• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 151 Kế hoạch của Nam

Nam sau cuộc đối đầu căng thẳng với Kiên ở kho, càng chắc chắn Kiên là kẻ đứng sau các đơn hàng sai lệch nhằm hạ bệ anh. Ánh mắt sắc lạnh của Nam lóe lên quyết tâm: không chỉ để bảo vệ vị trí shipper của mình tại cửa hàng điện thoại, mà còn phải ngăn Kiên tiếp cận Linh – cô gái mang lại bình yên trong lòng anh. Nam bước lên cầu thang sắt dẫn đến phòng giám sát, nơi Tuấn – nhân viên nhút nhát nhưng trung thành thường ngồi. Căn phòng nhỏ, đầy màn hình nhấp nháy, mùi mồ hôi và cà phê nguội phả ra. Tuấn đôi mắt dán chặt vào màn hình, đang mải mê ngắm Phương qua camera quầy hàng. Trên màn hình, Phương mặc váy đen ôm sát, cặp mông đầy đặn nổi bật, áo sơ mi bung một cúc, lộ khe ngực căng tròn lấp ló sau áo lót ren trắng, mái tóc uốn lọn xõa tự nhiên, cô cúi xuống kiểm tra sổ sách, ngực phập phồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím. Tuấn nuốt nước bọt, ánh mắt đê mê, tay vô thức siết chặt mép bàn. Bất ngờ, cửa phía sau mở tung, Tuấn giật bắn, quay lại, lắp bắp: “Anh… anh… Nam!”

onUVdM.jpg


Nam đứng dựa cửa, cười trêu: “Chú em mê mẩn quá, để chị Phương biết là mày tiêu đấy.” Tuấn đỏ mặt, tay vội tắt màn hình, giọng run: “Anh Nam, đừng… đừng nói với chị Phương, em chỉ… chỉ kiểm tra camera thôi.” Nam cười khẩy, bước vào, đóng cửa lại, ánh mắt sắc lạnh chuyển sang nghiêm túc: “Thôi, đùa đủ rồi. Anh cần chú giúp, chuyện nghiêm trọng.”

Nam ngồi xuống ghế đối diện Tuấn, giọng trầm khàn, ánh mắt dò xét: “Tuấn, chú em muốn giữ chân Phương, đúng không? Kiên đang chơi bẩn, nó không chỉ nhắm anh mà cả cậu và Phương nữa. Giúp anh, anh đảm bảo cậu có cơ hội với Phương.” Tuấn, đôi mắt tròn xoe, thoáng dao động. Cậu biết cả tuần nay Nam liên tục bị khách phàn nàn vì giao hàng sai – lúc thì thiếu phụ kiện, lúc thì vỏ hộp rỗng. Cậu từng thấy Kiên lảng vảng gần kho trước mỗi ca giao hàng của Nam, ánh mắt gian xảo. Giờ nghe Nam nhắc đến Phương, lòng Tuấn nóng ran. Cậu nhớ cái đêm Phương, trong cơn say, quỳ trước cậu, đôi môi mềm mại mút cặc cậu, ánh mắt đê mê đầy dục vọng. Nhưng từ đó, Phương lạnh nhạt, chỉ cười xã giao, khiến Tuấn thèm thuồng, đêm nào cũng mơ được chạm vào cô lần nữa.

Tuấn gật đầu, giọng nhỏ: “Dạ, anh Nam, em muốn giúp anh. Kiên… em cũng nghi nó làm bậy. Nhưng… lắp camera kín hả anh? Nếu bị phát hiện, em sợ…” Nam cười gằn, cắt lời “Sợ? Cậu là người phụ trách camera mà sợ gì? Đêm muộn, cậu kiếm cớ ở lại, lắp hai cái camera – một trong kho nơi Kiên hay kiểm tra hàng, một ở quầy hàng chỗ nó làm. Ai mà biết? Với lại, cậu có kinh nghiệm, kiếm camera nào nhỏ nhỏ, loại không ai phát hiện được.”

Tuấn nuốt nước bọt, tay run run, nghĩ đến viễn cảnh bị Kiên phát hiện, nhưng ánh mắt Nam đầy áp lực khiến cậu không dám từ chối. Cậu nắm chặt tay, gật mạnh: “Dạ, anh Nam, để tối em đi kiếm chỗ mua.” Tuấn ngập ngừng, giọng nhỏ: “Nhưng anh Nam, camera xịn vậy mắc lắm, em… em không có tiền.”

Nam gật đầu, rút từ túi quần một xấp tiền, ném lên bàn trước mặt Tuấn, giọng trầm: “Mua đi, thiếu thì báo anh. Làm cho đàng hoàng.” Tuấn nhìn xấp tiền, mắt sáng lên, gật lia lịa: “Dạ, anh Nam, em hứa không để anh thất vọng đâu.” Nam đứng dậy, vỗ vai Tuấn “Tốt. Làm xong báo anh.”

Nói xong, Nam bước ra, bóng lưng cao lớn khuất sau cánh cửa, để lại Tuấn ngồi đó, tay siết chặt xấp tiền, quyết tâm, lòng vừa phấn khích vì cơ hội với Phương, vừa lo sợ nếu kế hoạch đổ bể.

Tối hôm sau, cửa hàng điện thoại chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn neon mờ ảo hắt lên con đường vắng. Tiếng khóa cửa vang khô khốc khi nhân viên lần lượt rời đi. Hạnh, cô nhân viên cuối ca, đang thu dọn túi xách, nhìn Tuấn đang đứng ở đó, giọng tò mò: “Tuấn, mày không về à? Tối rồi, ở lại làm gì?” Tuấn ngẩng lên, cười gượng, giọng hơi run: “À, chị Hạnh, em… em kiểm tra hệ thống camera chút. Dạo này hay bị lỗi, để mai khách đông lại phiền.” Hạnh nhíu mày rồi nhún vai: “Ừ, tùy mày. Nhớ khóa cửa cẩn thận, tao về đây.” Cô nhanh chân bước ra cửa, để lại Tuấn một mình trong cửa hàng tĩnh lặng.

Cậu đứng dậy, tim đập thình thịch, tay siết chặt túi nylon đựng hai chiếc camera siêu nhỏ mua từ tiệm ở quận 7 – loại không lớn hơn đồng xu, dùng pin, truyền tín hiệu qua wifi. Tuấn nuốt nước bọt, ánh mắt lóe lên sự căng thẳng xen lẫn phấn khích, nghĩ đến lời Nam: “Giúp anh, anh đảm bảo cậu có cơ hội với Phương.” Hình ảnh Phương trong chiếc váy ôm sát, khe ngực căng tròn lấp ló sau áo lót ren, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, khiến Tuấn cắn môi, lòng nóng ran. Cậu lẩm bẩm: “Làm xong vụ này, biết đâu anh Nam thưởng…” Quyết tâm dâng cao, Tuấn bắt đầu hành động.

Cậu bước vào kho, mùi nhựa và bụi phả vào mũi. Ánh đèn pin điện thoại rọi sáng từng góc, Tuấn trèo lên thùng hàng, cẩn thận gắn camera đầu tiên vào khe gỗ trên cao, góc quay bao quát khu vực Kiên hay lảng vảng kiểm tra hàng. Tay cậu run run, mồ hôi lấm tấm trán, mỗi tiếng động nhỏ – tiếng xe máy vụt qua hay gió đập vào cửa – đều khiến cậu giật mình, ngoảnh lại kiểm tra. Xong kho, Tuấn lẻn ra quầy hàng, cúi xuống gầm bàn ngay chỗ Kiên thường đứng, gắn camera thứ hai, giấu kỹ sau khe nhỏ, đảm bảo không ai phát hiện. Cậu kiểm tra tín hiệu trên điện thoại, thấy hình ảnh rõ nét: kho hàng với thùng hàng chất cao, quầy hàng với sổ sách ngổn ngang. Tuấn thở phào, lau mồ hôi, nhắn tin cho Nam: “Anh Nam, xong rồi. Camera chạy tốt. Em gửi link đây.”

Cùng lúc, Nam ngồi trên ban công căn nhà thuê, gió đêm lùa qua mái tóc rối. mắt dán vào màn hình điện thoại, tay cầm lon bia lạnh, nhấp một ngụm. Tin nhắn của Tuấn hiện lên, kèm hai link truy cập camera. Nam click vào, màn hình hiện rõ góc quay trong kho – thùng hàng, kệ sắt, vết bụi mờ trên sàn. Chuyển sang camera quầy hàng, anh thấy chỗ Kiên hay đứng, góc quay kín đáo, không kẽ hở. Nam nhếch môi, nụ cười lạnh lóe lên, gật đầu hài lòng. Anh nhắn lại: “Tốt lắm, Tuấn. Chú em làm ngon đấy. Lúc nào rảnh anh em nhậu một bữa.” Trong lòng, Nam nghĩ: “Phải thưởng cho thằng em mới được. Làm tốt thế này, Kiên sắp toi rồi.”

Nam tựa lưng vào ghế, tưởng tượng Kiên sập bẫy, hành động bẩn thỉu của hắn bị phơi bày. Anh siết chặt lon bia, nghĩ đến Linh – nụ cười trong veo, ánh mắt dao động khi nghe Kiên kể chuyện phượt. Nam lẩm bẩm: “Kiên, mày đụng vào Linh, mày chết với tao.” Anh nhìn xuống đường phố tấp nập, lòng rối ren nhưng đầy quyết tâm: hạ Kiên, giữ Linh, và giữ bí mật với Phương. Trò chơi vừa bắt đầu, và Nam đang nắm lợi thế.

Sáng sớm, không khí mát lành phủ lên con phố nhỏ trước cửa hàng điện thoại. Mùi cà phê thơm lừng từ quán vỉa hè đối diện lan tỏa, hòa cùng tiếng xe máy lướt qua. Kiên, trong chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tóc chải gọn gàng, đứng dựa vào cột đèn, tay cầm ly cà phê sữa đá, ánh mắt sắc bén dõi theo lối vào cửa hàng. Nụ cười má lúm đồng tiền hiện lên, vừa quyến rũ vừa toan tính. Hắn đã đứng đây mỗi sáng cả tuần nay, thay thế thói quen của Nam, mua cà phê cho Linh, từng bước len lỏi vào lòng cô. Hôm nay, thấy bóng dáng Linh từ xa, váy ngắn ôm sát cặp đùi thon dài, mái tóc dài tung bay, khuôn mặt trong veo dưới nắng sớm, Kiên nhếch môi, bước tới, giả vờ bất ngờ.

IIqmY95.jpg


“Linh! Trùng hợp quá, anh vừa mua cà phê, thấy em nên mua thêm ly này.” Kiên giơ ly cà phê sữa đá, giọng ấm áp, ánh mắt lấp lánh. Linh, giật mình, khựng lại, má hơi hồng, ngập ngừng: “Ơ… anh Kiên, sao anh biết em thích cà phê sữa?” Kiên cười tươi, nụ cười má lúm đồng tiền làm cô chớp mắt: “Anh đoán thôi, con gái hay thích ngọt mà. Uống đi, sáng mát trời, có ly cà phê tỉnh táo hơn.” Linh cầm ly cà phê, ngón tay chạm nhẹ vào tay Kiên, ngại ngùng: “Cảm ơn anh… nhưng lần sau anh đừng tốn kém thế, em ngại lắm.” Kiên nhún vai, giọng trêu: “Có gì đâu, anh mua cho vui, em uống là anh vui rồi.” Linh mỉm cười nhẹ, lòng hơi rối. Nam dạo này bận rộn, không còn mang cà phê như trước, còn Kiên thì ngày càng quan tâm, hay hỏi han, trò chuyện về những chuyến phượt, những nơi cô mơ ước. Mưa dầm thấm lâu, Linh dần quen với sự xuất hiện của Kiên, không còn đề phòng như trước. Hắn chưa từng làm gì quá đáng, chỉ trò chuyện vui vẻ, ánh mắt ấm áp, khiến cô nghĩ: “Anh Kiên cũng không tệ, chắc anh Nam hiểu lầm anh ấy.”

Trong cửa hàng, không khí nhộn nhịp hơn thường lệ vì buổi họp đầu tuần. Kiên, với tài ăn nói khéo léo và vẻ ngoài đẹp trai, mái tóc bồng bềnh, nụ cười má lúm đồng tiền, dáng cao ráo – luôn dẫn đầu doanh số bán hàng. Khách hàng, đặc biệt là các cô gái, mê mẩn cách hắn tư vấn, vừa nhiệt tình vừa quyến rũ. Hắn biết cách khiến họ mở ví, từ những chiếc điện thoại cao cấp đến phụ kiện đắt tiền. Tuần nào doanh số của Kiên cũng vượt xa mọi người.

Phương đứng trước quầy, váy đen ôm sát, ngực căng tròn lấp ló sau áo lót ren, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng nhân viên. Cô mở đầu buổi họp, giọng kiêu kỳ: “Hôm nay, tôi có thông báo quan trọng. Doanh số tháng này tăng mạnh, đặc biệt nhờ đội bán hàng. Kiên, với thành tích liên tục đứng đầu, được thăng chức làm trưởng nhóm bán hàng. Chúc mừng cậu!”

Cả phòng vỗ tay, mấy cô gái như Hạnh thì thầm ngưỡng mộ: “Trời, mới hơn một tháng mà lên trưởng nhóm, Kiên đỉnh thật!” Kiên đứng dậy, nụ cười rạng rỡ, cúi đầu lịch sự: “Cảm ơn chị Phương, cảm ơn mọi người. Tôi sẽ cố gắng hơn,dẫn dắt đội đạt doanh số cao hơn nữa. Mong mọi người ủng hộ!” Hắn liếc qua Linh, thấy cô vỗ tay nhẹ, ánh mắt trong veo lấp lánh, khiến tim hắn hẫng một nhịp.

Phương, dù mỉm cười chúc mừng, trong lòng dâng lên sự bất an. Cô đã lăn lộn bao năm, dùng cả sắc đẹp và mưu mô để leo lên vị trí quản lý, đối mặt bao ánh mắt ghen ghét. Vậy mà Kiên, chỉ với tài khua môi múa mép và vẻ ngoài ưa nhìn, mới hơn một tháng đã được thăng chức, đe dọa vị trí của cô. Ánh mắt cô lóe lên lo lắng, nghĩ: “Thằng này không đơn giản. Nếu nó tiếp tục lấn lướt, sớm muộn gì giám đốc khu vực cũng để mắt tới. Phải tìm cách kiềm nó lại.” Phương siết chặt tay, nụ cười trên môi cứng lại. Kiên ngồi xuống, lòng lâng lâng như trên mây. Mọi thứ hắn toan tính đều thành hiện thực: doanh số dẫn đầu, thăng chức trưởng nhóm, và quan trọng nhất, Linh đang dần mở lòng với hắn. Hắn ngắm Linh từ xa, cô đang cúi đầu ghi chép gì đó, mái tóc dài che một bên má, khuôn mặt trong veo thơ ngây như giọt sương sớm. Dưới lớp áo sơ mi mỏng, ngực cô phập phồng nhẹ, váy ngắn lộ cặp đùi thon dài. Kiên nhếch môi, ánh mắt lóe lên dục vọng, nghĩ thầm: “Rồi em sẽ nằm rên rỉ dưới anh thôi, Linh. Chờ đi, Nam không đấu lại anh đâu.” Hắn siết chặt tay, nụ cười má lúm đồng tiền trở nên nguy hiểm, như kẻ săn mồi đã ngửi thấy mùi con mồi.

Trong góc kho, Nam đứng dựa tường. Anh nhận ra sự thay đổi của Linh – nụ cười cô dành cho Kiên ngày càng tự nhiên, ly cà phê trên tay cô không còn là của anh. Nam siết chặt tay, nhưng anh biết phải giữ bình tĩnh. Camera của Tuấn đang chạy, và Kiên sớm muộn sẽ lộ mặt. Nam lẩm bẩm: “Mày muốn chơi? Tao sẽ cho mày thua trắng, Kiên.”
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 152 Chuyến đi

Trưa cửa hàng điện thoại yên tĩnh, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù và ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa kính. Khách thưa dần, Hạnh lướt điện thoại ở góc quầy, Tuấn lén kiểm tra tín hiệu camera trong phòng giám sát. Linh đứng sau quầy, mái tóc dài buộc cao để lộ cần cổ trắng mịn, áo sơ mi mỏng ôm lấy ngực căng tròn, váy ngắn tôn lên cặp đùi thon dài. Cô cặm cụi ghi chép đơn hàng, đôi môi hồng khẽ mím, không để ý Kiên, Nụ cười má lúm đồng tiền của hắn rạng rỡ, nhưng sâu trong tâm trí là toan tính lạnh lùng, nhắm đến việc chinh phục Linh và hạ bệ Nam – gã shipper cục súc mà hắn khinh bỉ, chỉ biết cắm đầu giao hàng và gầm gừ.

Kiên nhận ra Linh ngày càng bị cuốn vào những câu chuyện phượt và lối sống chill của hắn – cô cười tươi khi nghe về Tà Xùa, mơ màng khi hắn kể về lửa trại dưới sao trời Đà Lạt. Hắn quyết đẩy nhanh kế hoạch, biến mình thành hình mẫu lý tưởng, khiến Linh quên đi Nam. Kiên ngồi xuống ghế đối diện quầy, rút từ túi áo một chiếc túi thổ cẩm nhỏ, thêu hoa văn rực rỡ, tua rua đung đưa. “Linh, nhìn cái này đi, anh mang về từ Sapa,” Kiên nói, giọng ấm áp.

anh-gai-cong-so-20-819x1024.jpg


Linh ngẩng lên, khuôn mặt trong veo bừng sáng, cô thốt lên: “Trời, đẹp quá! Em chưa thấy cái túi nào thế này, Kiên. Anh mua ở đâu vậy?” Kiên nhếch môi, nụ cười má lúm đồng tiền làm cô chớp mắt: “Không phải mua. Anh đi phượt, ở nhờ nhà người H’Mông, họ dạy anh thêu luôn. Cái này anh tự làm một phần, kỷ niệm chuyến đi.” Linh nghiêng đầu, ngón tay lướt qua hoa văn, giọng hào hứng: “Thật hả? Anh khéo tay ghê! Em chưa bao giờ thấy đồ thủ công thế này ngoài đời.” Kiên nhìn cô, lòng nhộn nhạo khi thấy sự thích thú trên khuôn mặt cô, nghĩ: “Cứ thế này, em sẽ ngã vào tay anh.” Hắn đẩy chiếc túi về phía cô, giọng nhẹ: “Thích thì anh tặng em. Coi như quà gặp gỡ, giữ làm kỷ niệm.” Linh giật mình, má hồng, lắc đầu: “Không được, anh Kiên, quý thế này, em sao dám nhận.” Kiên nhún vai, giọng trêu: “Có gì đâu, anh còn cả đống đồ phượt. Nhận đi, anh vui là được.” Linh ngập ngừng, cuối cùng mỉm cười, cầm chiếc túi, giọng nhỏ: “Cảm ơn anh… em sẽ giữ cẩn thận.”

Thấy Linh vui vẻ, Kiên nhân cơ hội, cúi sát hơn, giọng lôi cuốn: “Linh, cuối tuần này anh định đi Cần Giờ, chuyến ngắn thôi, sáng đi chiều về. Em đi với anh không? Cần Giờ chill lắm, đi thuyền len lỏi rừng Sác, ngắm khỉ hoang dã, chiều nướng hải sản trên bãi biển, đốt lửa trại nhỏ, nghe sóng vỗ. Sống chậm một buổi, em sẽ thấy đời khác liền.” Hắn nhấn mạnh, giọng thuyết phục: “Anh lo hết, em chỉ cần tận hưởng!” Linh chớp mắt, lòng tò mò dâng trào. Cô tưởng tượng mình đứng giữa rừng ngập mặn, gió biển lùa qua tóc, mùi tôm hùm nướng thơm lừng, ánh lửa trại lập lòe. Nhưng nghĩ đến Nam – giọng trầm khàn, bàn tay rắn chắc của anh, cô ngập ngừng, giọng nhỏ: “Nghe hay lắm, anh Kiên… nhưng để em suy nghĩ thêm nhé.” Kiên gật đầu, nụ cười che giấu toan tính: “Ừ, nghĩ đi. Nhưng anh nói thật, cơ hội thế này hiếm lắm, bỏ lỡ tiếc cả đời.”

Linh quay lại bán hàng, nhưng tâm trí rối bời. Cô tự nhủ: “Chỉ một buổi thôi, không qua đêm, chỉ là trải nghiệm. Anh Nam bận quá, chắc anh ấy không để ý.” Cô lấy điện thoại, nhắn Nam: “Anh Nam, cuối tuần em định đi Cần Giờ với anh Kiên, chuyến ngắn thôi, anh đi cùng em được không?” Nam, đang phóng xe giao hàng dưới nắng trưa chói chang, mồ hôi nhễ nhại, điện thoại rung lên. Anh đọc tin nhắn, thấy tên Kiên, lòng như bị dao cứa. Hắn, gã khua môi múa mép mà Nam khinh bỉ, đang lấn lướt anh từng ngày. Áp lực từ đơn hàng sai lệch và kế hoạch camera khiến Nam căng thẳng, bây giờ Linh lại bị hắn dụ đi chơi nữa, anh nhắn lại cụt lủn: “Tùy em, anh đang bận.”

Linh nhận tin, lòng hụt hẫng như rơi xuống vực. Cô nhìn màn hình, đôi môi mím chặt, nước mắt chực trào. “Anh Nam lúc nào cũng thế… chẳng thèm quan tâm em,” cô nghĩ, nỗi tủi thân xen lẫn thất vọng khiến ngực cô thắt lại. Cô nhắn Kiên: “Anh Kiên, em đi nhé. Cảm ơn anh đã rủ.” Kiên, nhận tin, nhếch môi cười, nghĩ: “Tốt lắm, Linh. Nam, mày thua rồi.”

Hôm sau, cửa hàng nhộn nhịp với dòng khách ra vào. Linh đứng sau quầy, khuôn mặt trong veo ánh lên sự háo hức. Cô kiểm tra ba lô nhỏ – áo khoác phượt, chai nước, và chiếc túi thổ cẩm Kiên tặng, đôi tay khẽ vuốt ve hoa văn, môi nở nụ cười. Kiên đứng cạnh, kể về Cần Giờ, giọng hào hứng: “Linh, ở đó có bãi biển hoang sơ, nướng tôm hùm ngon hết sảy. Anh làm cho em một bữa hải sản để đời!” Linh bật cười, giọng trong trẻo: “Thật hả? Em thích tôm hùm lắm, anh Kiên!” Kiên, cố ý đứng sát, đưa tay chỉnh lại quai ba lô trên vai Linh, ngón tay lướt nhẹ qua vai cô, giọng trêu: “Ba lô nặng thế, để anh xách cho em nhé.” Linh đỏ mặt, lùi lại, nhưng vẫn cười: “Thôi, em tự mang được mà.”

Nam vừa giao hàng về, mồ hôi nhễ nhạ bước vào cửa hàng. Anh dừng lại ở góc quầy, thấy Linh và Kiên, lòng như bị bóp nghẹt. Linh với nụ cười từng dành riêng cho anh, giờ đang cười với Kiên, ba lô nhỏ và áo khoác phượt cho thấy cô sẵn sàng đi với hắn. Khi Kiên chỉnh quai ba lô, chạm vào vai Linh, Nam siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, máu nóng dồn lên đầu. Lòng anh sôi sục, ghen tuông hòa lẫn đau đớn. Kiên nhận ra Nam, nhếch môi cười khinh bỉ, lướt qua anh như nhìn một kẻ thua cuộc, nghĩ: “Shipper, mày chỉ xứng chạy xe, còn Linh là của tao.” Nam, không chịu nổi, quay lưng, bước thẳng vào kho, bóng lưng nặng nề, lòng rối như tơ. Anh dựa vào thùng hàng, hít sâu, cố kìm cơn giận, nghĩ: “Linh, em thật sự đi với thằng đó?”

Kiên cố ý quay sang Hạnh, đang đứng gần, thì thầm to: “Hạnh, chuẩn bị đồ cho Linh cẩn thận nhé. Cô ấy háo hức đi Cần Giờ lắm.” Hạnh, vốn nhiều chuyện, cười lớn: “Ừ, tui thấy Linh hào hứng thiệt, suốt ngày cười với Kiên, Kiên mua cà phê, tặng túi, giờ còn rủ đi phượt. Linh mà không đổ mới lạ!” Cô quay sang mấy nhân viên khác, thêm mắm dặm muối: “Tui nói thật, Linh với Kiên chắc sắp thành đôi. Thấy Kiên chỉnh ba lô cho Linh chưa? Tui mê luôn!” Tin đồn lan nhanh, đến tai đám nhân viên kho đang nghỉ trưa. Tí thở dài tiếc rẻ: “Chết tiệt, Linh là nữ thần, mà tao xấu quá, với không tới. Giờ cô ấy đi với thằng Kiên, tiếc vãi!” Mấy thằng khác xì xào: “Nữ thần mà đi với thằng đó, tao không thích. Kiên khéo mồm, nhưng nhìn đểu đểu sao ấy.” Nam đang kiểm tra hàng gần đó, nghe được, nở nụ cười buồn. Anh nghĩ đến Linh, nụ cười trong veo giờ dành cho Kiên, lòng đau như cắt. Anh châm một điếu thuốc, suy nghĩ mông lung.

Linh tiếp tục bán hàng, nhưng lòng cô đầy mâu thuẫn. Cô háo hức nghĩ đến chuyến đi Cần Giờ, giấc mơ sống chậm bên biển, nhưng sự lạnh lùng của Nam khiến cô hụt hẫng. “Chỉ là một buổi thôi, anh Nam sẽ hiểu mà… đúng không?” cô tự nhủ, nhưng sâu trong lòng, một khoảng trống lớn dần, như thể cô đang đánh mất điều gì đó, mà cô không thể gọi tên.
 

Phoenix18

Yếu sinh lý
có vẻ như những suy nghĩ, mưu kế, của Nam với Kiên ko còn đúng phong độ như lúc đi săn Linh và Phương
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 153 Lấy lại bản năng

Tan làm, cửa hàng điện thoại khóa cửa, ánh đèn neon mờ dần trên con phố tấp nập. Nam bước ra, bóng lưng cao lớn chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực như máu. Anh phóng xe máy về căn nhà thuê, lòng nặng trĩu, chán chường như kẻ săn mồi lạc mất dấu con mồi. Camera ẩn mà Tuấn lắp vẫn chưa ghi được gì mới – không một hành động khả nghi của Kiên, có lẽ hắn bận rộn chuẩn bị chuyến đi Cần Giờ với Linh, nên tạm gác trò bẩn. Gió đêm lùa qua mái tóc rối, nhưng không xua được cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm anh.

Trên ban công căn nhà thuê, Nam ngồi dựa ghế, điếu thuốc lập lòe ánh đỏ trong bóng tối. Anh nhả khói, từng vòng tròn mỏng manh tan vào không khí, như những mộng mị anh từng đuổi theo. Từ đầu, Nam là kẻ săn mồi – lạnh lùng, sắc bén, luôn biết cách khiến con mồi quỳ xin. Anh từng cười khẩy trước những gã si tình, coi tình yêu là thứ xa xỉ, chỉ mang lại đau khổ và ràng buộc. Nhưng Linh, cô gái với nụ cười trong veo như giọt sương, cách nói chuyện nhẹ nhàng, và đôi mắt sáng rực như sao đêm, đã làm anh thay đổi. Cô khiến anh muốn dừng lại, muốn bảo vệ, muốn giữ lấy chút bình yên hiếm hoi giữa cuộc đời đầy toan tính. Nam nhíu mày, rít một hơi thuốc dài, tự hỏi: “Tình yêu ư? Với tao, nó chỉ là con dao hai lưỡi, cắt vào tim trước khi giết chết lý trí.” Anh nhìn xuống thành phố, ánh đèn xa xa lấp lánh như những giấc mơ không bao giờ chạm tới, ánh mắt sắc lạnh bỗng sáng rực, như con thú tỉnh giấc. “Không được yếu lòng,” anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn. “Mày là kẻ săn mồi, Nam. Phải khiến con mồi nghe lời, dù là Linh hay Kiên.”

Anh lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh, nhắn cho Phương: “Em rảnh không, Phương? Gần đây có quán nhậu mới mở, đi thử cho biết. Mai cuối tuần rồi, thoải mái đi, quản lý.” Nam dựa lưng, nghĩ đến Phương – người phụ nữ đầy dục vọng, luôn sẵn sàng lao vào anh như thiêu thân lao vào lửa. Anh cần một đêm để quên đi Linh, quên đi nụ cười cô dành cho Kiên, quên đi cảm giác thất bại đang cào xé trong lòng.

Cùng lúc, Phương nằm trên giường trong căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng vọt hắt lên thân hình cô. Chiếc váy ngủ mỏng manh ôm sát, lộ đường cong ngực căng tròn và cặp mông đầy đặn, đôi chân thon dài gác lên nhau, lười biếng như mèo hoang. Điện thoại rung lên, tin nhắn của Nam hiện trên màn hình, khiến cô khựng lại, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười dâm dục. “Nam chủ động nhắn mình? Lần đầu tiên,” cô nghĩ, lòng rạo rực. Từ lần Nam đụ cô trong phòng nghỉ trưa, con cặc cứng ngắc của anh đâm sâu vào lồn ướt át, khiến cô rên rỉ trong khoái lạc, Phương vẫn thèm thuồng. Thời gian gấp gáp hôm đó không đủ để cô thỏa mãn, chỉ khiến cô khao khát anh hơn, như kẻ nghiện tìm liều thuốc mới. Cô đoán Nam đang buồn vì Linh đi với Kiên – tin đồn lan khắp cửa hàng, Hạnh kể chi tiết đến từng cái chạm tay của Kiên với Linh. Phương nghĩ: “Nam, anh buồn thì để em an ủi. Tối nay, em sẽ cho anh biết thế nào là sướng đến quên đời.”

Cô nhắn lại, giọng đùa cợt: “Ôi, anh Nam mời nhậu? Quán nào mà hấp dẫn thế, kể nghe coi!” Nam, trên ban công, thấy tin, nhếch môi, nhắn: “Quán vỉa hè gần cầu Sài Gòn, thịt nướng ngon, bia lạnh. 8h nhé, quản lý.” Phương cười lớn, ngón tay lướt nhanh: “Ok, 8h gặp. Đừng để em chờ!” Cô đứng dậy, mở tủ quần áo, ánh mắt lóe lên dục vọng. Phương chọn chiếc áo hai dây ren màu đen, chất liệu mỏng manh ôm sát, hở sâu lộ khe ngực căng tròn, viền ren tinh xảo như mạng nhện bọc lấy làn da trắng mịn, vừa sang trọng vừa khiêu gợi, khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Cô phối với chân váy hai tầng ngắn, cũng màu đen, tầng vải mỏng nhẹ nhàng tung bay, ôm lấy cặp mông đầy đặn, lộ đôi chân thon dài, gợi cảm như một lời mời gọi không thể cưỡng. Phương soi gương, vuốt mái tóc uốn lọn, tự nhủ: “Tối nay, Nam, anh sẽ thuộc về em.” Cô mỉm cười, ánh mắt đê mê như con báo chuẩn bị vồ mồi.

fzRxCzzf.jpeg


Nam đến trước, bước vào quán nhậu mới mở gần cầu Sài Gòn, nơi không khí sôi động như một bản nhạc đường phố. Mùi thịt nướng thơm lừng hòa quyện với khói than, mùi bia lạnh và mồ hôi của đám dân nhậu phả ra nồng nàn. Ánh đèn vàng vọt treo lủng lẳng trên những cột tre, lấp lánh phản chiếu trên mặt sông Sài Gòn lặng lẽ trôi. Tiếng cười nói ồn ào, tiếng ly bia cụng nhau leng keng, và giọng các cô tiếp thị bia chân dài, váy ngắn bó sát, lượn lờ giữa các bàn, mời mọc: “Anh ơi, uống thêm Tiger nha, lạnh lắm nè!” Nam, trong áo thun đen bó sát cơ bắp, quần jeans bạc màu, chọn một bàn gỗ gần bờ sông, nơi gió đêm thổi mát mẻ, dịu đi cơn nóng bức trong lòng anh. Anh ngồi xuống, tựa lưng, ngắm dòng sông lấp loáng ánh đèn, như những mảnh vỡ của giấc mơ anh từng đuổi theo. Gió lùa qua tóc, mang theo mùi muối từ xa, làm lòng Nam dịu lại, nhưng chỉ thoáng chốc, hình ảnh Linh cười với Kiên lại hiện lên, như nhát dao cứa vào tim.

Tiếng gõ cộp cộp của giày cao gót vang lên phía sau, sắc nét giữa tiếng ồn của quán. Nam quay lại, và Phương xuất hiện, như một cơn gió nóng bỏng quét qua đám dân nhậu. Chiếc áo hai dây ren đen ôm sát, khe ngực căng tròn phập phồng mỗi bước đi, viền ren mỏng manh như lời thì thầm của cám dỗ. Chân váy hai tầng ngắn tung bay, để lộ cặp mông đầy đặn và đôi chân thon dài, mỗi bước đi uyển chuyển như sóng, vừa kiêu kỳ vừa khiêu gợi. Mái tóc uốn lọn xõa tự nhiên, đôi môi đỏ mọng lấp lánh dưới ánh đèn, khiến đám dân nhậu ngoảnh nhìn, miệng há hốc. Một gã say, mặt đỏ gay, thì thầm với bạn nhậu: “Mẹ kiếp, con nhỏ đẹp quá mày ơi, ước gì tao được nằm lên ẻm.” Gã kia cười khùng khục: “Hàng đại gia, nghèo như mày làm gì có cửa!” Đám đó phá lên cười hô hố, ly bia sóng sánh. Gần đó, nhóm sinh viên nhút nhát hơn, chỉ lén lút nhìn Phương, ánh mắt thèm thuồng, tay siết chặt chai bia như thể đang kìm nén dục vọng.

Phương, quá quen với những cái nhìn như vậy, bước đi tự tin, cằm hơi ngẩng, đôi môi cong nhẹ, như nữ hoàng giữa đám thường dân. Ở cửa hàng, biết bao khách hàng từng nhìn cô với ánh mắt đó – từ gã giám đốc khu vực đến cậu nhóc giao hàng, tất cả đều bị cô thao túng bằng sắc đẹp và mưu mô. Cô sải bước về phía Nam, ánh đèn vàng vọt hắt lên làn da trắng mịn, khiến cô như phát sáng. “Anh Nam bụi bặm nay cũng trầm tư hả?” Phương nói, giọng trêu đùa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ánh mắt lướt qua anh như muốn nuốt chửng.

Nam quay lại, nụ cười hiếm hoi hiện trên khuôn mặt góc cạnh, giọng trầm khàn: “Trầm tư gì nổi khi em xuất hiện thế này. Ngồi đi, thích ăn gì? Nay uống bia sệt nhé, lạnh tê luôn.” Phương ngồi xuống đối diện, cố ý nghiêng người, để khe ngực căng tròn lộ rõ hơn qua lớp ren mỏng, tay vuốt nhẹ mái tóc, động tác chậm rãi như lời mời gọi. Cô cười, giọng đê mê: “Thích gì cũng được, anh Nam mời thì em ăn hết. Bia sệt hả? Được, uống cho đã!” Cô ngả lưng, chân bắt chéo, chân váy tung bay để lộ đùi trắng mịn, ánh mắt lấp lánh dục vọng.

Nam gật đầu, gọi món: thịt bò nướng, sườn sụn, và mấy chai bia sệt lạnh ngắt. Anh nhìn Phương, nhận ra sự khiêu gợi của cô, nhưng lòng anh vẫn nặng nề vì Linh. “Sao nay rảnh rủ em vậy?” Phương hỏi, nghiêng đầu, ngón tay xoay nhẹ ly thủy tinh, giọng trêu: “Bình thường anh lạnh lùng lắm mà, shipper.” Nam nhún vai, nụ cười nhạt: “Đổi gió chút. Dạo này mệt, muốn nhậu cho quên. Em thì sao, quản lý, rảnh mà đi với anh thế này?” Phương bật cười, giọng trong trẻo nhưng đầy ý đồ: “Rảnh chứ, anh Nam mời, em bỏ hết lịch mà đi. Với lại, nhậu với anh chắc vui hơn họp hành ở cửa hàng.” Nam cười khẩy, lắc đầu: “Vui thì chưa biết, nhưng chắc chắn ồn ào.”

Chờ một lúc, đồ ăn và bia được mang lên, khói thịt nướng thơm lừng bốc lên, chai bia sệt lạnh toát đọng sương. Phương cầm chai bia, tu một hơi dài, cổ trắng mịn phập phồng, vài giọt bia lăn xuống cằm, rơi vào khe ngực, khiến Nam thoáng khựng, ánh mắt lướt qua rồi quay đi. Phương lau môi, cười lớn: “Bia ngon thật, lạnh tê họng! Anh Nam, kể chuyện gì xàm đi, đừng trầm tư nữa.” Nam nhấc chai bia, cụng ly với cô, giọng trầm: “Chuyện xàm thì thiếu gì. Nói đi, em ở cửa hàng, có ai mới làm em bực chưa?” Phương nghiêng đầu, kể về một khách hàng khó tính, rồi chuyển sang chuyện Hạnh nhiều chuyện, giọng cô rôm rả, xen lẫn tiếng cười. Nam, dù cười theo, vẫn cảm thấy lòng trống rỗng, như con thuyền lạc giữa dòng sông, không biết đâu là bến. Anh nhấp bia, lắng nghe Phương, nhưng tâm trí lại trôi về Linh – nụ cười trong veo của cô, và Kiên, gã khốn với nụ cười má lúm đồng tiền, đang từng bước cướp cô khỏi anh.

Nam rút điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, gửi tin nhắn cho Tuấn: “Này chú em, đi nhậu đi, có chị Phương này.” Ở phòng trọ chật chội, Tuấn đang ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh từ game bắn súng hắt lên khuôn mặt cậu, tai nghe rú những tiếng súng đì đùng. Tin nhắn hiện lên, Tuấn há hốc mồm, mắt sáng rực như bắt được vàng. “Anh Nam nói thật làm thật luôn!” cậu lẩm bẩm, tim đập thình thịch, lật đật vứt tai nghe, chạy đến gương soi. Cậu vuốt tóc, chọn chiếc áo sơ mi trắng sạch nhất, dù hơi nhàu, rồi xỏ vội đôi giày thể thao, lòng như lửa đốt, vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh Phương – cặp ngực căng mọng, ánh mắt kiêu kỳ – lởn vởn trong đầu, khiến cậu nuốt nước bọt, tay run khi buộc dây giày.

Nam quay sang Phương, giọng trầm đầy ý vị: “Rủ thêm Tuấn cho vui, cậu nhóc đó có nhiều cái hay lắm.” Phương nhướng mày, đôi môi đỏ mọng cong lên. Cô nhớ lại Tuấn ngày mới vào làm, cái dáng bẽn lẽn cúi đầu, ánh mắt lén nhìn cô, đỏ mặt mỗi khi cô trêu. “Cậu ta hả? Nhút nhát thế mà cũng có gì hay ho sao?” cô cười khẩy, nhưng giọng cao hứng, đồng ý ngay, như thể muốn thử xem Nam đang giăng trò gì. Cô nhấp ngụm bia, ánh mắt lướt qua Nam, như muốn moi móc ý đồ sâu xa của anh, nhưng cơ thể cô đã nóng ran, sẵn sàng lao vào bất cứ trò chơi nào anh bày ra.

Chỉ mươi phút sau, Tuấn xuất hiện, dáng vẻ lúng túng như chú thỏ lạc vào rừng sâu. Cậu mặc áo sơ mi trắng cài kín cúc, quần tây đen thẳng thớm, như chuẩn bị đi họp thay vì đi nhậu. “Chào anh Nam, chào chị Phương,” cậu lí nhí, cúi đầu, tay xoắn lấy nhau. Phương bật cười, giọng cao vút như chuông gió: “Tuấn, em đi chơi hay đi làm mà mặc nghiêm túc thế này?” Lời trêu làm Tuấn đỏ bừng mặt, cậu gãi đầu, lúng túng ngồi xuống cạnh Nam, mắt lén lướt qua Phương đối diện. Cô ngồi đó, như nữ hoàng trên ngai vàng, áo ren đen bó sát làm nổi bật cặp ngực căng tròn, khe ngực sâu hút hồn, đôi chân thon dài bắt chéo để lộ cặp đùi trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn. Mái tóc uốn lọn xõa tự nhiên, mỗi lần cô nghiêng đầu cười, tóc lại lướt qua vai, như mời gọi ánh nhìn của Tuấn. Cậu nuốt nước bọt, cố quay đi, nhưng ánh mắt cứ bị hút về phía cô, như con thiêu thân lao vào lửa.

Phương với tay lấy chai bia lạnh, đưa cho Tuấn, ngón tay thon dài lướt qua tay cậu, vô tình nhưng đủ khiến tim cậu đập loạn. “Uống đi, đừng có ngồi im như khúc gỗ,” cô nói, rồi ngửa cổ làm một hơi dài, chai bia áp sát đôi môi đỏ mọng, lấp lánh nước bọt. Tuấn nhìn cô, ánh mắt đờ đẫn, bất giác nhớ lại đêm trong cửa hàng, khi đôi môi ấy ôm lấy cặc cậu, mút mạnh dưới mệnh lệnh của Nam. Dù đó không phải ý muốn của cô, ký ức ấy vẫn như ngọn lửa thiêu đốt cậu, khiến cặc cậu cương lên dưới lớp quần tây. Tuấn vội cầm chai bia, tu một hơi dài, bia lạnh trôi xuống cổ họng, nhưng mặt cậu đỏ bừng, không phải vì men mà vì hình ảnh dâm dục trong đầu. Nam và Phương bật cười, Nam vỗ vai cậu: “Chú em, bình tĩnh, mới một ly mà đã đỏ như tôm luộc!” Phương che miệng trêu thêm: “Tuấn, em uống thế này chắc chị phải gọi thêm bia cho em tỉnh táo!”

Men bia làm không khí cởi mở, tiếng cười và cụng ly vang lên. Phương má hồng rực, bắt đầu kể về hành trình của mình, giọng pha chút tự hào xen kiêu kỳ: “Hồi mới lên quản lý, chị phải cày như trâu. Có lần gặp ông khách đại gia, chị mặc váy ngắn, cười tươi, vuốt tóc tí thôi, thế là ông ta mua nguyên ba cái iPhone, không thèm hỏi giá!” Cô cười lớn, ngực rung nhẹ trong áo ren, kể lại chiến tích. “Còn đêm nào cũng ở lại làm báo cáo tới khuya, mệt muốn chết, nhưng không làm thì ai tin mình đủ sức?” Tuấn nghe ngưỡng mộ, nhưng lòng lại nghĩ đến những lần cô ở lại cửa hàng, váy ngắn lộ quần lót, khiến cậu thèm thuồng qua camera. Nam ngồi đó, lắng nghe, ánh mắt sâu thẳm, như đang quan sát con mồi, nhưng không chen lời, chỉ nhếch môi khi Phương kể đến đoạn quyến rũ khách hàng.

Đến lượt Tuấn, cậu ngập ngừng, bị Phương thúc: “Kể gì đi, đừng có im lặng hoài!” Tuấn gãi đầu, mặt đỏ, lí nhí kể về mối tình đơn phương thời học cấp ba. “Hồi đó, em thích một cô bé học cùng lớp, xinh lắm, tóc dài, hay cười. Em nhát, chỉ dám đứng nhìn cô ấy từ xa, có lần định tặng kẹo mà run quá, làm rơi cả hộp.” Cậu cười ngượng, ánh mắt xa xăm, như nhớ lại tuổi trẻ vụng dại. Phương bật cười nghiêng ngả, ngực rung lên, tay vỗ bàn: “Trời, Tuấn, em dễ thương quá, cô bé đó mà biết chắc cũng xiêu!” Nam cũng cười, giọng khàn: “Chú em, thế mà giờ dám nhìn trộm Phương, tiến bộ ghê!” Lời trêu làm Tuấn hoảng loạn, suýt sặc bia, mặt đỏ như gấc, khiến Phương cười to hơn, mắt nhìn cậu, như thể vừa phát hiện một món đồ chơi thú vị.

Nam ngồi đó, lặng lẽ quan sát, ánh mắt như mặt sông tĩnh lặng, che giấu cơn sóng ngầm bên dưới. Anh nghe Phương kể về sự kiêu kỳ và nỗ lực, thấy cô như con chim phượng hoàng, rực rỡ nhưng dễ bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dục vọng. Anh nhìn Tuấn, cậu nhóc nhút nhát nhưng ánh mắt khao khát, như chú chó con muốn được vuốt ve. Và trong đầu anh, hình ảnh Linh thoáng qua – nụ cười trong trẻo, cái ôm ấm áp trên đồi cỏ – như ánh trăng soi sáng góc tối trong tâm hồn anh. Nhưng anh gạt đi, nhấp ngụm bia, để men đắng cuốn trôi cảm xúc. “Cụng ly nào, đêm còn dài!” anh nói, giọng trầm.

Phương nâng ly, ngực rung nhẹ, chạm ly với Nam, rồi quay sang Tuấn, trêu: “Uống hết đi, em, chị coi em có bản lĩnh không!” Tuấn, mặt đỏ bừng, tu cạn ly, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn lén lướt qua cặp ngực cô, như bị thôi miên. Không khí sôi động, tiếng cười vang lên, hòa vào tiếng sóng sông và tiếng nhạc bolero buồn bã, như khúc nhạc nền cho những toan tính, khao khát, và bí mật đang dần lộ ra.

Phương nghiêng người, mái tóc uốn lọn lướt qua vai, quay sang Nam: “Còn anh Nam, anh có chuyện gì không? Kể đi, đừng có im lặng hoài!” Nam lắc đầu, giọng trầm như tiếng sóng vỗ bờ: “Anh không có chuyện gì thú vị đâu.” Phương nhíu mày, đôi môi đỏ mọng cong lên, ánh mắt long lanh: “Anh lúc nào cũng bí ẩn vậy, phải có bạn bè hay gì chứ!” Cô cụng ly với anh, động tác mạnh bạo làm ngực cô rung nhẹ, khiến Tuấn ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, cố quay đi nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào cô.

Nam trầm ngâm, ánh mắt xa xăm như chìm vào một góc ký ức phủ bụi. Anh nhấp ngụm bia, rồi chậm rãi kể: “Ừ, cũng có. Anh có một cô bạn, hồi nhỏ hai đứa nghịch như quỷ. Hồi đó, tụi anh toàn bày trò phá làng phá xóm. Có lần trèo cây ổi nhà ông Tư, hái trộm xong bị ông cầm chổi rượt, chạy té khói, cô ấy còn ngã xuống mương, bùn dính đầy mặt, nhìn như ma lem mà cứ cười khì. Rồi lần khác, tụi anh lấy lốp xe cũ làm thuyền, thả trôi trên sông, ai ngờ lốp lật, cả hai uống no nước, về bị mẹ mắng cho trận nhớ đời. Mà không chừa, tuần sau lại rủ nhau đốt pháo, làm cháy cả đống rơm nhà bác Hai, bị dân làng xúm lại bắt đền, hai đứa phải xin lỗi, đứng cúi đầu như gà mắc tóc.” Nam cười khàn, ánh mắt thoáng sáng.

Phương và Tuấn bật cười ngặt nghẽo, Phương che miệng, ngực cô rung rinh theo từng nhịp, như sóng nước dập dờn, khiến Tuấn ngây người, ánh mắt đờ đẫn như bị thôi miên. “Ai ngờ anh Nam lại nghịch thế!” Phương trêu, giọng cao vút, tay vuốt tóc.

Tuấn, lấy hết can đảm, ngập ngừng hỏi: “Giờ chị ấy sao rồi, anh Nam?” Nam nhún vai, giọng đều đều: “Ồ, ra nước ngoài rồi, em. Nhà người ta giàu lắm, giờ chắc sống sung sướng đâu đó.” Anh nhấp bia, ánh mắt chìm vào bóng tối, như thể câu chuyện vừa kể là một cánh cửa khép lại vĩnh viễn. Phương làm bộ tỏ vẻ tiếc nuối, đôi môi cong lên “Ôi, tiếc ghê, anh Nam với cô ấy chắc hợp nhau lắm!” Nhưng trong lòng cô, một tia ghen vô cớ lóe lên. Nam đứng dậy, vỗ vai Tuấn: “Anh đi vệ sinh cái, chú em ở đây canh chị Phương, đừng để chị ấy bắt nạt!” Anh nháy mắt, bước đi, dáng cao lớn khuất sau ánh đèn mờ ảo. Chỉ còn Phương và Tuấn, không gian như thu hẹp, tiếng sóng sông bỗng rõ ràng hơn.

Phương mỉm cười, cô kéo ghế sát lại Tuấn, gần đến mức hơi thở cô phả vào tai cậu, mang theo mùi nước hoa ngọt ngào, phảng phất như hoa đêm. “Này, uống đi chứ, sao cứ thấy chị là bẽn lẽn vậy?” cô trêu, giọng mềm như nhung, nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến tóc gáy Tuấn dựng ngược. Cậu ngửi thấy hương nước hoa, cảm giác đầu óc như bay trên mây, tim đập thình thịch. Tuấn vội cầm chai bia, tu ừng ực, bia lạnh trôi xuống cổ họng nhưng không dập nổi ngọn lửa trong lòng. Phương nghiêng người, khe ngực sâu hơn, cô chống cằm, ánh mắt sáng: “Tuấn, em nhát thế, chị trêu tí là đỏ mặt, làm sao tán gái được?” Tuấn lí nhí: “Tại… chị đẹp quá, em không biết nói gì.” Phương bật cười, ngực rung nhẹ. Trong lòng cô, ý nghĩ sắc lạnh: với Nam, cô khao khát được sai khiến; với Tuấn, cô muốn kiểm soát, muốn cậu quỳ dưới chân mình, như chú chó con ngoan ngoãn.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 154 Trò chơi của Nam

Trời đã khuya, màn đêm đen kịt như mực, chỉ còn ánh đèn vàng cam từ quán nhậu ven cầu Sài Gòn lập lòe, hắt lên những vỏ bia lăn lốc trên bàn gỗ sứt sẹo, như tàn tích của một trận chiến men say. Tiếng sóng sông vỗ bờ đều đặn, hòa cùng tiếng nhạc bolero buồn bã văng vẳng từ loa cũ, tạo nên một không khí vừa sống động vừa đầy cám dỗ. Phương giờ đây như ngọn lửa không thể dập tắt, ánh mắt thèm thuồng lướt qua Nam. Men bia làm cô mất đi lớp vỏ kiêu kỳ, để lộ bản năng nguyên thủy. Cô cố ý kéo ghế sát anh, bàn tay mềm mại lướt qua cánh tay rắn chắc của Nam, ngón tay thon dài lén lút lần mò xuống quần anh, kín đáo nhưng táo bạo, như kẻ trộm rình rập kho báu. Mỗi cái chạm là một tia lửa, khiến lồn cô nóng ran, ướt át, trái tim đập loạn nhịp. Trong lòng Phương, một cơn sóng giằng xé: cô ghét chính mình vì khao khát Nam, một gã shipper bụi bặm, nhưng cơ thể cô lại phản bội, thèm được anh sai khiến, thèm được anh đốt cháy lớp vỏ quản lý lạnh lùng. Áo hai dây ren đen trễ xuống, khe ngực sâu hút hồn lộ ra, cặp ngực căng tròn phập phồng như lời mời gọi không lời.

rOiSSVRZ.jpeg


Tuấn ngồi đối diện, say mèm, ánh mắt thèm khát như con thú đói mồi, đảo qua Phương rồi Nam, nhưng miệng cậu khô khốc, chẳng dám thốt lời. Cậu nuốt nước bọt, lòng nóng ran, hình ảnh Phương đêm trong cửa hàng – đôi môi đỏ mọng mút cặc cậu dưới mệnh lệnh của Nam – như ngọn lửa thiêu đốt đầu óc. Cậu siết chặt chai bia, cố che giấu cặc cương cứng trong quần tây, ánh mắt lén lút dán vào khe ngực cô.

Phương đứng dậy, dáng đi lảo đảo “Em đi vệ sinh chút,” cô nói, giọng say mèm, bước đi như nữ hoàng trên sàn diễn, nhưng mỗi bước đều lộ ra sự mất kiểm soát. Nam, tỉnh táo hơn, Anh quay sang Tuấn, giọng khàn đầy ý vị: “Chú làm tốt vụ camera, giờ anh cho chú vui với chị Phương, chịu không?” Tuấn gật đầu lia lịa, mặt đỏ bừng như tôm luộc, tim đập thình thịch. Từ “vui” trong lời Nam như mật ngọt, nhưng cũng như lưỡi câu giăng sẵn, khiến cậu vừa háo hức vừa lo lắng, không biết đêm nay anh sẽ dẫn mình vào trò chơi gì.

Phương quay lại, mái tóc uốn lọn lấp lánh như suối bạc dưới ánh đèn. Cô ngồi xuống, ngực rung nhẹ trong áo ren, mùi nước hoa ngọt ngào lan tỏa, khiến Tuấn nuốt nước bọt thêm lần nữa. Nam nhìn cô, giọng trầm: “Cũng trễ rồi, quán sắp đóng cửa. Em say chưa, Phương?” Phương cười lớn, giọng say vang như chuông gió: “Chưa say, anh! Còn muốn nữa, đang vui mà!” Cô nghiêng người, khe ngực lộ sâu hơn, ánh mắt lướt qua Nam, như muốn thiêu đốt anh. Nam nháy mắt sang Tuấn. Tuấn, hiểu ý, lí nhí: “Em… em cũng chưa say.” Phương bật cười, tay vỗ bàn, ánh mắt lấp lóe: “Trời, Tuấn, em đô mạnh thế! Chị thích!” Nam đề xuất: “Hay thế này, qua nhà anh nhậu tiếp, cũng gần đây thôi. Mua thêm mấy chai bia, mình thức cả đêm luôn.”

Phương nghe đến nhà Nam, mắt sáng rực. Cô hào hứng, giọng say mèm: “Đi, đi luôn! Tới luôn anh ơi!” Trong lòng cô, một tia phấn khích xen lẫn sợ hãi: cô biết Nam nguy hiểm, biết anh có thể khiến cô khuất phục, nhưng chính điều đó làm lồn cô co bóp, khao khát được anh chiếm hữu. Nam cười nụ cười toan tính như kẻ giăng lưới, đứng dậy kêu thanh toán. Tuấn, lặng lẽ quan sát, cảm giác mình như chú chó con được Nam dắt đi, vừa tò mò vừa sợ hãi, nhưng ánh mắt Phương khiến cậu không thể quay đầu.

Cả ba dập dìu ra bãi xe, không khí đêm mát lạnh, tiếng sóng sông như nhịp tim gấp gáp. Nam nhìn Phương, dáng cô lảo đảo “Phương, để anh chở cho, gửi xe đây đi.” Phương gật đầu, chẳng chút ngại ngùng, leo lên chiếc xe máy đen cũ mèm của Nam. Anh phóng xe, tiếng động cơ gầm vang, xé toạc màn đêm. Phương ôm chặt Nam ngực cô ép sát lưng anh, cặp ngực căng tròn cọ vào áo, cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắc. Mùi mồ hôi và thuốc lá từ Nam hòa quyện, kích thích giác quan cô. Phương siết chặt tay, má áp vào lưng anh, lòng rối bời: cô muốn anh, muốn anh sai khiến, nhưng sâu thẳm, một phần kiêu kỳ còn sót lại gào thét rằng cô không nên là con mồi.

Nam cảm nhận sức nóng từ ngực Phương, khóe môi cong lên. Anh thích thú, nhưng lòng thoáng so sánh với Linh. Linh, với cái ôm nhẹ nhàng, nụ cười trong trẻo, mang lại cảm giác bình yên, như làn gió mát xoa dịu tâm hồn gai góc của anh. Còn Phương, như ngọn lửa rừng rực, kích thích bản năng săn mồi, khiến anh muốn chiếm hữu, muốn đốt cháy cô trong dục vọng. Hai người phụ nữ, hai thế giới đối lập, khiến lòng Nam rối như tơ vò, nhưng anh gạt đi, tập trung vào trò chơi đêm nay.

Tuấn đi phía sau trên chiếc xe máy cà tàng, ánh mắt thèm thuồng dán vào Phương. Gió thổi mạnh, váy cô phất phới, cặp đùi trắng hiện rõ, như ánh trăng soi giữa màn đêm, khiến cậu nuốt nước bọt. Hình ảnh cô ôm Nam, ngực ép sát lưng anh, như mũi dao đâm vào lòng cậu. Cậu ước mình mạnh mẽ như Nam, có thể khiến Phương quỳ dưới chân, thay vì chỉ là chú chó con lẽo đẽo theo sau.

Nam dừng xe trước một căn nhà hai lầu nhỏ xinh, tường sơn trắng lấp lánh dưới ánh đèn đườn. Những chậu cây cảnh xanh mướt xếp gọn gàng trước hiên, từ xương rồng gai góc đến lan ý dịu dàng, tạo nên một khung cảnh thanh lịch bất ngờ. Phương vẫn lảo đảo vì men bia, ngước nhìn “Nhà nhỏ nhỏ mà bên ngoài đẹp nha, em cứ nghĩ anh ở trọ bé xíu, bừa bộn chứ!” Nam nhếch môi, giọng trầm: “Nhà người quen cho anh ở, tiện trông nhà luôn thôi.” Anh xuống xe, mở cổng dẫn Phương và Tuấn vào trong.

Bên trong, căn nhà sạch sẽ và gọn gàng đến ngạc nhiên, sàn gỗ bóng loáng, vài món đồ nội thất đơn giản nhưng được sắp xếp tinh tế. Một chiếc sofa xám đặt giữa phòng, bàn gỗ nhỏ với lọ hoa khô, và rèm cửa mỏng nhẹ nhàng lay động trong gió đêm. Phương bước vào, Cô xoay người, ngực rung nhẹ trong áo ren đen, ánh mắt lướt quanh: “Ồ, em cứ nghĩ nhà anh bừa bộn, quần áo vứt lung tung cơ!” Nam cười khàn: “Anh thích sạch sẽ, chứ để bừa như em nghĩ thì ai mà chịu nổi.” Phương bật cười, giọng say mèm: “Gớm, ai ngờ anh Nam lại ngăn nắp thế này!”

Cả ba ngồi xuống sofa, tiếp tục cuộc nhậu dang dở. Mồi nhậu đơn giản, chỉ vài con mực khô dai nhách và đĩa đậu phộng rang vàng ươm, nhưng men bia và không khí đêm khiến mọi thứ trở nên sống động. Phương thoải mái hơn trong không gian riêng tư, ngồi bắt chéo chân, váy ngắn trễ xuống để lộ cặp đùi trắng mịn, như hai dải lụa ngọc trai. Cô cố ý nghiêng người lấy mực khô, áo ren trễ sâu, khe ngực sâu hút hồn lộ ra, cặp ngực căng tròn phập phồng, như lời mời gọi không lời. Mỗi cử động của cô đều toát lên vẻ quyền uy, như nữ hoàng đang trêu đùa thần dân. Cô liếc Tuấn “Tuấn, ăn đi chứ, ngồi đó nhìn gì mà ngẩn ngơ thế?” Tuấn đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… dạ, em ăn đây,” rồi vội tu một ngụm bia, ánh mắt lén lút dán vào khe ngực cô.

Nam, tỉnh táo hơn, khơi gợi Phương, giọng trầm đầy ý vị: “Nay em mặc đồ đẹp lắm, Phương.” Cô nhướng mày, đôi môi đỏ mọng cong lên “Đẹp thế nào, anh?” Nam mắt lướt từ ngực xuống mông cô: “Áo này tôn ngực em, váy thì ôm sát, làm nổi cặp mông căng tròn. Nhìn là muốn…” Anh bỏ lửng, ánh mắt như con thú săn mồi. Phương thích thú, cười lớn, giọng say: “Vậy nếu còn hở hơn thì sao?” Cô táo bạo kéo dây áo xuống một nửa, để lộ nửa cặp ngực căng tròn, núm vú cương cứng lấp ló qua lớp ren mỏng. Cô làm điệu bộ lả lơi, nghiêng người sát Nam, tay lần mò lên đùi anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc. Đôi môi đỏ mọng hé mở, như đóa hoa nở trong đêm, mời gọi. Mùi hương nam tính của Nam – mồ hôi, thuốc lá, bụi đường – như chất độc ngọt ngào, khiến Phương phát điên, lồn cô ướt át, co bóp, lòng khao khát được anh chiếm hữu, dù kiêu kỳ của cô vẫn gào thét phản kháng.

lRSSQNI.jpg


Tuấn ngồi cạnh, nhìn chằm chằm, ánh mắt như bị thôi miên bởi cặp ngực Phương. Cậu tu một hơi cạn chai bia, mặt đỏ bừng, không phải vì men mà vì hình ảnh Phương lởn vởn trong đầu. Phương chẳng để ý Tuấn, ánh mắt cô dán vào Nam, tay lần mò cao hơn, chạm vào cặc anh qua lớp quần, khiến Nam sướng. Nam nháy mắt với Tuấn: “Tuấn, đêm nay anh rủ chú em nhậu là cám ơn chú làm cho anh vài việc, đồng thời có thưởng cho chú luôn.” Tuấn đỏ mặt, lí nhí: “Dạ… dạ, cảm ơn anh.” Phương bật cười, nhìn sang Tuấn, giọng say mèm: “Thưởng gì mà thần bí thế, anh Nam?” Nam nhìn Phương, tay lướt qua đùi cô, cảm nhận sự mịn màng, chậm rãi như kẻ săn mồi: “Thưởng cho Tuấn, mà em cũng được vui.” Phương thắc mắc, chưa kịp hỏi, anh kéo cô sát lại, tay lần mò lên, bóp ngực cô qua áo, ngón tay se núm vú cương cứng. Phương rên khe khẽ, lồn ướt át, cơ thể mềm nhũn, như con mồi rơi vào lưới. Nam hôn cô, lưỡi xâm chiếm, mạnh mẽ, khiến cô cong người, rên dâm dục, ánh mắt mê mải, như kẻ lạc lối trong cơn sóng dục vọng.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo