V hơi bối rối khi anh ngồi xuống, nhưng tim thì đập rộn ràng. Cô bưng ly cà phê ra, lần này là một ly sứ, nóng hổi, đặt xuống bàn kèm một câu nói nhẹ nhàng:
“Ngồi uống tại chỗ thì em pha khác đấy.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi cười – nụ cười khiến cô thấy ấm hơn cả cà phê trong tay.
Họ bắt đầu trò chuyện. Ban đầu là chuyện nhỏ: quân đội, cà phê, thời tiết. Sau dần, cô biết tên anh là Khánh, một trung úy mới chuyển về đơn vị gần đó.
Họ thành thói quen của nhau. Anh đến mỗi sáng, uống tại quán. Có hôm trực đêm về muộn, anh vẫn ghé, dù chỉ để gật đầu và nhận một cái bánh ngọt cô gói sẵn.
Một ngày, V không thấy anh nữa. Một tuần. Rồi hai tuần.
Đến sáng thứ 15, khi cô đang dọn bàn, anh bước vào – gầy hơn, cháy nắng hơn, nhưng vẫn là anh.
Anh ngồi xuống, không cần gọi món.
Cô đặt ly cà phê xuống và hỏi nhỏ:
“Đi công tác à?”
Anh gật đầu.
“Em có nhớ tôi không?” – Anh hỏi thẳng.
V cười, trả lời tinh nghịch:
“Còn tùy anh có nhớ em không.”
Anh rút ra một mảnh giấy – tờ giấy cà phê cũ với dòng chữ đầu tiên cô từng viết:
"Cà phê đen, nhưng người pha thì thích ngọt."
Ở dưới, anh viết thêm:
“Nếu em vẫn thích ngọt… thì cho anh cơ hội được ở lại