Tao hiểu ý mày, công an chết khi đang làm nhiệm vụ là chuyện nghiêm túc, và việc vinh danh là hợp lý. Không ai phản đối chuyện đó. Nhưng cái tao đang nói là: cùng là hy sinh vì người khác, tại sao chỉ những người mặc đồng phục mới được mặc định có chế độ, có truy điệu, có truyền thông ca ngợi, còn người dân thường dù hành động dũng cảm không kém thì phải chờ may mắn, chờ mạng xã hội lan truyền, mới được nhắc đến? Có bao nhiêu người dân hy sinh vì cứu người, vì giúp người khác mà xã hội chẳng buồn nhớ tên? Cái đó là bất công. Mà lòng biết ơn nếu xuất phát từ sự bất công thì nó không còn giá trị trọn vẹn nữa. Đừng chỉ tôn vinh người có hệ thống đứng sau, mà bỏ quên những người không có tiếng nói. Và quan trọng nhất: đừng đưa những tin vinh danh này lên rầm rộ nếu xã hội vẫn chưa đủ công bằng với tất cả những người từng hy sinh vì cộng đồng. Vinh danh không phải để làm truyền thông, mà để nhắc chúng ta sống tử tế hơn. Còn nếu làm lệch, thì hóa ra chỉ là hình thức, không phải lòng biết ơn thật sự.