• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Có ảnh Đổi Gu thích đi săn Quân Nhân 🫣

lactranh

Tao là gay
Chủ thớt
"Một đêm mưa, một ly cà phê, và một lời thì thầm"

Sau hôm Khánh trao chiếc nhẫn, V chưa trả lời. Cô chỉ nhìn anh, mắt long lanh như muốn nói nhiều điều, rồi lặng lẽ cất chiếc hộp vào túi áo mình.

Tối đó, trời mưa rả rích. Quán đã đóng cửa sớm. V ngồi lọc lại mớ hóa đơn cuối ngày thì bất chợt… cửa mở ra. Là Khánh, ướt sũng nước mưa, hơi thở phập phồng như vừa chạy đến.

“Anh tưởng… em sẽ nói gì đó.”

V tiến lại gần, tay cầm sẵn khăn lau tóc cho anh.
“Em chưa nói... nhưng em đã ở đây.”

Anh kéo cô vào vòng tay mình – lần đầu tiên họ gần nhau đến vậy, thật gần. Hơi thở anh trượt nhẹ qua cổ cô. Trái tim V đập thình thịch, không còn vì cà phê, mà vì người đàn ông đang siết chặt cô như thể… nếu buông ra, cô sẽ biến mất.

Trong không gian mờ sáng, tiếng mưa như nhấn nhá thêm cảm xúc.
Khánh cúi đầu, môi anh chạm nhẹ lên trán cô, rồi từ từ trượt xuống má, rồi môi cô – chậm rãi, dịu dàng, như thể từng giây ấy đã được anh mong đợi từ rất lâu.

V không né tránh. Tay cô đặt lên ngực anh, nơi trái tim đang đập dồn dập.
Họ không cần nói gì.
Trong gian phòng nhỏ, chỉ còn tiếng mưa rơi, tiếng thở gấp gáp… và sự giao hòa của hai người đã giữ trong tim nhau quá lâu.

Sáng hôm sau, V dậy sớm, pha một ly cà phê. Đặt cạnh gối anh với dòng chữ nhỏ:
"Cà phê cho người em yêu. Và… em cũng vậy."
 

lactranh

Tao là gay
Chủ thớt
"Nơi anh trở về"
Cuộc sống sau đêm mưa ấy trở nên rõ ràng hơn với cả hai. V đeo chiếc nhẫn Khánh tặng như một lời chấp nhận – không rình rang, không công bố, chỉ là ánh mắt họ dành cho nhau đã thay đổi.
Nhưng yêu một người lính, chưa bao giờ là bình yên mãi mãi.
Khánh nhận nhiệm vụ đột xuất – vùng biên giới xa.
“Lần này sẽ lâu hơn. Có thể vài tháng. Có thể hơn.” – anh nói, giọng trầm.
V gật đầu, không hỏi thêm. Cô chỉ ôm anh thật lâu.
“Em không giữ anh lại. Nhưng em giữ lời hứa.”
Thời gian trôi chậm chạp. Quán vẫn mở, cà phê vẫn pha, nhưng ly đen đá mỗi sáng được đặt vào tủ lạnh – như thể V đang giữ nó cho một người đang đi xa.
Tin nhắn thưa dần. Những cuộc gọi chập chờn sóng. Rồi… mất liên lạc gần một tuần.
V bắt đầu mất ngủ. Cô không nói với ai. Chỉ ngồi một mình sau quầy, chờ một điều gì đó, như ngồi chờ nắng sau cơn bão.
Một buổi chiều, khi quán sắp đóng cửa, cánh cửa bật mở.
Là Khánh. Râu mọc lởm chởm, áo dính bụi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn y như cũ – và lần này, anh không đi một mình. Anh mang theo một hộp gỗ nhỏ, bên trong là… giấy báo hỷ.
“Lần này, anh không muốn chỉ trở về. Anh muốn có em chờ trong một ngôi nhà… không phải quán cà phê.”

V không khóc. Cô chỉ mỉm cười – nụ cười mà Khánh biết anh sẽ nhớ cả đời.
 

lactranh

Tao là gay
Chủ thớt
"Một cuộc sống mới"
Ngày Khánh trở về, họ không có tiệc tùng rình rang, không có lời chúc phúc ầm ĩ. Chỉ có họ, trong một không gian riêng, cùng ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn.
Khánh cầm tay V, kéo cô ra ngoài quán, nơi chỉ có một chiếc bàn nhỏ mà họ đã từng ngồi. Trước mắt họ là một ngôi nhà nhỏ, mái ngói đỏ, có một khu vườn nhỏ, đủ để trồng những cây hoa mà V yêu thích.
“Anh đã chuẩn bị cho chúng ta một nơi.” – Khánh nói, mắt sáng lên như một đứa trẻ.
V cười, nhẹ nhàng ôm anh.
“Vậy là em không phải chờ anh trở về quán cà phê mỗi ngày nữa, phải không?”
Khánh chỉ mỉm cười, không nói gì. Anh biết, không cần lời nào, tình yêu của họ đã đủ rõ ràng. Họ không cần gì ngoài nhau.
Thời gian trôi qua, quán cà phê vẫn còn đó, nhưng không còn là nơi duy nhất họ tìm thấy hạnh phúc. Bên nhau, họ xây dựng một cuộc sống mới – không phải chỉ là tình yêu trong một quán nhỏ, mà là trong một ngôi nhà, nơi cả hai cùng nhau chia sẻ từng ngày.
Mỗi sán, V vẫn pha cà phê, nhưng giờ đây, không phải chỉ có mình cô đợi. Khánh sẽ ngồi bên cạnh, nhâm nhi ly cà phê đen, và họ sẽ cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng đầu ngày chạm vào mặt đất.
“Cà phê đen cho người em yêu.” – V sẽ nói, và Khánh sẽ đáp lại bằng nụ cười ấm áp.
Và họ biết rằng, dù cuộc đời có những lúc khó khăn, chỉ cần có nhau, tình yêu ấy sẽ luôn bền vững.🩷
21h18' ngày14.5.2025
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lactranh

Tao là gay
Chủ thớt
Ở vn gọi là bộ đội nhé. Quân nhân cái lồn
  1. Quân nhân là cách gọi chung cho tất cả những người làm việc trong quân đội, bao gồm cả sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ. Đây là thuật ngữ mang tính chính thức, pháp lý và được dùng trong các văn bản nhà nước.
  2. Bộ đội là cách gọi thân mật, gần gũi, thường dùng để chỉ quân nhân trong Quân đội Nhân dân Việt Nam, đặc biệt là bộ binh hoặc các lực lượng chiến đấu trực tiếp. Ví dụ: "bộ đội Cụ Hồ", "bộ đội biên phòng".

Tóm lại:
  • "Quân nhân" là từ chính thức, bao quát.
  • "Bộ đội" là cách gọi thân mật, thường chỉ lính chiến đấu trong Quân đội Nhân dân Việt Nam.
Vốn hiểu biết hạn hẹp thì phải uốn lưỡi 7 lần rồi nói. Lui xuống đi. Hỗn láo. Bãi triều🤔 bổn cung đang hiền ấy. A di đà phật🙄
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên
Tắt Quảng Cáo