• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

mrwin

Yếu sinh lý
Đúng là mấy con điếm , đàn ông nó làm ra tiền thì đã đành, đây thì muốn địt 1 thằng lại muốn 1 thằng cho tiền, bây giờ lại tính cướp ko tiền của thằng Khánh, bản chất con Mai là 1 con lăng loàn, tham lam đéo có liêm sỉ nhưng lại tìm lý do tìm lại thanh xuân để biện minh cho mình, muốn tìm thanh xuân thì bỏ Khánh mà theo thằng Khanh là xong đây lại còn âm mưu cuỗm hết tiền của thằng Khánh, mong kết cục của Mai là thành nô lệ tình dục của rồi cuối cùng bị AIDS và sống trong nhục nhã đến cuối đời
 

solo69

Yếu sinh lý
Chap này ngắn gọn nhưng đầy đủ ý dẫn chứng cho đoạn kết rồi. Con Mai từ đây sẽ thực sự tha hoá. Hóng diễn biến sắp tới mà Khánh sắp đặt. Đừng làm ae thất vọng về đoạn kết nhé @Lituchi1
 

bằng củ khoai

Yếu sinh lý
Ch80. Mẹ nào con nấy
Trái với một buổi tối ngập tràn hoan ái và kích tình của Yến, bà Bích và Mai đều ra về trong tâm trạng không vui. Tất cả là vì cuộc đối thoại vừa rồi của 2 mẹ con. Bà Bích thương con mình, bà hiểu Mai đang vướng vào một mớ bòng bong khó thoát, bà muốn dùng tình thương và kinh nghiệm của mình để kéo cô ra. Nhưng hiện tại trên đường về bà vẫn còn canh cánh trong lòng, vì từ thái độ và ánh mắt của con mình bà biết được Mai quá nặng lòng. Vết trượt của nàng quá xa không quay đầu được nữa.
Cả buổi chiều hôm nay ở góc của một quán cafe nho nhỏ, bà Bích ngồi với con mình, hai tay bà đan vào nhau, ánh mắt bà dò xét để rồi thấy thương cho cô con gái mình yêu thương nhất. Mai ngồi ngay đối diện, cô vẫn đẹp nao lòng, vẫn khiến hàng triệu triệu ánh mắt phải say mê. Nhưng chỉ có bà là mẹ cô mới biết, cô đang chênh vênh, đang lạc lõng giữa một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Bà hít một hơi, lấy một giọng nhẹ nhàng nhất để nói chuyện với con.
-Mai, con ơi, mẹ thấy dạo này con không vui. Mẹ là mẹ con, con buồn thế nào mẹ nhìn là biết ngay. Con nói thật với mẹ đi, có phải con vẫn không dứt khoát được với thằng Khanh không.
Mai ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút bối rối. Cô không trả lời ngay, chỉ khẽ cúi đầu, đôi môi mím lại như muốn giấu đi điều gì đó. Nhưng rồi, cô thở dài, giọng nói nhỏ nhẹ, gần như thì thầm.
-Con… con không biết nữa, mẹ. Có lúc con nghĩ mình đã quên anh ấy rồi, nhưng rồi… chỉ cần một chút gì đó gợi nhớ, con lại không kìm được.
-Không kìm được rồi làm sao, con tìm đến hắn ta à, con bỏ bê gia đình, phụ bạc chồng mình để tới bên nó sao.
Giọng bà Bích cao hơn một đoạn nhưng rồi bà lại thở dài nói giọng bình tĩnh hơn.
-Mai, mẹ không hiểu nổi con. Con có gia đình rồi, có chồng có con. Thằng Khánh chồng con, nó yêu con hết lòng, nó làm ra tiền để cung phụng con, hai đứa nhỏ thì đẹp đẽ, khỏe mạnh. Con còn muốn gì nữa? Sao con cứ để lòng mình nặng trĩu với thằng đã bỏ rơi con đi không một lời từ biệt. Con quên cái ngày nó đi, con đau khóc quằn quại như thế nào sao.
Mai ngẩng mặt lên, đôi mắt cô long lanh nước, nhưng không phải vì hối hận, mà vì những cảm xúc lẫn lộn đang trào lên trong lòng. Giọng cô run run, yếu ớt.
-Mẹ, con biết mẹ nói đúng, con biết Khánh tốt với con. Mỗi lần ở bên anh ấy, con thấy mình may mắn, con từng đã quên hết mọi thứ, toàn tâm toàn ý với anh ấy và các con. Nhưng… nhưng khi con gặp lại Khanh, nhìn vào mắt anh ấy, con lại như bị kéo về những ngày xưa. Con nhớ những năm tháng đó, nhớ cái cách anh ấy từng yêu con, từng khoảnh khắc đã thành kỉ niệm tuyệt vời của tuổi trẻ. Con không muốn nhớ đâu mẹ, nhưng con không làm chủ được mình.
Bà Bích sững người. Bà không ngờ Mai lại rơi vào trạng thái giằng xé đến vậy. Bà lắc đầu, cố giữ bình tĩnh.
-Mẹ không bảo là mẹ hiểu hết những gì con cảm thấy. Nhưng mẹ là người từng trải, mẹ biết cái gì là thực tế, cái gì chỉ là mộng tưởng. Thằng Khanh đó, nó đã chọn con đường của nó, bỏ lại con để sang cái xứ sở kia tìm lí tưởng của mình. Còn Khánh chồng con, đã ở đây, ngày ngày chăm sóc con, lo cho gia đình. Con nghĩ xem, nếu con cứ để tâm trí mình lẩn quẩn với quá khứ, con có sống yên ổn được không. Gia đình con rồi ra sao, thế có công bằng với chồng và các con con không.
Mai nhìn mẹ, cái nhìn mông lung trong bất lực cô xoay mặt ra ngoài cửa sổ, cố kìm lại lòng mình cho nước mắt khỏi trào ra.
-Mẹ, con cũng muốn yên ổn mà. Có những ngày con ở bên Khánh, anh ấy cười với con, chơi với các con, con tự nhủ mình phải quên Khanh đi, phải trân trọng những gì mình đang có. Con cố lắm, mẹ biết không, nhưng...
Nàng gục hẳn đầu, nói với mẹ cũng như nói với chính mình.
-Nhưng rồi chỉ cần một cơn gió thoảng qua, một bài hát cũ vang lên, hoặc chỉ là một lần vô tình bị nhắc nhớ, con lại thấy lòng mình trống rỗng. Con thấy tiếc thanh xuân của mình, tiếc 7 năm yêu anh ấy. Con không muốn phản bội Khánh, nhưng con cũng không thể xóa sạch những gì đã từng là cả thế giới của con.
Bà Bích nhìn Mai trong lặng lẽ, bà cảm nhận được nỗi giằng xé và bất lực của con mình. Có lẽ bà vẫn không hiểu về Mai như bà vẫn nghĩ, đứa con gái mong manh yếu đuối của bà nặng lòng và cố chấp nhiều hơn bà tưởng. Bà đến bên cạnh con mình, xoa tay lên đôi vai nhỏ nhắn rồi bà dịu dàng hỏi Mai.
-Con, con nói cho mẹ nghe, con đã phản bội, đã làm chuyện có lỗi với thằng Khánh rồi phải không.
Mai đưa mắt nhìn mẹ mình, nàng không nói chỉ lặng yên như thế nhưng sự đượm buồn trong mắt, và bàn tay đang run đã nói nên hết mọi điều.
Bà Bích thở dài, điều bà không mong chờ nhất đã xảy ra. Hơn ai hết bà biết con đường của nàng không quay đầu được nữa, đàn bà đã ngoại tình đã trao thân cho người khác sẽ không dừng lại được. Giọng bà chán nản, bà nói giống như một tiếng thở dài thườn thượt.
-Giờ con tính sao, đánh đổi gia đình để tìm lại thanh xuân?
Mai ngước lên, lần đầu tiên nàng đối diện với nỗi sợ của hậu quả việc mình làm, nàng òa lên nức nở.
-Mẹ, con không muốn mất gia đình, con vẫn cần Khánh, con yêu các con…hu hu… Con không muốn làm thế này nữa, con chỉ muốn mọi thứ trở lại như trước. Con sợ… sợ Khánh biết, sợ anh ấy sẽ không tha thứ cho con, sợ anh ấy ra đi mang luôn cả những gì con có…huhuhu…
-Nếu Khanh tìm thì sao, nếu nó gọi cho con, nhắn tin cho con những lời mùi mẫn và gợi chuyện quá khứ thì thế nào. Con có thích, có thèm cảm giác kề da chạm thịt hay có lưu luyến cảm giác mặn nồng bên nó không.
Mặt Mai trắng bệch, cô á khẩu không nói được lời nào chỉ còn sự phân vân dày đặc trong mắt. Bà Bích lại tiếp tục để nói thay cho lòng cô.
-Để mẹ nói cho con nghe, mỗi ngày của con sẽ treo một nụ cười giả tạo, khi chồng con chạm lên người con sẽ làm con giật mình. Từng đêm con nằm ôm gối rồi nhìn lên trần nhà, nỗi nhớ trong con sẽ cồn cào quay quắt, con tìm lí do để lấp liếm rồi chạy đến với hắn ta.
Mai biết sẽ là và đã là như vậy, cô không còn gì để chối cãi chỉ biết ngồi im nghe mẹ mình tiếp tục. Bà Bích cũng dừng lại vài giây, bà hớp thêm ngụm nước rồi lại nói.
-Rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu, thằng Khánh sẽ biết, lúc đó con sẽ trông mong vào lòng vị tha tình yêu và sự rộng lượng của Khánh sao. Tỉnh mộng đi con, dù nó có tôn con như bà hoàng có yêu con nhiều hơn nữa cũng không bằng sĩ diện của người đàn ông. Nó sẽ hận con, bỏ đi mang theo hai đứa nhỏ cùng những vinh hoa hiện giờ con đang có. Con sẽ làm gì tiếp theo, sống cùng thằng Khanh dưới miệng đời chê trách à, nó sẽ cưới và cho con một danh phận cùng cuộc sống đàng hoàng được không.
Mỗi lời nói của bà như một gáo nước lạnh buốt dội xuống đầu Mai. Cô giờ mới biết bấy lâu nay cô đã để bản năng dẫn dắt đi quá xa mà không màng hậu quả cũng chẳng tính đường lùi. Cô ngước mắt lên nhìn mẹ, bà Bích xoa đầu con gái yêu rồi chỉ bảo.
-Để tất cả những điều đó không xảy ra từ giờ con phải cẩn thận và chuẩn bị các phương án để bảo vệ mình. Kể cả đến khi chồng con phát hiện, điều tồi tệ nhất xảy ra con cũng không phải ra đi với 2 bàn tay trắng. Yến nó nói một câu rất hay, sướng thì quen chứ khổ thì không thể nào quen được. Hãy tự đảm bảo tương lai của mình bằng vật chất, đừng phó mặc cuộc đời mình cho bất kì ai.
Mai hiểu điều mẹ nói nhưng không hiểu cách làm, chẳng lẽ giờ cô phải thậm thụt bòn rút tiền của Khánh nữa sao. Bà Bích nhìn sang cô vừa bắt gặp gương mặt ngô nghê thì chán hẳn, bà tiếp tục giảng giải sâu hơn.
-Cụ thể hơn chút nhé, cái thửa đất hôm nay mẹ con mình quan sát chính là một cơ hội rõ ràng. Con phải nhanh chóng nắm giữ khối tài sản này trong tay, và ngay khi có thể phải bắt nó cày ra tiền.
-Nhưng mà 150 tỷ kiến đâu ra bây giờ, Khánh cũng không còn nhiều tiền, anh ấy đang đầu tư cho dự án mới hết rồi ạ.
-Đâu phải một lúc chồng ngay 150 tỷ đâu con, mẹ con mình với Yến cứ 40% đợt 1 này đi đã, vài tháng sau lúc đấy chắc dự án của chồng con cũng nghiệm thu được một phần. Còn mảnh đất trên Hồ Núi Cốc của vợ chồng con nữa cơ mà. Mẹ không lo về tiền bạc chỉ lo con giữ kín chuyện đừng để Khánh phát hiện mối quan hệ của con với thằng Khanh thôi. Từ giờ mọi việc con làm phải thật là thận trọng. Khi đã làm chủ được kinh tế trong tay thì mọi chuyện đều dễ nói, con có thể thoải mái lựa chọn cách sống của riêng mình.
Mai đã hiểu lời của mẹ, việc của cô bây giờ là thu xếp một phần tiền và thuyết phục Yến tham gia. Lúc này thấy Mai đã hoàn toàn hiểu lời mình nói thì bà Bích và cô mới ra về. Ngồi trên xe lòng bà còn chút áy náy cũng chỉ vì trong những lời khuyên cho cô bà đã để lại một chút tư tâm. Bà muốn có mảnh đất kia như một đảm bảo cho cuộc sống của bà và con gái, bà sợ về già khi không còn xinh tươi, không thỏa mãn được nhu cầu cho ông Quảng sẽ bị ông ta hắt hủi. Bà muốn tích lũy kinh tế, muốn có một tài sản sinh lời tự động để chuẩn bị cho mọi tình huống.
Bao năm qua bà cũng có một khoản để dành, cùng với những năm này ông Quảng cũng thoải mái cho bà tiêu pha nên hiện tại bà cũng gọi là rủng rỉnh, nếu Mai và Yến quyết tâm thì bà cũng hùn thêm được chút ít.
Mai lúc này cũng đã về tới nhà, những gì mẹ cô nói hôm nay đã làm cô thực sự suy nghĩ, cô biết mọi chuyện mẹ nói đều đúng và tất cả cũng chỉ muốn tốt cho mình. Nàng vẫn còn lưu luyến với Khanh nhưng cũng sợ một ngày mình trong tay chẳng còn gì, vì vậy dù khó khăn nàng cũng phải kìm nén cảm xúc và thật cẩn thận trong mối quan hệ ngoài luồng. Muốn làm được điều này nàng phải luôn giữ hình tượng mẹ hiền vợ ngoan như trước kia, vì thế vừa nhìn thấy chồng Mai đã tươi cười tiến lại.
-Hi chồng yêu, em với mẹ và Yến mới ở chỗ thửa đất kia trở về đây này, cả mẹ và em đều trát thích thửa đất này anh ạ. Chỉ có cái Yến nó vẫn còn phân vân chưa quyết mà thôi.
-Vậy sao em yêu, cả mẹ và em đều ưng ý là tốt rồi, còn Yến thì em cứ phân tích rõ ràng trước sau gì cô ấy cũng nhìn ra và đồng ý thôi, cô ấy là người khôn ngoan mà.
-Nhưng nếu Yến đồng ý hợp tác thì liệu vợ chồng mình có đủ tiền để góp đủ phần mình không hả anh.
-Mình vẫn còn mấy tài khoản nhàn rỗi, cùng với căn nhà này cũng có thể đem cầm cố, nếu chỉ là trả cho 40% đầu tiên cùng cả mẹ và Yến thì vấn đề không lớn. Một thời gian nữa dự án của anh được nghiệm thu giai đoạn đầu anh sẽ lo cho em 60% còn lại, sau đó em muốn kinh doanh gì thì mình tính tiếp. Vẫn còn thêm mảnh đất bạt ngàn trên Hồ Núi Cốc anh mua lúc mình chưa cưới em không nhớ sao.
-Vậy thì lại vất vả cho anh rồi, em thật tệ, chẳng lo lắng được gì phụ anh, em xin lỗi nhé.
-Ha ha, vợ yêu đừng suy nghĩ nhiều như thế, chỉ cần em xinh đẹp, đối xử với anh và các con tận tình chung thủy là đủ lắm rồi.
Mai nép vào ngực chồng để giấu đi nét mặt hổ thẹn khi chồng cô nhắc đến hai chữ “thủy chung”. Khánh yêu chiều vuốt tóc vợ rồi thuận thế anh xoa tay trên lưng và trườn tay xuống mông cô bóp nhẹ.
-Anh, anh uống rượu phải không, em ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, mấy hôm nay đều thế.
-Ừ công việc phải thế biết sao giờ, nhưng anh uống ít thôi, vừa đủ để hừng hực khí thế, khà khà.
Ánh mắt anh nhìn cô hơi nhíu vẻ dâm tà nguy hiểm, Mai thấy thế thì hơi cựa mình rồi giãy ra, cô phân bua.
-Em mới đi ngoài đường về, người em còn bụi đường và mệt mỏi, anh chờ em tắm đã rồi chiều chồng sau nha.
-Anh tưởng em nói em đến kì, không tiện. À hay là em định chiều chồng bằng miệng như hôm trước, hì hì, thú vị lắm nha, anh rất chờ mong đó.
Mai bước vào phòng tắm mà lòng không dễ chịu chút nào, cô ngượng nghịu khi chồng chạm đến đã đành, nhưng khi quỳ xuống bú liếm dương vật anh ta như con hầu còn khó chịu vạn lần. Nhưng chỉ vài ngày nữa anh ta lại đi, giờ phải chiều anh ta hài lòng triệt tiêu mọi nghi ngờ nếu có.
Khánh ở ngoài này đã sẵn sàng trận địa để lại được làm ông hoàng lần nữa, môi anh nhếch nhẹ, thỏa mãn đợi chờ.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Anh em đọc rồi thì nhớ lấy một câu các cụ dạy nhé.
Lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống. Nhìn từ mẹ thì sẽ ra con gái
 

Lituchi1

Yếu sinh lý
Tôi là lituchi hàng real nhé. Chủ group "Đàn ông chém gió, truyện 18+" trên tele, nick Telegram @lituchi88. Muốn mua truyện hay góp ý bất cứ gì cứ pm cho tôi, tôi trả lời hết.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo