Chương 153 Lấy lại bản năng
Tan làm, cửa hàng điện thoại khóa cửa, ánh đèn neon mờ dần trên con phố tấp nập. Nam bước ra, bóng lưng cao lớn chìm trong ánh hoàng hôn đỏ rực như máu. Anh phóng xe máy về căn nhà thuê, lòng nặng trĩu, chán chường như kẻ săn mồi lạc mất dấu con mồi. Camera ẩn mà Tuấn lắp vẫn chưa ghi được gì mới – không một hành động khả nghi của Kiên, có lẽ hắn bận rộn chuẩn bị chuyến đi Cần Giờ với Linh, nên tạm gác trò bẩn. Gió đêm lùa qua mái tóc rối, nhưng không xua được cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm anh.
Trên ban công căn nhà thuê, Nam ngồi dựa ghế, điếu thuốc lập lòe ánh đỏ trong bóng tối. Anh nhả khói, từng vòng tròn mỏng manh tan vào không khí, như những mộng mị anh từng đuổi theo. Từ đầu, Nam là kẻ săn mồi – lạnh lùng, sắc bén, luôn biết cách khiến con mồi quỳ xin. Anh từng cười khẩy trước những gã si tình, coi tình yêu là thứ xa xỉ, chỉ mang lại đau khổ và ràng buộc. Nhưng Linh, cô gái với nụ cười trong veo như giọt sương, cách nói chuyện nhẹ nhàng, và đôi mắt sáng rực như sao đêm, đã làm anh thay đổi. Cô khiến anh muốn dừng lại, muốn bảo vệ, muốn giữ lấy chút bình yên hiếm hoi giữa cuộc đời đầy toan tính. Nam nhíu mày, rít một hơi thuốc dài, tự hỏi: “Tình yêu ư? Với tao, nó chỉ là con dao hai lưỡi, cắt vào tim trước khi giết chết lý trí.” Anh nhìn xuống thành phố, ánh đèn xa xa lấp lánh như những giấc mơ không bao giờ chạm tới, ánh mắt sắc lạnh bỗng sáng rực, như con thú tỉnh giấc. “Không được yếu lòng,” anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn. “Mày là kẻ săn mồi, Nam. Phải khiến con mồi nghe lời, dù là Linh hay Kiên.”
Anh lấy điện thoại, ngón tay lướt nhanh, nhắn cho Phương: “Em rảnh không, Phương? Gần đây có quán nhậu mới mở, đi thử cho biết. Mai cuối tuần rồi, thoải mái đi, quản lý.” Nam dựa lưng, nghĩ đến Phương – người phụ nữ đầy dục vọng, luôn sẵn sàng lao vào anh như thiêu thân lao vào lửa. Anh cần một đêm để quên đi Linh, quên đi nụ cười cô dành cho Kiên, quên đi cảm giác thất bại đang cào xé trong lòng.
Cùng lúc, Phương nằm trên giường trong căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng vọt hắt lên thân hình cô. Chiếc váy ngủ mỏng manh ôm sát, lộ đường cong ngực căng tròn và cặp mông đầy đặn, đôi chân thon dài gác lên nhau, lười biếng như mèo hoang. Điện thoại rung lên, tin nhắn của Nam hiện trên màn hình, khiến cô khựng lại, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười dâm dục. “Nam chủ động nhắn mình? Lần đầu tiên,” cô nghĩ, lòng rạo rực. Từ lần Nam đụ cô trong phòng nghỉ trưa, con cặc cứng ngắc của anh đâm sâu vào lồn ướt át, khiến cô rên rỉ trong khoái lạc, Phương vẫn thèm thuồng. Thời gian gấp gáp hôm đó không đủ để cô thỏa mãn, chỉ khiến cô khao khát anh hơn, như kẻ nghiện tìm liều thuốc mới. Cô đoán Nam đang buồn vì Linh đi với Kiên – tin đồn lan khắp cửa hàng, Hạnh kể chi tiết đến từng cái chạm tay của Kiên với Linh. Phương nghĩ: “Nam, anh buồn thì để em an ủi. Tối nay, em sẽ cho anh biết thế nào là sướng đến quên đời.”
Cô nhắn lại, giọng đùa cợt: “Ôi, anh Nam mời nhậu? Quán nào mà hấp dẫn thế, kể nghe coi!” Nam, trên ban công, thấy tin, nhếch môi, nhắn: “Quán vỉa hè gần cầu Sài Gòn, thịt nướng ngon, bia lạnh. 8h nhé, quản lý.” Phương cười lớn, ngón tay lướt nhanh: “Ok, 8h gặp. Đừng để em chờ!” Cô đứng dậy, mở tủ quần áo, ánh mắt lóe lên dục vọng. Phương chọn chiếc áo hai dây ren màu đen, chất liệu mỏng manh ôm sát, hở sâu lộ khe ngực căng tròn, viền ren tinh xảo như mạng nhện bọc lấy làn da trắng mịn, vừa sang trọng vừa khiêu gợi, khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Cô phối với chân váy hai tầng ngắn, cũng màu đen, tầng vải mỏng nhẹ nhàng tung bay, ôm lấy cặp mông đầy đặn, lộ đôi chân thon dài, gợi cảm như một lời mời gọi không thể cưỡng. Phương soi gương, vuốt mái tóc uốn lọn, tự nhủ: “Tối nay, Nam, anh sẽ thuộc về em.” Cô mỉm cười, ánh mắt đê mê như con báo chuẩn bị vồ mồi.
Nam đến trước, bước vào quán nhậu mới mở gần cầu Sài Gòn, nơi không khí sôi động như một bản nhạc đường phố. Mùi thịt nướng thơm lừng hòa quyện với khói than, mùi bia lạnh và mồ hôi của đám dân nhậu phả ra nồng nàn. Ánh đèn vàng vọt treo lủng lẳng trên những cột tre, lấp lánh phản chiếu trên mặt sông Sài Gòn lặng lẽ trôi. Tiếng cười nói ồn ào, tiếng ly bia cụng nhau leng keng, và giọng các cô tiếp thị bia chân dài, váy ngắn bó sát, lượn lờ giữa các bàn, mời mọc: “Anh ơi, uống thêm Tiger nha, lạnh lắm nè!” Nam, trong áo thun đen bó sát cơ bắp, quần jeans bạc màu, chọn một bàn gỗ gần bờ sông, nơi gió đêm thổi mát mẻ, dịu đi cơn nóng bức trong lòng anh. Anh ngồi xuống, tựa lưng, ngắm dòng sông lấp loáng ánh đèn, như những mảnh vỡ của giấc mơ anh từng đuổi theo. Gió lùa qua tóc, mang theo mùi muối từ xa, làm lòng Nam dịu lại, nhưng chỉ thoáng chốc, hình ảnh Linh cười với Kiên lại hiện lên, như nhát dao cứa vào tim.
Tiếng gõ cộp cộp của giày cao gót vang lên phía sau, sắc nét giữa tiếng ồn của quán. Nam quay lại, và Phương xuất hiện, như một cơn gió nóng bỏng quét qua đám dân nhậu. Chiếc áo hai dây ren đen ôm sát, khe ngực căng tròn phập phồng mỗi bước đi, viền ren mỏng manh như lời thì thầm của cám dỗ. Chân váy hai tầng ngắn tung bay, để lộ cặp mông đầy đặn và đôi chân thon dài, mỗi bước đi uyển chuyển như sóng, vừa kiêu kỳ vừa khiêu gợi. Mái tóc uốn lọn xõa tự nhiên, đôi môi đỏ mọng lấp lánh dưới ánh đèn, khiến đám dân nhậu ngoảnh nhìn, miệng há hốc. Một gã say, mặt đỏ gay, thì thầm với bạn nhậu: “Mẹ kiếp, con nhỏ đẹp quá mày ơi, ước gì tao được nằm lên ẻm.” Gã kia cười khùng khục: “Hàng đại gia, nghèo như mày làm gì có cửa!” Đám đó phá lên cười hô hố, ly bia sóng sánh. Gần đó, nhóm sinh viên nhút nhát hơn, chỉ lén lút nhìn Phương, ánh mắt thèm thuồng, tay siết chặt chai bia như thể đang kìm nén dục vọng.
Phương, quá quen với những cái nhìn như vậy, bước đi tự tin, cằm hơi ngẩng, đôi môi cong nhẹ, như nữ hoàng giữa đám thường dân. Ở cửa hàng, biết bao khách hàng từng nhìn cô với ánh mắt đó – từ gã giám đốc khu vực đến cậu nhóc giao hàng, tất cả đều bị cô thao túng bằng sắc đẹp và mưu mô. Cô sải bước về phía Nam, ánh đèn vàng vọt hắt lên làn da trắng mịn, khiến cô như phát sáng. “Anh Nam bụi bặm nay cũng trầm tư hả?” Phương nói, giọng trêu đùa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, ánh mắt lướt qua anh như muốn nuốt chửng.
Nam quay lại, nụ cười hiếm hoi hiện trên khuôn mặt góc cạnh, giọng trầm khàn: “Trầm tư gì nổi khi em xuất hiện thế này. Ngồi đi, thích ăn gì? Nay uống bia sệt nhé, lạnh tê luôn.” Phương ngồi xuống đối diện, cố ý nghiêng người, để khe ngực căng tròn lộ rõ hơn qua lớp ren mỏng, tay vuốt nhẹ mái tóc, động tác chậm rãi như lời mời gọi. Cô cười, giọng đê mê: “Thích gì cũng được, anh Nam mời thì em ăn hết. Bia sệt hả? Được, uống cho đã!” Cô ngả lưng, chân bắt chéo, chân váy tung bay để lộ đùi trắng mịn, ánh mắt lấp lánh dục vọng.
Nam gật đầu, gọi món: thịt bò nướng, sườn sụn, và mấy chai bia sệt lạnh ngắt. Anh nhìn Phương, nhận ra sự khiêu gợi của cô, nhưng lòng anh vẫn nặng nề vì Linh. “Sao nay rảnh rủ em vậy?” Phương hỏi, nghiêng đầu, ngón tay xoay nhẹ ly thủy tinh, giọng trêu: “Bình thường anh lạnh lùng lắm mà, shipper.” Nam nhún vai, nụ cười nhạt: “Đổi gió chút. Dạo này mệt, muốn nhậu cho quên. Em thì sao, quản lý, rảnh mà đi với anh thế này?” Phương bật cười, giọng trong trẻo nhưng đầy ý đồ: “Rảnh chứ, anh Nam mời, em bỏ hết lịch mà đi. Với lại, nhậu với anh chắc vui hơn họp hành ở cửa hàng.” Nam cười khẩy, lắc đầu: “Vui thì chưa biết, nhưng chắc chắn ồn ào.”
Chờ một lúc, đồ ăn và bia được mang lên, khói thịt nướng thơm lừng bốc lên, chai bia sệt lạnh toát đọng sương. Phương cầm chai bia, tu một hơi dài, cổ trắng mịn phập phồng, vài giọt bia lăn xuống cằm, rơi vào khe ngực, khiến Nam thoáng khựng, ánh mắt lướt qua rồi quay đi. Phương lau môi, cười lớn: “Bia ngon thật, lạnh tê họng! Anh Nam, kể chuyện gì xàm đi, đừng trầm tư nữa.” Nam nhấc chai bia, cụng ly với cô, giọng trầm: “Chuyện xàm thì thiếu gì. Nói đi, em ở cửa hàng, có ai mới làm em bực chưa?” Phương nghiêng đầu, kể về một khách hàng khó tính, rồi chuyển sang chuyện Hạnh nhiều chuyện, giọng cô rôm rả, xen lẫn tiếng cười. Nam, dù cười theo, vẫn cảm thấy lòng trống rỗng, như con thuyền lạc giữa dòng sông, không biết đâu là bến. Anh nhấp bia, lắng nghe Phương, nhưng tâm trí lại trôi về Linh – nụ cười trong veo của cô, và Kiên, gã khốn với nụ cười má lúm đồng tiền, đang từng bước cướp cô khỏi anh.
Nam rút điện thoại, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, gửi tin nhắn cho Tuấn: “Này chú em, đi nhậu đi, có chị Phương này.” Ở phòng trọ chật chội, Tuấn đang ngồi trước màn hình máy tính, ánh sáng xanh từ game bắn súng hắt lên khuôn mặt cậu, tai nghe rú những tiếng súng đì đùng. Tin nhắn hiện lên, Tuấn há hốc mồm, mắt sáng rực như bắt được vàng. “Anh Nam nói thật làm thật luôn!” cậu lẩm bẩm, tim đập thình thịch, lật đật vứt tai nghe, chạy đến gương soi. Cậu vuốt tóc, chọn chiếc áo sơ mi trắng sạch nhất, dù hơi nhàu, rồi xỏ vội đôi giày thể thao, lòng như lửa đốt, vừa háo hức vừa lo lắng. Hình ảnh Phương – cặp ngực căng mọng, ánh mắt kiêu kỳ – lởn vởn trong đầu, khiến cậu nuốt nước bọt, tay run khi buộc dây giày.
Nam quay sang Phương, giọng trầm đầy ý vị: “Rủ thêm Tuấn cho vui, cậu nhóc đó có nhiều cái hay lắm.” Phương nhướng mày, đôi môi đỏ mọng cong lên. Cô nhớ lại Tuấn ngày mới vào làm, cái dáng bẽn lẽn cúi đầu, ánh mắt lén nhìn cô, đỏ mặt mỗi khi cô trêu. “Cậu ta hả? Nhút nhát thế mà cũng có gì hay ho sao?” cô cười khẩy, nhưng giọng cao hứng, đồng ý ngay, như thể muốn thử xem Nam đang giăng trò gì. Cô nhấp ngụm bia, ánh mắt lướt qua Nam, như muốn moi móc ý đồ sâu xa của anh, nhưng cơ thể cô đã nóng ran, sẵn sàng lao vào bất cứ trò chơi nào anh bày ra.
Chỉ mươi phút sau, Tuấn xuất hiện, dáng vẻ lúng túng như chú thỏ lạc vào rừng sâu. Cậu mặc áo sơ mi trắng cài kín cúc, quần tây đen thẳng thớm, như chuẩn bị đi họp thay vì đi nhậu. “Chào anh Nam, chào chị Phương,” cậu lí nhí, cúi đầu, tay xoắn lấy nhau. Phương bật cười, giọng cao vút như chuông gió: “Tuấn, em đi chơi hay đi làm mà mặc nghiêm túc thế này?” Lời trêu làm Tuấn đỏ bừng mặt, cậu gãi đầu, lúng túng ngồi xuống cạnh Nam, mắt lén lướt qua Phương đối diện. Cô ngồi đó, như nữ hoàng trên ngai vàng, áo ren đen bó sát làm nổi bật cặp ngực căng tròn, khe ngực sâu hút hồn, đôi chân thon dài bắt chéo để lộ cặp đùi trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn. Mái tóc uốn lọn xõa tự nhiên, mỗi lần cô nghiêng đầu cười, tóc lại lướt qua vai, như mời gọi ánh nhìn của Tuấn. Cậu nuốt nước bọt, cố quay đi, nhưng ánh mắt cứ bị hút về phía cô, như con thiêu thân lao vào lửa.
Phương với tay lấy chai bia lạnh, đưa cho Tuấn, ngón tay thon dài lướt qua tay cậu, vô tình nhưng đủ khiến tim cậu đập loạn. “Uống đi, đừng có ngồi im như khúc gỗ,” cô nói, rồi ngửa cổ làm một hơi dài, chai bia áp sát đôi môi đỏ mọng, lấp lánh nước bọt. Tuấn nhìn cô, ánh mắt đờ đẫn, bất giác nhớ lại đêm trong cửa hàng, khi đôi môi ấy ôm lấy cặc cậu, mút mạnh dưới mệnh lệnh của Nam. Dù đó không phải ý muốn của cô, ký ức ấy vẫn như ngọn lửa thiêu đốt cậu, khiến cặc cậu cương lên dưới lớp quần tây. Tuấn vội cầm chai bia, tu một hơi dài, bia lạnh trôi xuống cổ họng, nhưng mặt cậu đỏ bừng, không phải vì men mà vì hình ảnh dâm dục trong đầu. Nam và Phương bật cười, Nam vỗ vai cậu: “Chú em, bình tĩnh, mới một ly mà đã đỏ như tôm luộc!” Phương che miệng trêu thêm: “Tuấn, em uống thế này chắc chị phải gọi thêm bia cho em tỉnh táo!”
Men bia làm không khí cởi mở, tiếng cười và cụng ly vang lên. Phương má hồng rực, bắt đầu kể về hành trình của mình, giọng pha chút tự hào xen kiêu kỳ: “Hồi mới lên quản lý, chị phải cày như trâu. Có lần gặp ông khách đại gia, chị mặc váy ngắn, cười tươi, vuốt tóc tí thôi, thế là ông ta mua nguyên ba cái iPhone, không thèm hỏi giá!” Cô cười lớn, ngực rung nhẹ trong áo ren, kể lại chiến tích. “Còn đêm nào cũng ở lại làm báo cáo tới khuya, mệt muốn chết, nhưng không làm thì ai tin mình đủ sức?” Tuấn nghe ngưỡng mộ, nhưng lòng lại nghĩ đến những lần cô ở lại cửa hàng, váy ngắn lộ quần lót, khiến cậu thèm thuồng qua camera. Nam ngồi đó, lắng nghe, ánh mắt sâu thẳm, như đang quan sát con mồi, nhưng không chen lời, chỉ nhếch môi khi Phương kể đến đoạn quyến rũ khách hàng.
Đến lượt Tuấn, cậu ngập ngừng, bị Phương thúc: “Kể gì đi, đừng có im lặng hoài!” Tuấn gãi đầu, mặt đỏ, lí nhí kể về mối tình đơn phương thời học cấp ba. “Hồi đó, em thích một cô bé học cùng lớp, xinh lắm, tóc dài, hay cười. Em nhát, chỉ dám đứng nhìn cô ấy từ xa, có lần định tặng kẹo mà run quá, làm rơi cả hộp.” Cậu cười ngượng, ánh mắt xa xăm, như nhớ lại tuổi trẻ vụng dại. Phương bật cười nghiêng ngả, ngực rung lên, tay vỗ bàn: “Trời, Tuấn, em dễ thương quá, cô bé đó mà biết chắc cũng xiêu!” Nam cũng cười, giọng khàn: “Chú em, thế mà giờ dám nhìn trộm Phương, tiến bộ ghê!” Lời trêu làm Tuấn hoảng loạn, suýt sặc bia, mặt đỏ như gấc, khiến Phương cười to hơn, mắt nhìn cậu, như thể vừa phát hiện một món đồ chơi thú vị.
Nam ngồi đó, lặng lẽ quan sát, ánh mắt như mặt sông tĩnh lặng, che giấu cơn sóng ngầm bên dưới. Anh nghe Phương kể về sự kiêu kỳ và nỗ lực, thấy cô như con chim phượng hoàng, rực rỡ nhưng dễ bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dục vọng. Anh nhìn Tuấn, cậu nhóc nhút nhát nhưng ánh mắt khao khát, như chú chó con muốn được vuốt ve. Và trong đầu anh, hình ảnh Linh thoáng qua – nụ cười trong trẻo, cái ôm ấm áp trên đồi cỏ – như ánh trăng soi sáng góc tối trong tâm hồn anh. Nhưng anh gạt đi, nhấp ngụm bia, để men đắng cuốn trôi cảm xúc. “Cụng ly nào, đêm còn dài!” anh nói, giọng trầm.
Phương nâng ly, ngực rung nhẹ, chạm ly với Nam, rồi quay sang Tuấn, trêu: “Uống hết đi, em, chị coi em có bản lĩnh không!” Tuấn, mặt đỏ bừng, tu cạn ly, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng ánh mắt vẫn lén lướt qua cặp ngực cô, như bị thôi miên. Không khí sôi động, tiếng cười vang lên, hòa vào tiếng sóng sông và tiếng nhạc bolero buồn bã, như khúc nhạc nền cho những toan tính, khao khát, và bí mật đang dần lộ ra.
Phương nghiêng người, mái tóc uốn lọn lướt qua vai, quay sang Nam: “Còn anh Nam, anh có chuyện gì không? Kể đi, đừng có im lặng hoài!” Nam lắc đầu, giọng trầm như tiếng sóng vỗ bờ: “Anh không có chuyện gì thú vị đâu.” Phương nhíu mày, đôi môi đỏ mọng cong lên, ánh mắt long lanh: “Anh lúc nào cũng bí ẩn vậy, phải có bạn bè hay gì chứ!” Cô cụng ly với anh, động tác mạnh bạo làm ngực cô rung nhẹ, khiến Tuấn ngồi bên cạnh nuốt nước bọt, cố quay đi nhưng ánh mắt vẫn dính chặt vào cô.
Nam trầm ngâm, ánh mắt xa xăm như chìm vào một góc ký ức phủ bụi. Anh nhấp ngụm bia, rồi chậm rãi kể: “Ừ, cũng có. Anh có một cô bạn, hồi nhỏ hai đứa nghịch như quỷ. Hồi đó, tụi anh toàn bày trò phá làng phá xóm. Có lần trèo cây ổi nhà ông Tư, hái trộm xong bị ông cầm chổi rượt, chạy té khói, cô ấy còn ngã xuống mương, bùn dính đầy mặt, nhìn như ma lem mà cứ cười khì. Rồi lần khác, tụi anh lấy lốp xe cũ làm thuyền, thả trôi trên sông, ai ngờ lốp lật, cả hai uống no nước, về bị mẹ mắng cho trận nhớ đời. Mà không chừa, tuần sau lại rủ nhau đốt pháo, làm cháy cả đống rơm nhà bác Hai, bị dân làng xúm lại bắt đền, hai đứa phải xin lỗi, đứng cúi đầu như gà mắc tóc.” Nam cười khàn, ánh mắt thoáng sáng.
Phương và Tuấn bật cười ngặt nghẽo, Phương che miệng, ngực cô rung rinh theo từng nhịp, như sóng nước dập dờn, khiến Tuấn ngây người, ánh mắt đờ đẫn như bị thôi miên. “Ai ngờ anh Nam lại nghịch thế!” Phương trêu, giọng cao vút, tay vuốt tóc.
Tuấn, lấy hết can đảm, ngập ngừng hỏi: “Giờ chị ấy sao rồi, anh Nam?” Nam nhún vai, giọng đều đều: “Ồ, ra nước ngoài rồi, em. Nhà người ta giàu lắm, giờ chắc sống sung sướng đâu đó.” Anh nhấp bia, ánh mắt chìm vào bóng tối, như thể câu chuyện vừa kể là một cánh cửa khép lại vĩnh viễn. Phương làm bộ tỏ vẻ tiếc nuối, đôi môi cong lên “Ôi, tiếc ghê, anh Nam với cô ấy chắc hợp nhau lắm!” Nhưng trong lòng cô, một tia ghen vô cớ lóe lên. Nam đứng dậy, vỗ vai Tuấn: “Anh đi vệ sinh cái, chú em ở đây canh chị Phương, đừng để chị ấy bắt nạt!” Anh nháy mắt, bước đi, dáng cao lớn khuất sau ánh đèn mờ ảo. Chỉ còn Phương và Tuấn, không gian như thu hẹp, tiếng sóng sông bỗng rõ ràng hơn.
Phương mỉm cười, cô kéo ghế sát lại Tuấn, gần đến mức hơi thở cô phả vào tai cậu, mang theo mùi nước hoa ngọt ngào, phảng phất như hoa đêm. “Này, uống đi chứ, sao cứ thấy chị là bẽn lẽn vậy?” cô trêu, giọng mềm như nhung, nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến tóc gáy Tuấn dựng ngược. Cậu ngửi thấy hương nước hoa, cảm giác đầu óc như bay trên mây, tim đập thình thịch. Tuấn vội cầm chai bia, tu ừng ực, bia lạnh trôi xuống cổ họng nhưng không dập nổi ngọn lửa trong lòng. Phương nghiêng người, khe ngực sâu hơn, cô chống cằm, ánh mắt sáng: “Tuấn, em nhát thế, chị trêu tí là đỏ mặt, làm sao tán gái được?” Tuấn lí nhí: “Tại… chị đẹp quá, em không biết nói gì.” Phương bật cười, ngực rung nhẹ. Trong lòng cô, ý nghĩ sắc lạnh: với Nam, cô khao khát được sai khiến; với Tuấn, cô muốn kiểm soát, muốn cậu quỳ dưới chân mình, như chú chó con ngoan ngoãn.