển chủ đề nói về cách phân chia thời gian sau khi Mai phải đi làm xa hơn, thậm chí Khánh đã hỏi cô muốn chuyển nhà hay không thì cô liền gạt đi vì nhà này gắn bó đã quen. Đúng lúc này Mai lại nhận thêm một tin nhắn.
-“Anh quay ra thì đã thấy em về mất, sao vậy? Anh lại làm em buồn phải không. Em về nhà rồi à, đã đi ngủ chưa.”
Mai cố tình mặc kệ làm như mình đã ngủ, nếu cần thì sẽ trả lời vào sáng mai, cô tiếp tục cười nói cùng chồng, nhưng nụ cười dần mờ nhạt khi tiếp tục những tin khác.
-“Anh đã già cái đầu rồi nên mới hay quên, anh vô ý khơi lại nỗi buồn làm em khóc đúng không. Mai của anh ngày xưa vẫn thường dấu đi nước mắt và tỏ ra mạnh mẽ với mọi người, anh giờ cũng trở nên xa lạ nên em dấu cả nước mắt với anh.”
“Anh cứ cố bù đắp thì lại càng sai em nhỉ, có lẽ anh không nên xuất hiện hay tồn tại trên cõi đời này nữa.”
“Cuộc sống của anh giờ đây là những ngày dài tiếc nuối, anh chẳng biết làm gì hơn là tự dằn vặt mình từng đêm, anh cứ tự hỏi mình mấy câu hỏi kiểu “giá như” với “nếu mà”. Anh buồn cười quá phải không.”
Mai lại mủi lòng, cô không thể để bạn mình đau khổ như thế được, cô nghĩ đơn giản vậy thôi rồi nói với chồng.
-Anh ơi em nghe điện thoại người khác chút nha, anh làm việc tiếp đi hay đi đâu chơi cũng được, em nghe điện xong thì ngủ liền.
-Ai còn gọi giờ này thế, công việc à, chưa được lên chính thức mà đã bận vậy rồi thôi hay đừng nhận nữa.
-À…không phải công việc đâu…là mẹ em đấy…à mẹ dạo nà hơi khó chịu…chắc chú Quảng đi trực mẹ gọi cho có người nói chuyện ấy mà…
-Mẹ mà em bảo người khác làm anh hiểu nhầm, thôi em nghe điện thoại của mẹ đi, anh ngồi gõ phím thêm chút nữa bye bye. Anh yêu em… moa moa.
-Vâng em cũng yêu anh, anh giữ gìn sức khỏe nhé…hôn anh…
“Mình nói dối cốt để sự việc đơn giản hơn, rồi sau này không thế nữa.”Mai một lần nữa tự nói với bản thân mình rồi nhắn tin lại cho Khanh.
-Anh đừng nghĩ nhiều, em về vì lo cho mấy đứa nhỏ thôi, em thấy anhđang hát hăng say thù không muốn anh phân tâm nên không báo trước. Anh đi ngủ đi.
Tin nhắn trả lời gần như đến ngay lập tức.
-“Anh còn lâu mới ngủ, hôm nay thì anh biết rồi, anh xin lỗi”.
-Anh nói gì em không hiểu, lỗi phải gì ở đây.
-“Anh hiểu được một phần cảm giác của người ở lại khi người kia ra đi mà không báo trước, chỉ một phần nhỏ nhưng cũng chẳng dễ chịu gì. Vì vậy, một lần nữa xin em tha thứ.”
Lời hắn ta nói thật thống thiết bi thảm, Mai đọc mà như cảm nhận được hắn đang run hoặc rơi nước mắt, trái tim nàng lại mềm nhũn nàng tìm cách an ủi hắn ta.
-Thôi nào, chuyện đã qua em cũng không còn nhớ nữa, cũng không muốn nhắc lại. Anh ở bên kia có chuyện gì vui không kể em nghe với nào.
Thấy nàng đã lắng nghe, hắn liến thoắng kể về những ngày bên kia, chỉ có điều câu chuyện được cắt gọt thêm bớt sao cho cô thấy được cuộc sống vất vả của một chàng trai đầy nghị lực. Không thấy hắn nhắc đến bất kì người con gái nào vậy mà Mai cũng u mê không thắc mắc.
Mai nói chuyện với chồng 15p vậy mà nói chuyện với hắn hàng giờ, đến khi cô ngủ gật lúc nào mà chẳng hay. Giấc ngủ của cô hôm nay lại chập chờn, cô lại thấy mình như con thuyền chao đảo trên hai đỉnh sóng, một lúc nào đó liệu có bị tan ra.
Những ngày hôm sau tin nhắn, điện thoại của Mai và Khanh đã thành thông lệ, hắn kể cho cô nghe chuyện ở trên trường tẻ nhạt ra sao. Cô cũng chia sẻ cho hắn biết công sở của cô áp lực như thế nào, câu chuyện của hai người gần như không dứt, các cuộc hẹn cũng thường hơn với những lí do không thể chối từ. Có lúc là lên phố cổ vì hắn muốn tìm lại một vài hàng quán năm xưa nhưng sợ lạc với nhầm đường một chiều. Khi thì đi vườn Đào vì ngày xưa mấy lần muốn đi mà lỡ hẹn.
Các cuộc hẹn để bù đắp tiếc nuối cho Khanh nhưng khơi lại cho Mai bao nỗi niềm. Rồi đến lúc hắn không rủ cô đi thì cô chủ động rủ hắn, cô không chạy trốn kỉ niệm mà tìm về để thỏa mãn thanh xuân đang trỗi dậy. Cảm giác ngày xưa đã mất nay lại trở về, trái tim cô lại có đôi lần hẫng nhịp và thế giới lại tràn ngập mầu hồng và chỉ có mỗi Khanh.
Khanh hài lòng với kết quả vừa đạt được, hắn vui mừng tiếp tục những mưu mô, những câu chuyện tiếp theo được kéo léo đẩy đưa đến sự phù phiếm đề cao vật chất của các thầy cô trong trường. Khanh không nhắc một lời nhưng Mai lại liên tưởng đến nơi anh ở, nó có thể làm anh bị đồng nghiệp nhìn với ánh mắt khinh khi. Cô nghĩ đến mình có thể làm vài việc để giúp anh, buổi trưa hôm nay cô đến ngân hàng rồi rút một lượng tiền mặt tương đối từ tài khoản Khánh ít khi để ý nhất.
Cô lại tự nhủ rằng chỉ là giúp bạn, mình đâu thiếu thốn gì một vài trăm triệu, còn việc giấu chồng cũng vì đề mọi chuyện không phức tạp mà thôi. Nghĩ thế rồi cô đi thẳng về đoạn Tây Sơn nơi có khá nhiều chung cư, cũng gần khu trường Khanh dậy.
Một vài cuộc điện thoại qua loa rồi người môi giới gần như lập tức đã cho cô ra rất nhiều lựa chọn. Có căn hộ chung cư cao tầng, cũng có căn hộ chung cư mini rồi cả nhà riêng trong ngõ cũng có. Mai hoa hết mắt, không biết chọn kiểu gì nên hẹn cô ta ngày khác, Khanh thích nơi nào cô sẽ giúp anh ta thuê.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
địt mẹ đọc truyện thấy Mai khốn nạn thật , thương Khánh
 

Lituchi1

Yếu sinh lý
Ch69. Nụ hôn và trò chơi mất tích.
Ngày thứ 12 từ khi Khánh đi công tác, Mai đến khách sạn nơi Khanh đang ở, cô thanh toán rồi đặt trước cho anh ta thêm một vài ngày. Cô đợi Khanh xuống đến nơi để thông báo tin mừng.
-Em tìm được mấy nơi tương đối khang trang cho anh chuyển ra ở rồi đấy, hôm nay anh đi xem thử xem ưng chỗ nào thì thuê luôn, chứ ở mãi khách sạn không tiện chút nào.
-Ừ, anh cũng cần một chỗ ổn định để nếu các thầy cô hay sinh viên đến thăm thì còn có chỗ tiếp đón. Nhưng em tìm cho anh chỗ nào bình dân, rẻ rẻ chút kinh tế của anh không dư dả gì. Đợi thêm một thời gian nữa anh xin đi làm cố vấn ở mấy công ty tài chính hoặc chứng khoán thì mới thoải mái được.
-Anh không phải lo chuyện đó đâu, cái đó anh để em giúp, mình thuê luôn ở mấy chỗ khang trang đỡ phải chuyển đi chuyển lại nhiều lần. Tiền thì anh không lo, để em ứng trước, khi nào dư dả thì gửi lại em. Anh cầm tạm chỗ này để mua sắm thêm nội thất và chi tiêu nếu cần. Cô nhét vào tay hắn một cọc 500k chẳng biết bao nhiêu, còn mình thì quay lưng đi thẳng không để Khanh kịp từ chối. Khanh như có vẻ bối rối, khó xử nhưng đến khi gọi Mai lại thì nàng đã yên vị trên xe. Khanh đến xe em gõ cửa gọi.
-Em đừng đi xe ấy, đi một xe thôi sang “xe anh” ngồi đi.
Mai thấy hợp lý thì chuyển xe nhưng để Khanh cất xe sâu vào trong góc rồi phủ bạt, cô không hiểu mình lo ngại điều gì nhưng cứ muốn làm như vậy.
Cả buổi chiều lăn lộn, đi qua 3, 4 nơi, chỗ thì ngõ quá sâu, nơi thì an ninh không tốt, không có chỗ để xe, còn nơi thì chi phí cao quá. Đến khi trời tối Khanh mới quyết định được một căn trên một chung cư cách trường không quá xa, có điều nơi đây phải chờ 2,3 ngày để vệ sinh lại toàn bộ, hai người thấy thế cũng rất hài lòng đồng ý.
-Em đói chưa, đi ăn cùng anh luôn nhé, coi như ăn mừng anh có nhà mới luôn.
Mai định từ chối vì muốn về ăn cơm cùng các con, thế nhưng khi nhìn đến nụ cười phấn khởi và ánh mắt mong chờ của Khanh thì cô lại không nỡ.
Khanh đưa cô một mạch sang tận bên kia sông, họ la cà rất nhiều hàng quán được review trên mạng. Có chỗ ngon chỗ dở nhưng với họ thì quan trọng gì, thứ họ đắm chìm là hoài niệm, là cảm giác gần gụi bình dị như xưa kia đã từng. Trời đã gần khuya họ mới lên đường đi về, khi đến chân cầu bỗng Khanh rẽ về một hướng khác rồi đỗ xe bước xuống, Mai thoáng ngần ngừ rồi cũng bước theo.
Gió từ sông hắt lên khiến Mai hơi co ro mà kéo áo khoác của mình kín hơn một chút. Cô bước đến cạnh Khanh đứng sóng vai rồi cùng anh ta nhìn theo một hướng.istockphoto-1170284616-1024x1024.jpg Khanh chỉ tay về cái dải đất lẻ loi nổi lên giữa dòng sông.
-Em biết không, đã có lúc anh trơ trọi hệt như cái gò đất kia, chẳng nơi nào bám víu, lạc loài, đơn côi. Anh quay quắt nghĩ về những tháng ngày đã mất, tự trách cùng chán nản đủ cả. Rồi cuối cùng anh chọn cách vượt qua bằng cách đi tìm hình bóng em trong cô gái khác. Anh cũng tìm được hay đúng hơn là tự thôi miên mình rằng hình bóng đấy là em. Anh lại hừng hực, lại yêu đời và nghĩ rằng mình lại được yêu trong tình yêu say đắm thủa nào.
Hắn dừng lại nhìn em, hắn thấy niềm cảm thông, một chút mong chờ và thấp thoáng vờn quanh sự nuối tiếc đan xen trong mắt cô. Hắn tiếp tục nói, cái giọng rù rì buồn thảm để câu kéo sự cảm thương của Mai.
-Rồi em biết không, đời có vay có trả, anh phũ phàng với em ra sao thì người kia cũng trả lại cho anh những điều tương tự. Họ bỏ anh đi không chút nào lưu luyến, họ tay trong tay cùng người khác rồi nhìn anh bằng ánh mắt coi thường khinh miệt.
Mai lúc này hơi rưng rưng, cô thấy anh ta giống mình cũng chênh vênh lạc lõng khi chia tay rồi tìm hình bóng anh ta ở nơi khác. Chẳng phải cô cũng đến với Khánh vì Khánh giống anh ta từ cái tên đến ngoại hình đó sao. Dù Khánh có ưu tú gấp nhiều lần thì xuất phát điểm ban đầu của Mai là thế.
Hơn ai hết lúc này Mai rất đồng cảm với anh ta, cô hiểu những thứ mà người bị bỏ lại đã trải qua. Cô rơi nước mắt, thật nhiều và không thể nào dừng lại, cô nức nở rồi gào lên.
-Vậy sao ngày xưa anh bỏ đi làm gì, anh mang thanh xuân, tình cảm cùng những tháng ngày tươi đẹp để đổi lấy bất hạnh u buồn cho cả hai sao. Anh biết em đã sống qua những ngày đó thế nào không, anh có biết em khóc đến cạn nước mắt đến nấc nghẹn trong nhà vệ sinh ngày anh lên máy bay không hả. Giờ anh còn về đây làm gì, xát muối vào vết thương cho thêm đau thêm xót hay sao… huhuhu…anh ác lắm.
Khanh đứng im chịu trận đến khi tay cô đấm thùm thụp lên ngực y thì y mới ôm em lại, hắn cũng đáp lại em bằng cái giọng nghẹn ngào như đang khóc.
-Anh sai là anh sai…trước sai giờ vẫn thế, xin em đừng khóc, đừng buồn, anh đau đớn lắm, xin em. Hãy để anh nhận lấy nỗi đau kia một mình vì anh đáng bị như thế xin em…uhm uhm…
Nói rồi hắn ghì lấy cô mà hôn, cô vùng vẫy kịch liệt, cô đánh, cô đẩy hắn ra nhưng dù đau đớn đến đâu hắn cũng chịu. Rồi cô xuôi dần chỉ còn túm tay vào vai áo anh ta.ho-tay-ha-noi-2.jpg
Là cảm giác xưa kia, hương vị thanh xuân của mối tình đầu, hương vị quen thuộc của sự dịu dàng hơi trúc trắc. Rồi mùi đặc trưng của hắn ta, rồi cảm giác chạm da y hệt như khi anh ta chưa xa cách. Tâm trí Mai dần hỗn loạn đấu tranh giữa quá khứ mê say và dằn vặt đạo đức, rồi đạo đức dần bị lu mờ. Lời hứa trên lễ đường thành hôn, tình yêu của chồng cùng các con bị kỉ niệm năm xưa lấn át, cô vòng tay ôm hắn, mê mệt quấn vào môi lưỡi anh ta.
Rồi anh ta hôn lên những giọt nước mắt, thủ thỉ bên tai những lời thiết tha, êm dịu.
-Công chúa của anh, anh xin lỗi, anh lại làm em khóc rồi, nín đi, mọi đau buồn cứ để anh gánh hết.
Nụ hôn lần lần xuống cổ rồi bàn tay xốn xang luồn đi qua vạt váy, người Mai nóng hầm hập khi bàn tay từ đùi đi lên sắp tiến vào vùng cấm địa.
-Anh…không được…em…
Mai chưa nói hết câu hắn liền thu tay lại rồi làm ra vẻ giật mình xấu hổ, liên tục lắc đầu xua tay.
-Anh xin lỗi, là anh quá xúc động, là anh quá phấn khích không giữ được mình chút nữa đã vấy bẩn em. Tha lỗi cho anh, anh không cố ý.
Nói đúng hơn lúc này Mai mới là người được thức tỉnh, cô chỉ định nói “em sợ người ta nhìn thấy” chứ thể xác và đa phần tâm lí đã xuôi theo.
Khanh bước vội lên xe rồi đóng cửa, trong xe hắn liên tục lắc đầu, bụm mặt giống như một người đang xấu hổ và tự trách. Mai thì cố bình ổn lại tinh thần, vuốt phẳng phiu lại váy mình rồi mới lên theo. Không khí trên xe đầy gượng gạo, Mai không nói gì, nhưng nhìn cái cách cô lúng túng và nhịp thở dồn dập kia mấy ai không hiểu cô đang xúc động ghê gớm thế nào.
Mai về đến nhà khi các con còn chưa ngủ, vẫn như mọi lần chúng đòi mẹ đọc truyện cho nghe, nhưng lúc này Mai chẳng tâm trí đâu để làm mấy việc đó. Cô về phòng mình, đóng cửa lại rồi miên man với những hồi hộp còn sót lại. Cô nhắm mắt để cảm nhận sự râm ran trong lòng đang còn âm ỉ. Sự phấn khích, kích động vừa rồi đã bao lâu rồi Mai chưa được thể nghiệm, nó quá mĩ diệu, quá kích thích lấn át cả đi trách nhiệm và tình yêu gia đình trong cô.
-“Ôi mình sao thế này, đã gần nửa tiếng trôi qua mà vẫn còn phấn khích, cảm giác bàn tay Khanh chạm trên da thịt vẫn còn y nguyên, mình muốn nó quá, muốn đến khó kìm lòng.”
Mai ngồi sụp dưới chân giường, tay cô vò trên tà váy ngay bên ngoài nơi mà Khanh mới chạm vào. Cô thở phì phò, bàn tay dùng lực hơi mạnh làm chiếc váy cô đang mặc bị vặn xoắn cho nát nhàu. Cô tuy có cắn rứt khi đã bước vào vòng xoáy tình cảm sai trái nhưng phần nhiều là tiếc nuối và lưu luyến cảm giác phấn khích mới rồi.
Để xua tan đi cái cảm giác mụ mị, thèm khát này cô để nguyên quần áo như vậy rồi đứng dưới vòi sen xả nước. Dòng nước lạnh căm làm cô run cầm cập nhưng tỉnh táo và nguôi đi cảm giác thèm khát đáng sợ vừa rồi.
Khi Mai bước ra ngoài, cô đã trở lại trạng thái bình thường, cô cầm điện thoại mình lên và thấy có tin nhắn chờ, cô mở ra.
-“Anh đã quá kích động mà không kìm nén được cảm xúc dẫn tới hành động mất kiểm soát, anh xin lỗi vì lại làm vấy bẩn em. Anh rất xấu hổ và tự trách, anh xin lỗi em rất nhiều.”
Mai đọc những dòng này mà lòng đầy bâng khuâng, cô trả lời anh ta bằng một tin xoa dịu bình thường rồi chờ đợi.
-Anh đã về đến nhà chưa, anh đừng nghĩ ngợi nhiều quá, em hiểu mà. Hãy nghỉ ngơi cho tốt nhé, mọi việc đều sẽ ổn cả thôi.
Cô chờ chưa được tin nhắn của Khanh thì chồng lại gọi về Facetime. Mai đành phải nhấc máy rồi niềm nở nói chuyện với anh. Khánh lại bắt đầu câu chuyện như thường ngày bằng niềm thương nhớ và mong muốn nhanh chóng trở về với vợ con.
Nhưng lúc này Mai chẳng để tâm mấy vào những lời chồng nói, cô đang còn băn khoăn xem vì sao Khanh không trả lời. Cô liên tục kiểm tra xem có tin nhắn đến không còn với chồng cô chỉ ậm ừ cho qua.
Nói chuyện với chồng 20p rồi mà tin nhắn của Khanh vẫn không thấy đâu, cô kiếm cớ rồi tắt máy, cô dịnh nhắn tin cho anh ta nhưng thấy như vậy không thích hợp nên chỉ đành tiếp tục chờ. Nhưng cả đêm đó đến sáng hôm sau đều không một tin nhắn nào gửi đến.
Buổi sáng chủ nhật, vừa ngồi ăn sáng Mai thỉnh thoảng lại nhìn màn hình, cô cố gắng tự nhủ rằng Khanh bận. Có lẽ anh ta đang loay hoay với căn hộ mới, hoặc bù đầu với công việc ở trường. Cô tự an ủi mình bằng những lý do hợp lý, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết đó chỉ là những lời biện minh yếu ớt. Đêm đến, nằm trên giường, Mai không ngủ được. Cô nhắm mắt, nhưng hình ảnh Khanh hiện lên rõ mồn một: ánh mắt sâu thẳm đầy cảm xúc, giọng nói trầm buồn như rót mật vào tai, và cả hơi ấm từ bàn tay anh ta khi luồn qua vạt váy cô. Cảm giác râm ran ấy vẫn còn nguyên, khiến cô phải kéo chăn kín đầu để ngăn mình nghĩ tiếp.
Sang ngày thứ hai, nỗi nhớ bắt đầu trộn lẫn với sự bất an. Mai không còn giữ được vẻ điềm tĩnh như mọi ngày. Cô đi qua đi lại trên hành lang công ty, tay cầm điện thoại, ngón cái lướt qua màn hình như muốn gõ một tin nhắn mới, nhưng rồi lại dừng lại.
-“Mình làm sao thế này? Sao lại để tâm trí bị cuốn theo anh ấy đến vậy?”
Cô tự hỏi, nhưng không tìm được câu trả lời. Về đêm nhà các con đòi mẹ chơi cùng, nhưng cô chỉ đáp lại bằng những câu trả lời nhạt nhẽo, ánh mắt xa xăm. Khi chồng gọi về, giọng anh ấm áp kể về những ngày công tác, Mai cố gắng mỉm cười, gật gù, nhưng tâm trí cô đã trôi về bờ sông, về cái khoảnh khắc Khanh ghì chặt lấy cô, đôi môi anh ta nóng bỏng áp lên môi cô. Cô thấy mình thật đáng trách, nhưng càng trách, nỗi nhớ Khanh càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Đêm đó, cô lại mất ngủ. Cô ngồi co ro trên ghế sofa, ánh đèn mờ nhạt từ phòng khách hắt lên gương mặt đầy mệt mỏi.
Cô mở tin nhắn cũ của Khanh, đọc đi đọc lại những dòng chữ anh ta gửi trước đó.
-“Anh xin lỗi vì lại làm vấy bẩn em. Anh rất xấu hổ và tự trách, anh xin lỗi em rất nhiều”.
Cô tin lúc nhắn tin này anh ta đang đau khổ, rồi tự tưởng tượng ra cảnh anh ta đang ngồi đâu đó, day dứt vì hành động của mình. Hình ảnh ấy cứ xoáy sâu vào tâm trí Mai, làm cô ôm đầu, thở hổn hển như cố xua tan đi cơn bão trong lòng.
Đến ngày thứ ba, nỗi nhớ đã biến thành một thứ gì đó mãnh liệt hơn, gần như là sự ám ảnh. Mai không còn kiểm soát được bản thân. Mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy Khanh đứng trước mặt, đôi mắt anh ta nhìn cô đầy thiết tha, bàn tay anh ta chạm vào cô, và hơi thở anh ta phả lên cổ cô. Cô nhớ cái cách anh ta gọi cô là “công chúa”, nhớ giọng nói nghẹn ngào khi anh ta xin lỗi, nhớ cả mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh ta, thứ mùi mà cô từng yêu đến mê mẩn thời thanh xuân. Nỗi nhớ ấy không còn là một cảm giác mơ hồ, mà trở thành một cơn đói khát, một sự thèm muốn mãnh liệt khiến đôi lúc người cô đờ đẫn. Chồng cô gọi điện về, cô bắt máy nhưng kiếm cớ rồi tắt máy ngay.
Cô đứng trước gương, nhìn mình trong bộ váy ngủ mỏng manh, bàn tay vô thức chạm vào nơi mà Khanh từng đặt tay lên. Cô tưởng tượng anh ta đang ở đó, ngay sau lưng cô, thì thầm những lời ngọt ngào như đêm hôm ấy.
-“Mình điên rồi sao?”
Cô tự nhủ, nhưng rồi lại bật khóc. Những giọt nước mắt không phải vì đau khổ, mà vì cô nhận ra mình không thể chống lại được sức hút từ anh ta. Chiều ngày thứ ba, khi vừa tan ca Mai không chịu được nữa, cũng vừa hay người môi giới gọi điện tìm cô thanh toán hết tiền, vậy là cô có cớ để đi tìm anh ta.
Cô lái xe đến khách sạn nơi anh ta đang ở, cái nơi mà cô từng đến để thanh toán và đặt thêm phòng cho anh ta. Trên đường đi, lòng cô ngập tràn những cảm xúc lẫn lộn, vừa háo hức, vừa sợ hãi, vừa mong chờ, vừa lo lắng.
-“Nếu anh ấy không ở đó thì sao? Nếu anh ấy cố tình tránh mặt mình thì sao. Mong rằng gặp được anh, anh đang cần mình giúp đỡ, mình chỉ đang cố gắng giúp đỡ một người bạn mà thôi.”
Những câu hỏi, cùng những lời tự thôi miên của nàng cứ lởn vởn trong đầu. Dù vậy đôi tay cô vẫn nắm chặt vô lăng, đôi chân vẫn đạp ga dứt khoát như thể cả tình cảm và lí trí đều đã có chung quyết định lúc này.
Khi đến khách sạn, Mai bước vào với vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trái tim cô đập thình thịch như muốn vỡ tung. Cô nhìn thấy xe mình phủ bạt một bên và khi hỏi lễ tân về phòng của Khanh, và khi nghe họ xác nhận anh ta vẫn còn ở đó, cô gần như muốn hét lên vì nhẹ nhõm.
Cô bước lên cầu thang, từng bước chân nặng nề nhưng không thể dừng lại. Đứng trước cửa phòng anh ta, cô hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy gõ cửa. Không có tiếng trả lời, cô gõ mạnh hơn, gọi tên anh ta.
-Khanh, anh có trong đó không? Là em đây.
Vẫn im lặng. Nhưng rồi, khi cô định quay đi, cánh cửa bật mở. Khanh đứng đó, tóc tai rối bù, mắt thâm quầng, áo sơ mi nhàu nhĩ như vừa trải qua những ngày không ngủ. Anh ta nhìn cô, ngạc nhiên xen lẫn bối rối.
-Mai. Em… em làm gì ở đây.
Giọng anh ta khàn khàn, yếu ớt.Cô không trả lời ngay, chỉ bước vào phòng và đóng cửa lại. Căn phòng nhỏ có lẽ đã từng rất khang trang sạch sẽ nhưng giờ mùi thuốc lá thoảng trong không khí, vài chai bia rỗng lăn lóc dưới sàn. Nhưng những thứ này chẳng mảy may làm Mai có chút nào ái ngại, thứ cô chú ý nhìn vào là những bức ảnh, những vật nhỏ chứa kỉ niệm của 2 người giăng kín căn phòng.
Kia là dải băng đô trước ngực ghi chữ “HOA KHÔI SINH VIÊN THANH LỊCH” cùng cả số báo danh của cô ngày đó, đây chính là cơ duyên đầu tiên anh và cô đến với nhau. Còn đây là tấm ảnh ngày cô tốt nghiệp, không còn là sinh viên của trường, cũng chính thức có thể nhận mình là bạn gái anh ta. Anh còn giữ hết sao, nguyên vẹn từng thứ, trái tim cô trật nhịp, tâm trí đầy ắp kỉ niệm và chan hòa yêu thương.
Mai buông chiếc túi trên vai mình rồi nhìn vào mắt Khanh khi anh cũng nhìn về cô say đắm. Họ lao vào nhau không gì cản được.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo