• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Truyện "Hành trình Nữ thần hóa điếm". Tao đăng cho mấy thằng khỏi mất công ăn cắp.

gacon90

Yếu sinh lý
Thế này nhé, anh em trên này cũng nhiều người có người yêu, có vợ. Kinh nghiệm tình trường không ít. Thường thì nếu đấy là một cô gái ngoan hiền, xác định yêu để cưới thường khi sex sẽ giữ gìn, cả trong ngôn từ cũng tiết chế. Khi đã cưới dduojc một thời gian để đổi gió hai vợ chồng mới tăng cấp độ đúng không. Truyện tôi viết cũng vậy
 

Lituchi1

Yếu sinh lý
Ch72. Sợ hãi và lừa dối
Trở lại căn phòng khách sạn nơi vợ Khánh cùng tình nhân vừa xong mây mưa, căn phòng lúc này nồng nặc thứ mùi khó ngửi. Nó là sự hòa trộn của mùi thuốc lá và bia, thêm vào đó là mùi dục tình của mồ hôi, tinh dịch và nồng nặc hơn là mùi giả dối.
Nhưng nơi này hiện tại có 2 con người mà mọi ngày rất được người đời tôn trọng đang nằm tận hưởng, với họ nơi này ngập tràn thanh xuân và phủ đầy hoài niệm. Họ đang hưởng thụ không gian thơ mộng của riêng hai người. Dù nhìn họ lúc này thật xộc xệch nhếch nhác khi chiếc quần của người đàn ông còn mắc ở gót chân, quần sịp của hắn mới chỉ tụt qua đùi. Con đàn bà bên cạnh cũng thế, váy công sở của ả ta cuộn nhàu trên bụng, quần sơ lít bị kéo lệch sang bên, cửa mình đỏ au vẫn còn rỉ rả thứ dịch đục ngàu dinh dính.
Trên người cô ta là rất nhiều thứ đồ đắt tiền nào là bông tai, đồng hồ, vòng cổ hay kể cả chiếc áo nhàu nhĩ khoác ngoài đều gắn mác Dior. Những thứ này là của người chồng giàu có và yêu thương cô hết mực mua cho, nhưng ả chẳng nhớ gì trên miệng lại là những lời mật ngọt dành cho gã đàn ông khác.
-Hôm nay mấy người làm dịch vụ bên môi giới gọi em đấy, nếu không sang đây chắc bây giờ anh đã nhận chìa khóa nhà rồi.
-Haizz, lại phiền em rồi, còn tốn kém nữa, anh thật khó nghĩ.
-Anh đừng mặc cảm hay suy nghĩ nhiều về việc chỗ ở, em có điều kiện để giúp anh những thứ này, mai sau anh dư dả có thể trả lại em. Anh cố gắng lên anh nhé, em tin anh làm được mà.
-Có em bên cạnh anh thấy mình có thể làm được mọi thứ, sức mạnh của anh như được nhân lên gấp 10, em yên tâm, anh sẽ không để em thất vọng. Nhưng thực sự mà nói giờ đây anh không cần cũng chẳng còn thiết tha những thứ ấy, anh chỉ cần mỗi em, hằng ngày được yêu em và được em yêu lại.
Một lời đường mật trao đi cô ta cũng được nhận về tâng bốc âu yếm, ngón tay anh ta vẽ vòng vòng trên da khiến cô hơi nhột nhạt mà run run. Mắt cô lim dim tận hưởng để mặc cảm xúc dắt cô đi những miền cô nhung nhớ. Khanh rất hài lòng, đây chính là mục đích ban đầu của hắn ta, hắn tiếp tục trút mật vào tai cô.
-6 năm trước anh tưởng mình đang đi tìm hạnh phúc và chân lý cuộc đời, nhưng đâu biết những thứ này từ lâu đã ở bên anh, khi anh rời đi nghĩa là anh mất hết. Anh chỉ kịp nhận ra điều ấy khi lại được ôm em trong tay, nhưng hình như bây giờ đã quá muộn phải không em.
-Đừng nói thế, em không muốn phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết rằng khoảnh khắc này em đang rất hạnh phúc và không muốn lại mất anh một lần nữa.
Khi nói những lời này Mai nghĩ mình mới chỉ là thiếu nữ đôi mươi vừa mới ra khỏi cánh cổng trường đại học, cô có thể yêu và được yêu bất chấp. Cô tạm quên đi thế giới thực tại nơi mà luật pháp và đạo đức xã hội bắt cô phải gánh vác trách nhiệm của người mẹ và nặng nề hơn nữa là đạo nghĩa làm vợ với Khánh.
Khanh cũng rất khôn ngoan không muốn nhắc thêm về những điều đó, hắn kéo cô sát lại bên mình để da thịt hai người lại dán chặt lên nhau lần nữa.
-Không muốn nghĩ thì cứ quên đi, không muốn mất thì cứ giữ anh cho thật chặt, anh cũng sẽ không rời đi nữa, đã có một lần hối tiếc, anh sẽ không lặp lại một lần nữa đâu.
Những lời êm tai khiến Mai như chú mèo con rúc sâu vào ngực Khanh để tận hưởng hơi ấm của bạn tình. Cô quên đi nỗi xấu hổ của người đàn bà trắc nết đã phản bội chồng con cũng như chính những lời hứa của bản thân.
Hai người tiếp tục thủ thỉ, lâu lâu lại hôn hít rồi cười khúc khích hệt như lúc mới yêu. Họ đâu biết rằng ở nơi cách biệt với họ đến hàng ngàn cây số Khánh lúc này bồn chồn như ngồi trên đống lửa, anh đang ở trong phòng chờ của sân bay. Hôm nay không có chuyến bay thẳng về Việt Nam, Khánh phải bay chuyển tiếp sang một nước khác mới về Việt Nam được.
Tuy khó khăn là thế nhưng anh vẫn quyết tâm trở về bằng được vì lo lắng cho vợ con ở nhà. Ngồi trong phòng chờ anh tiếp tục kiểm tra camera trong nhà thì thấy lịch sinh hoạt của vợ rất phức tạp, thường xuyên ra ngoài các buổi tối chứ không ở nhà cùng các con như trước kia. Gọi điện cho bà vú hỏi thêm thì biết thời gian ở nhà Mai cũng thường xuyên lơ đễnh chứ ít gần gũi với các con.
Mọi thứ xâu chuỗi lại cho ra những nghi ngờ đáng sợ mà Khánh cho rằng không thể xảy ra. Thêm một vài lần gọi cho vợ không được anh quyết định gọi cho bà Bích mẹ nàng, cũng không được. Ngực anh như có đá tảng đè lên, anh đi qua đi lại đến chóng cả mặt, nhưng cũng không vơi lo lắng, hết cách anh lại tiếp tục gọi điện.
Trong căn phòng tội lỗi kia lúc này Mai bị Khanh hôn đến bợt cả môi, hai vú cũng căng lên xẹp xuống cả trăm lần còn bướm cũng chảy nước ra thành vũng.
-Ôi…anh ơi nhột quá…ứ ứ…anh làm em lại thấy rạo rực rồi…ứ ứ…
Thứ âm thanh réo rắt gợi tình từ miệng nàng cứ liên tục thốt ra, nhưng đáp lại cô lúc này là Khanh đang nói giọng uể oải.
-Anh còn chưa ăn cơm từ tối qua tới giờ.
Lúc này Mai mới giật mình nhìn lại, trông bộ dạng căn phòng Khanh ở có vẻ như mấy hôm nay anh ta rơi vào trạng thái chán nản nên bỏ bê cả chuyện vệ sinh và ăn uống. Mai lúc này mới xấu hổ mà nói.
-Anh làm em chẳng còn nhớ đến bất cứ chuyện gì khác, thôi mình đi ăn đã nhé.
Trong lòng Khanh thở phào, thú thực hắn chẳng đói đến mức vậy, chỉ có điều chiều một con đàn bà hừng hực thế này hắn ta hơi mệt. Mai đứng dậy kéo lại quần lót thì đống chất lỏng trong bướm nàng tràn ra chảy dọc hai bên đùi. Cô hơi xấu hổ nhìn Khanh rồi với tay lấy túi xách của mình để tìm khăn giấy.
Chưa tìm được bịch khăn nhỏ ấy đâu cô đã thấy điện thoại sáng đèn, cô nhìn vào màn hình thì thấy chồng mình đang gọi. Nàng run bắn giống như bị bắt gian tại trận, nàng cầm điện thoại còn không chắc liên tục phải ra hiệu cho Khanh yên lặng.
Khanh bình tĩnh hơn Mai một chút, hắn ra hiệu cho nàng bình tĩnh, thấy nàng chưa bắt máy hắn mới nói.
-Em bình tĩnh đừng bắt máy vội, chắc cậu ấy chỉ gọi về hỏi thăm thôi.
-Nhưng anh ấy chưa bao giờ gọi vào giờ này, mà anh nhìn xem, suốt từ 5h đến giờ anh ấy gọi em đến gần 30 cuộc điện thoại, cả nhắn tin đây nữa. Nếu chỉ hỏi thăm chắc chắn anh ấy không gọi nhiều như thế, giờ em phải làm sao đây, nói gì với anh ấy bây giờ.
Mai chìa điện thoại cho Khanh xem, trong lịch sử cuộc gọi hiển thị gần 30 cuộc gọi nhỡ, mục tin nhắn cũng chi chít tin chưa đọc. Khanh vẫn cố trấn an cô.
-Từ từ xem cậu ta nhắn gì cái đã.
17h15: “Sao anh gọi cho em không được thế, em giận anh à.”
17h45: “Hôm nay anh cố tình nghỉ sớm để dành cả buổi chiều cho em đây, em chắc tan sở rồi chứ, em nghe máy đi, anh xin lỗi mà.”
18h20: “Anh đang ra sân bay để về, em làm anh lo quá, anh xem camera cũng không thấy em có ở nhà, em đang gặp chuyện gì sao.”
19h45: “Anh phải bay chuyến chuyển tiếp, khoảng chiều tối mai mới về đến nhà, anh mong rằng lo lắng của anh là dư thừa.”
Mai nhìn đồng hồ, đã 19h55, vậy là từ lúc cô lái xe đến đây anh đã gọi, cô không để ý khiến anh lo lắng đến mức muốn trở về luôn hôm nay. “Giờ anh sắp lên máy bay rồi phải ngăn anh lại” cô nghĩ vậy rồi muốn gọi lại cho anh.
Khanh cũng đọc tin nhắn cùng Mai, hắn lắc đầu, ngăn cô gọi cho chồng và nói.
-Em cứ để cậu ấy về, đừng cản cậu ấy càng nghi ngờ hơn thôi.
-Nhưng anh ấy hỏi em đi đâu thì em biết nói thế nào, nhà em có camera, anh ấy nhìn sẽ biết mấy hôm nay em ít ở nhà buổi tối.
-Vậy gọi cho mẹ em đi, rồi nói với mẹ em thế này (...), rồi gọi cho Yến nói thế này(..), rồi bảo Khánh như thế này (...). Em làm đi.
Mai tối như tơ vò chỉ biết u mê mà làm theo, cô gọi cho bà Bích nhờ bà nói rằng cô sang chăm bà ốm, nếu Khánh hỏi gì thêm thì nói nàng đang đi mua thuốc cho bà.
Bà Bích tuy trong lòng đầy rẫy thắc mắc nhưng thấy con gái khẩn khoản cầu xin thì cũng chấp nhận, tuy vậy bà vẫn muốn ngày mai cô sang nhà bà để bà hỏi chuyện.
Vừa cúp máy thì Khánh lại gọi, lần này Mai lấy lại bình tĩnh hoàn toàn rồi trả lời anh.
-Em nghe rồi chồng ơi, em vừa lau người với đánh cảm cho mẹ, không biết anh gọi điện em xin lỗi nhé. Giờ em đang đi mua thuốc ở ngoài, không có gì đâu anh đừng lo nhé.
Khánh thấy vợ nghe máy thì mừng quýnh cả lên, anh hỏi thăm liên hồi thấy vợ đều nói là không sao anh mới thả lỏng.
-“Anh sắp lên máy bay trở về rồi, nhưng không bay thẳng được mà phải bay sang nước khác, chắc chiều tối mai mới về đến nơi, mà xe đã làm xong chưa sao anh chưa thấy mang về”.
-Anh về đi, đã xin được về thì tốt quá, mai em sẽ chuẩn bị đồ ăn thật ngon chờ anh. Còn xe ạ, xong lâu rồi nhưng mấy hôm nay em cho Yến nó mượn, nó bảo cho nó chạy mấy hôm lấy vía, mấy hôm nay em toàn phải sang dạy nó lái mà. Để mai em bảo nó trả.
Mai nói dối trôi chảy không ngờ, tay cô nắm vạt váy chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Đến khi thấy chồng mình cúp máy cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó cô cuống cuồng gọi điện cho Yến.
-Alo, tao nhờ mày một chút nhé, mày có quen gara ôtô nào chuyên làm ghế da không, tao muốn làm luôn trong đêm, đến chiều mai xong trước 4h cho tao, bao tiền cũng được.
-“Gara mày hay làm đâu, sao muốn làm gấp thế, để tao hỏi thử xem, giờ đi sang đây luôn hả.”
-Đừng hỏi nhiều, mà nếu anh Khánh nhà tao có hỏi, thì bảo mấy hôm rồi mày mượn xe và bắt tao dạy lái nhé. Thôi tao cúp máy đây chờ tao nhé, tao qua bây giờ.
Mai cúp máy thật nhanh để tránh những câu hỏi tọc mạch của bạn mình. Làm xong tất cả cô mới thấy mình sao hư đốn mất nết, cô bỏ Khanh lại rồi quay lưng đi vào nhà tắm. Khanh cũng không gọi cô làm gì, hắn cũng đang quay mòng mòng trong đầu, hắn sợ hãi và đang tính đường lui cho mình nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Trong nhà tắm Mai nhìn mình qua gương thấy lúc này cô thật lôi thôi, nhưng dù cô có vuốt ve, chỉnh sửa thế nào cũng không còn thấy mình đàng hoàng chỉn chu nữa. Rồi cô tô lại son môi, kẻ mắt với đánh lại má hồng, nhưng dù trang điểm ra sao cô vẫn thấy mình xấu xí. Cô khóc, mới đầu chỉ thút thít nhưng rồi nức nở đến trôi cả phấn má đào, cứ như vậy đến khi Khanh gõ cửa gọi.
-Em ơi muộn rồi, em nên mang xe sang chỗ Yến sớm mới kịp làm.
Lúc này Mai mới nhớ rằng còn rất nhiều việc phải làm thì mới mong che giấu được tội lỗi của mình.
Khánh trong phòng chờ sân bay lúc này đang gục đầu vào điện thoại bấm bấm vuốt vuốt, anh vừa gọi cho bà Bích, cả bà và Mai đều nói bà bị ốm nên cô phải sang chăm. Nhưng anh nhớ lúc sớm bà ấy có đăng ảnh trên mạng xã hội, sao giờ không thấy nữa. Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ anh xách đồ bước lên máy bay.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

khoai_lang_tây

Yếu sinh lý
Ch72. Sợ hãi và lừa dối
Trở lại căn phòng khách sạn nơi vợ Khánh cùng tình nhân vừa xong mây mưa, căn phòng lúc này nồng nặc thứ mùi khó ngửi. Nó là sự hòa trộn của mùi thuốc lá và bia, thêm vào đó là mùi dục tình của mồ hôi, tinh dịch và nồng nặc hơn là mùi giả dối.
Nhưng nơi này hiện tại có 2 con người mà mọi ngày rất được người đời tôn trọng đang nằm tận hưởng, với họ nơi này ngập tràn thanh xuân và phủ đầy hoài niệm. Họ đang hưởng thụ không gian thơ mộng của riêng hai người. Dù nhìn họ lúc này thật xộc xệch nhếch nhác khi chiếc quần của người đàn ông còn mắc ở gót chân, quần sịp của hắn mới chỉ tụt qua đùi. Con đàn bà bên cạnh cũng thế, váy công sở của ả ta cuộn nhàu trên bụng, quần sơ lít bị kéo lệch sang bên, cửa mình đỏ au vẫn còn rỉ rả thứ dịch đục ngàu dinh dính.
Trên người cô ta là rất nhiều thứ đồ đắt tiền nào là bông tai, đồng hồ, vòng cổ hay kể cả chiếc áo nhàu nhĩ khoác ngoài đều gắn mác Dior. Những thứ này là của người chồng giàu có và yêu thương cô hết mực mua cho, nhưng ả chẳng nhớ gì trên miệng lại là những lời mật ngọt dành cho gã đàn ông khác.
-Hôm nay mấy người làm dịch vụ bên môi giới gọi em đấy, nếu không sang đây chắc bây giờ anh đã nhận chìa khóa nhà rồi.
-Haizz, lại phiền em rồi, còn tốn kém nữa, anh thật khó nghĩ.
-Anh đừng mặc cảm hay suy nghĩ nhiều về việc chỗ ở, em có điều kiện để giúp anh những thứ này, mai sau anh dư dả có thể trả lại em. Anh cố gắng lên anh nhé, em tin anh làm được mà.
-Có em bên cạnh anh thấy mình có thể làm được mọi thứ, sức mạnh của anh như được nhân lên gấp 10, em yên tâm, anh sẽ không để em thất vọng. Nhưng thực sự mà nói giờ đây anh không cần cũng chẳng còn thiết tha những thứ ấy, anh chỉ cần mỗi em, hằng ngày được yêu em và được em yêu lại.
Một lời đường mật trao đi cô ta cũng được nhận về tâng bốc âu yếm, ngón tay anh ta vẽ vòng vòng trên da khiến cô hơi nhột nhạt mà run run. Mắt cô lim dim tận hưởng để mặc cảm xúc dắt cô đi những miền cô nhung nhớ. Khanh rất hài lòng, đây chính là mục đích ban đầu của hắn ta, hắn tiếp tục trút mật vào tai cô.
-6 năm trước anh tưởng mình đang đi tìm hạnh phúc và chân lý cuộc đời, nhưng đâu biết những thứ này từ lâu đã ở bên anh, khi anh rời đi nghĩa là anh mất hết. Anh chỉ kịp nhận ra điều ấy khi lại được ôm em trong tay, nhưng hình như bây giờ đã quá muộn phải không em.
-Đừng nói thế, em không muốn phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết rằng khoảnh khắc này em đang rất hạnh phúc và không muốn lại mất anh một lần nữa.
Khi nói những lời này Mai nghĩ mình mới chỉ là thiếu nữ đôi mươi vừa mới ra khỏi cánh cổng trường đại học, cô có thể yêu và được yêu bất chấp. Cô tạm quên đi thế giới thực tại nơi mà luật pháp và đạo đức xã hội bắt cô phải gánh vác trách nhiệm của người mẹ và nặng nề hơn nữa là đạo nghĩa làm vợ với Khánh.
Khanh cũng rất khôn ngoan không muốn nhắc thêm về những điều đó, hắn kéo cô sát lại bên mình để da thịt hai người lại dán chặt lên nhau lần nữa.
-Không muốn nghĩ thì cứ quên đi, không muốn mất thì cứ giữ anh cho thật chặt, anh cũng sẽ không rời đi nữa, đã có một lần hối tiếc, anh sẽ không lặp lại một lần nữa đâu.
Những lời êm tai khiến Mai như chú mèo con rúc sâu vào ngực Khanh để tận hưởng hơi ấm của bạn tình. Cô quên đi nỗi xấu hổ của người đàn bà trắc nết đã phản bội chồng con cũng như chính những lời hứa của bản thân.
Hai người tiếp tục thủ thỉ, lâu lâu lại hôn hít rồi cười khúc khích hệt như lúc mới yêu. Họ đâu biết rằng ở nơi cách biệt với họ đến hàng ngàn cây số Khánh lúc này bồn chồn như ngồi trên đống lửa, anh đang ở trong phòng chờ của sân bay. Hôm nay không có chuyến bay thẳng về Việt Nam, Khánh phải bay chuyển tiếp sang một nước khác mới về Việt Nam được.
Tuy khó khăn là thế nhưng anh vẫn quyết tâm trở về bằng được vì lo lắng cho vợ con ở nhà. Ngồi trong phòng chờ anh tiếp tục kiểm tra camera trong nhà thì thấy lịch sinh hoạt của vợ rất phức tạp, thường xuyên ra ngoài các buổi tối chứ không ở nhà cùng các con như trước kia. Gọi điện cho bà vú hỏi thêm thì biết thời gian ở nhà Mai cũng thường xuyên lơ đễnh chứ ít gần gũi với các con.
Mọi thứ xâu chuỗi lại cho ra những nghi ngờ đáng sợ mà Khánh cho rằng không thể xảy ra. Thêm một vài lần gọi cho vợ không được anh quyết định gọi cho bà Bích mẹ nàng, cũng không được. Ngực anh như có đá tảng đè lên, anh đi qua đi lại đến chóng cả mặt, nhưng cũng không vơi lo lắng, hết cách anh lại tiếp tục gọi điện.
Trong căn phòng tội lỗi kia lúc này Mai bị Khanh hôn đến bợt cả môi, hai vú cũng căng lên xẹp xuống cả trăm lần còn bướm cũng chảy nước ra thành vũng.
-Ôi…anh ơi nhột quá…ứ ứ…anh làm em lại thấy rạo rực rồi…ứ ứ…
Thứ âm thanh réo rắt gợi tình từ miệng nàng cứ liên tục thốt ra, nhưng đáp lại cô lúc này là Khanh đang nói giọng uể oải.
-Anh còn chưa ăn cơm từ tối qua tới giờ.
Lúc này Mai mới giật mình nhìn lại, trông bộ dạng căn phòng Khanh ở có vẻ như mấy hôm nay anh ta rơi vào trạng thái chán nản nên bỏ bê cả chuyện vệ sinh và ăn uống. Mai lúc này mới xấu hổ mà nói.
-Anh làm em chẳng còn nhớ đến bất cứ chuyện gì khác, thôi mình đi ăn đã nhé.
Trong lòng Khanh thở phào, thú thực hắn chẳng đói đến mức vậy, chỉ có điều chiều một con đàn bà hừng hực thế này hắn ta hơi mệt. Mai đứng dậy kéo lại quần lót thì đống chất lỏng trong bướm nàng tràn ra chảy dọc hai bên đùi. Cô hơi xấu hổ nhìn Khanh rồi với tay lấy túi xách của mình để tìm khăn giấy.
Chưa tìm được bịch khăn nhỏ ấy đâu cô đã thấy điện thoại sáng đèn, cô nhìn vào màn hình thì thấy chồng mình đang gọi. Nàng run bắn giống như bị bắt gian tại trận, nàng cầm điện thoại còn không chắc liên tục phải ra hiệu cho Khanh yên lặng.
Khanh bình tĩnh hơn Mai một chút, hắn ra hiệu cho nàng bình tĩnh, thấy nàng chưa bắt máy hắn mới nói.
-Em bình tĩnh đừng bắt máy vội, chắc cậu ấy chỉ gọi về hỏi thăm thôi.
-Nhưng anh ấy chưa bao giờ gọi vào giờ này, mà anh nhìn xem, suốt từ 5h đến giờ anh ấy gọi em đến gần 30 cuộc điện thoại, cả nhắn tin đây nữa. Nếu chỉ hỏi thăm chắc chắn anh ấy không gọi nhiều như thế, giờ em phải làm sao đây, nói gì với anh ấy bây giờ.
Mai chìa điện thoại cho Khanh xem, trong lịch sử cuộc gọi hiển thị gần 30 cuộc gọi nhỡ, mục tin nhắn cũng chi chít tin chưa đọc. Khanh vẫn cố trấn an cô.
-Từ từ xem cậu ta nhắn gì cái đã.
17h15: “Sao anh gọi cho em không được thế, em giận anh à.”
17h45: “Hôm nay anh cố tình nghỉ sớm để dành cả buổi chiều cho em đây, em chắc tan sở rồi chứ, em nghe máy đi, anh xin lỗi mà.”
18h20: “Anh đang ra sân bay để về, em làm anh lo quá, anh xem camera cũng không thấy em có ở nhà, em đang gặp chuyện gì sao.”
19h45: “Anh phải bay chuyến chuyển tiếp, khoảng chiều tối mai mới về đến nhà, anh mong rằng lo lắng của anh là dư thừa.”
Mai nhìn đồng hồ, đã 19h55, vậy là từ lúc cô lái xe đến đây anh đã gọi, cô không để ý khiến anh lo lắng đến mức muốn trở về luôn hôm nay. “Giờ anh sắp lên máy bay rồi phải ngăn anh lại” cô nghĩ vậy rồi muốn gọi lại cho anh.
Khanh cũng đọc tin nhắn cùng Mai, hắn lắc đầu, ngăn cô gọi cho chồng và nói.
-Em cứ để cậu ấy về, đừng cản cậu ấy càng nghi ngờ hơn thôi.
-Nhưng anh ấy hỏi em đi đâu thì em biết nói thế nào, nhà em có camera, anh ấy nhìn sẽ biết mấy hôm nay em ít ở nhà buổi tối.
-Vậy gọi cho mẹ em đi, rồi nói với mẹ em thế này (...), rồi gọi cho Yến nói thế này(..), rồi bảo Khánh như thế này (...). Em làm đi.
Mai tối như tơ vò chỉ biết u mê mà làm theo, cô gọi cho bà Bích nhờ bà nói rằng cô sang chăm bà ốm, nếu Khánh hỏi gì thêm thì nói nàng đang đi mua thuốc cho bà.
Bà Bích tuy trong lòng đầy rẫy thắc mắc nhưng thấy con gái khẩn khoản cầu xin thì cũng chấp nhận, tuy vậy bà vẫn muốn ngày mai cô sang nhà bà để bà hỏi chuyện.
Vừa cúp máy thì Khánh lại gọi, lần này Mai lấy lại bình tĩnh hoàn toàn rồi trả lời anh.
-Em nghe rồi chồng ơi, em vừa lau người với đánh cảm cho mẹ, không biết anh gọi điện em xin lỗi nhé. Giờ em đang đi mua thuốc ở ngoài, không có gì đâu anh đừng lo nhé.
Khánh thấy vợ nghe máy thì mừng quýnh cả lên, anh hỏi thăm liên hồi thấy vợ đều nói là không sao anh mới thả lỏng.
-“Anh sắp lên máy bay trở về rồi, nhưng không bay thẳng được mà phải bay sang nước khác, chắc chiều tối mai mới về đến nơi, mà xe đã làm xong chưa sao anh chưa thấy mang về”.
-Anh về đi, đã xin được về thì tốt quá, mai em sẽ chuẩn bị đồ ăn thật ngon chờ anh. Còn xe ạ, xong lâu rồi nhưng mấy hôm nay em cho Yến nó mượn, nó bảo cho nó chạy mấy hôm lấy vía, mấy hôm nay em toàn phải sang dạy nó lái mà. Để mai em bảo nó trả.
Mai nói dối trôi chảy không ngờ, tay cô nắm vạt váy chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Đến khi thấy chồng mình cúp máy cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó cô cuống cuồng gọi điện cho Yến.
-Alo, tao nhờ mày một chút nhé, mày có quen gara ôtô nào chuyên làm ghế da không, tao muốn làm luôn trong đêm, đến chiều mai xong trước 4h cho tao, bao tiền cũng được.
-“Gara mày hay làm đâu, sao muốn làm gấp thế, để tao hỏi thử xem, giờ đi sang đây luôn hả.”
-Đừng hỏi nhiều, mà nếu anh Khánh nhà tao có hỏi, thì bảo mấy hôm rồi mày mượn xe và bắt tao dạy lái nhé. Thôi tao cúp máy đây chờ tao nhé, tao qua bây giờ.
Mai cúp máy thật nhanh để tránh những câu hỏi tọc mạch của bạn mình. Làm xong tất cả cô mới thấy mình sao hư đốn mất nết, cô bỏ Khanh lại rồi quay lưng đi vào nhà tắm. Khanh cũng không gọi cô làm gì, hắn cũng đang quay mòng mòng trong đầu, hắn sợ hãi và đang tính đường lui cho mình nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Trong nhà tắm Mai nhìn mình qua gương thấy lúc này cô thật lôi thôi, nhưng dù cô có vuốt ve, chỉnh sửa thế nào cũng không còn thấy mình đàng hoàng chỉn chu nữa. Rồi cô tô lại son môi, kẻ mắt với đánh lại má hồng, nhưng dù trang điểm ra sao cô vẫn thấy mình xấu xí. Cô khóc, mới đầu chỉ thút thít nhưng rồi nức nở đến trôi cả phấn má đào, cứ như vậy đến khi Khanh gõ cửa gọi.
-Em ơi muộn rồi, em nên mang xe sang chỗ Yến sớm mới kịp làm.
Lúc này Mai mới nhớ rằng còn rất nhiều việc phải làm thì mới mong che giấu được tội lỗi của mình.
Khánh trong phòng chờ sân bay lúc này đang gục đầu vào điện thoại bấm bấm vuốt vuốt, anh vừa gọi cho bà Bích, cả bà và Mai đều nói bà bị ốm nên cô phải sang chăm. Nhưng anh nhớ lúc sớm bà ấy có đăng ảnh trên mạng xã hội, sao giờ không thấy nữa. Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ anh xách đồ bước lên máy bay.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
góp ý tác giả là chưa kịch tính và cao trào nhé
Một người đã từng bị phản bội thì cái cảm giác Bị phản bội sẽ luôn tồn tại trong suy nghĩ, nhạy cảm lắm
 

Anh hàng xóm69

Yếu sinh lý
Ch72. Sợ hãi và lừa dối
Trở lại căn phòng khách sạn nơi vợ Khánh cùng tình nhân vừa xong mây mưa, căn phòng lúc này nồng nặc thứ mùi khó ngửi. Nó là sự hòa trộn của mùi thuốc lá và bia, thêm vào đó là mùi dục tình của mồ hôi, tinh dịch và nồng nặc hơn là mùi giả dối.
Nhưng nơi này hiện tại có 2 con người mà mọi ngày rất được người đời tôn trọng đang nằm tận hưởng, với họ nơi này ngập tràn thanh xuân và phủ đầy hoài niệm. Họ đang hưởng thụ không gian thơ mộng của riêng hai người. Dù nhìn họ lúc này thật xộc xệch nhếch nhác khi chiếc quần của người đàn ông còn mắc ở gót chân, quần sịp của hắn mới chỉ tụt qua đùi. Con đàn bà bên cạnh cũng thế, váy công sở của ả ta cuộn nhàu trên bụng, quần sơ lít bị kéo lệch sang bên, cửa mình đỏ au vẫn còn rỉ rả thứ dịch đục ngàu dinh dính.
Trên người cô ta là rất nhiều thứ đồ đắt tiền nào là bông tai, đồng hồ, vòng cổ hay kể cả chiếc áo nhàu nhĩ khoác ngoài đều gắn mác Dior. Những thứ này là của người chồng giàu có và yêu thương cô hết mực mua cho, nhưng ả chẳng nhớ gì trên miệng lại là những lời mật ngọt dành cho gã đàn ông khác.
-Hôm nay mấy người làm dịch vụ bên môi giới gọi em đấy, nếu không sang đây chắc bây giờ anh đã nhận chìa khóa nhà rồi.
-Haizz, lại phiền em rồi, còn tốn kém nữa, anh thật khó nghĩ.
-Anh đừng mặc cảm hay suy nghĩ nhiều về việc chỗ ở, em có điều kiện để giúp anh những thứ này, mai sau anh dư dả có thể trả lại em. Anh cố gắng lên anh nhé, em tin anh làm được mà.
-Có em bên cạnh anh thấy mình có thể làm được mọi thứ, sức mạnh của anh như được nhân lên gấp 10, em yên tâm, anh sẽ không để em thất vọng. Nhưng thực sự mà nói giờ đây anh không cần cũng chẳng còn thiết tha những thứ ấy, anh chỉ cần mỗi em, hằng ngày được yêu em và được em yêu lại.
Một lời đường mật trao đi cô ta cũng được nhận về tâng bốc âu yếm, ngón tay anh ta vẽ vòng vòng trên da khiến cô hơi nhột nhạt mà run run. Mắt cô lim dim tận hưởng để mặc cảm xúc dắt cô đi những miền cô nhung nhớ. Khanh rất hài lòng, đây chính là mục đích ban đầu của hắn ta, hắn tiếp tục trút mật vào tai cô.
-6 năm trước anh tưởng mình đang đi tìm hạnh phúc và chân lý cuộc đời, nhưng đâu biết những thứ này từ lâu đã ở bên anh, khi anh rời đi nghĩa là anh mất hết. Anh chỉ kịp nhận ra điều ấy khi lại được ôm em trong tay, nhưng hình như bây giờ đã quá muộn phải không em.
-Đừng nói thế, em không muốn phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết rằng khoảnh khắc này em đang rất hạnh phúc và không muốn lại mất anh một lần nữa.
Khi nói những lời này Mai nghĩ mình mới chỉ là thiếu nữ đôi mươi vừa mới ra khỏi cánh cổng trường đại học, cô có thể yêu và được yêu bất chấp. Cô tạm quên đi thế giới thực tại nơi mà luật pháp và đạo đức xã hội bắt cô phải gánh vác trách nhiệm của người mẹ và nặng nề hơn nữa là đạo nghĩa làm vợ với Khánh.
Khanh cũng rất khôn ngoan không muốn nhắc thêm về những điều đó, hắn kéo cô sát lại bên mình để da thịt hai người lại dán chặt lên nhau lần nữa.
-Không muốn nghĩ thì cứ quên đi, không muốn mất thì cứ giữ anh cho thật chặt, anh cũng sẽ không rời đi nữa, đã có một lần hối tiếc, anh sẽ không lặp lại một lần nữa đâu.
Những lời êm tai khiến Mai như chú mèo con rúc sâu vào ngực Khanh để tận hưởng hơi ấm của bạn tình. Cô quên đi nỗi xấu hổ của người đàn bà trắc nết đã phản bội chồng con cũng như chính những lời hứa của bản thân.
Hai người tiếp tục thủ thỉ, lâu lâu lại hôn hít rồi cười khúc khích hệt như lúc mới yêu. Họ đâu biết rằng ở nơi cách biệt với họ đến hàng ngàn cây số Khánh lúc này bồn chồn như ngồi trên đống lửa, anh đang ở trong phòng chờ của sân bay. Hôm nay không có chuyến bay thẳng về Việt Nam, Khánh phải bay chuyển tiếp sang một nước khác mới về Việt Nam được.
Tuy khó khăn là thế nhưng anh vẫn quyết tâm trở về bằng được vì lo lắng cho vợ con ở nhà. Ngồi trong phòng chờ anh tiếp tục kiểm tra camera trong nhà thì thấy lịch sinh hoạt của vợ rất phức tạp, thường xuyên ra ngoài các buổi tối chứ không ở nhà cùng các con như trước kia. Gọi điện cho bà vú hỏi thêm thì biết thời gian ở nhà Mai cũng thường xuyên lơ đễnh chứ ít gần gũi với các con.
Mọi thứ xâu chuỗi lại cho ra những nghi ngờ đáng sợ mà Khánh cho rằng không thể xảy ra. Thêm một vài lần gọi cho vợ không được anh quyết định gọi cho bà Bích mẹ nàng, cũng không được. Ngực anh như có đá tảng đè lên, anh đi qua đi lại đến chóng cả mặt, nhưng cũng không vơi lo lắng, hết cách anh lại tiếp tục gọi điện.
Trong căn phòng tội lỗi kia lúc này Mai bị Khanh hôn đến bợt cả môi, hai vú cũng căng lên xẹp xuống cả trăm lần còn bướm cũng chảy nước ra thành vũng.
-Ôi…anh ơi nhột quá…ứ ứ…anh làm em lại thấy rạo rực rồi…ứ ứ…
Thứ âm thanh réo rắt gợi tình từ miệng nàng cứ liên tục thốt ra, nhưng đáp lại cô lúc này là Khanh đang nói giọng uể oải.
-Anh còn chưa ăn cơm từ tối qua tới giờ.
Lúc này Mai mới giật mình nhìn lại, trông bộ dạng căn phòng Khanh ở có vẻ như mấy hôm nay anh ta rơi vào trạng thái chán nản nên bỏ bê cả chuyện vệ sinh và ăn uống. Mai lúc này mới xấu hổ mà nói.
-Anh làm em chẳng còn nhớ đến bất cứ chuyện gì khác, thôi mình đi ăn đã nhé.
Trong lòng Khanh thở phào, thú thực hắn chẳng đói đến mức vậy, chỉ có điều chiều một con đàn bà hừng hực thế này hắn ta hơi mệt. Mai đứng dậy kéo lại quần lót thì đống chất lỏng trong bướm nàng tràn ra chảy dọc hai bên đùi. Cô hơi xấu hổ nhìn Khanh rồi với tay lấy túi xách của mình để tìm khăn giấy.
Chưa tìm được bịch khăn nhỏ ấy đâu cô đã thấy điện thoại sáng đèn, cô nhìn vào màn hình thì thấy chồng mình đang gọi. Nàng run bắn giống như bị bắt gian tại trận, nàng cầm điện thoại còn không chắc liên tục phải ra hiệu cho Khanh yên lặng.
Khanh bình tĩnh hơn Mai một chút, hắn ra hiệu cho nàng bình tĩnh, thấy nàng chưa bắt máy hắn mới nói.
-Em bình tĩnh đừng bắt máy vội, chắc cậu ấy chỉ gọi về hỏi thăm thôi.
-Nhưng anh ấy chưa bao giờ gọi vào giờ này, mà anh nhìn xem, suốt từ 5h đến giờ anh ấy gọi em đến gần 30 cuộc điện thoại, cả nhắn tin đây nữa. Nếu chỉ hỏi thăm chắc chắn anh ấy không gọi nhiều như thế, giờ em phải làm sao đây, nói gì với anh ấy bây giờ.
Mai chìa điện thoại cho Khanh xem, trong lịch sử cuộc gọi hiển thị gần 30 cuộc gọi nhỡ, mục tin nhắn cũng chi chít tin chưa đọc. Khanh vẫn cố trấn an cô.
-Từ từ xem cậu ta nhắn gì cái đã.
17h15: “Sao anh gọi cho em không được thế, em giận anh à.”
17h45: “Hôm nay anh cố tình nghỉ sớm để dành cả buổi chiều cho em đây, em chắc tan sở rồi chứ, em nghe máy đi, anh xin lỗi mà.”
18h20: “Anh đang ra sân bay để về, em làm anh lo quá, anh xem camera cũng không thấy em có ở nhà, em đang gặp chuyện gì sao.”
19h45: “Anh phải bay chuyến chuyển tiếp, khoảng chiều tối mai mới về đến nhà, anh mong rằng lo lắng của anh là dư thừa.”
Mai nhìn đồng hồ, đã 19h55, vậy là từ lúc cô lái xe đến đây anh đã gọi, cô không để ý khiến anh lo lắng đến mức muốn trở về luôn hôm nay. “Giờ anh sắp lên máy bay rồi phải ngăn anh lại” cô nghĩ vậy rồi muốn gọi lại cho anh.
Khanh cũng đọc tin nhắn cùng Mai, hắn lắc đầu, ngăn cô gọi cho chồng và nói.
-Em cứ để cậu ấy về, đừng cản cậu ấy càng nghi ngờ hơn thôi.
-Nhưng anh ấy hỏi em đi đâu thì em biết nói thế nào, nhà em có camera, anh ấy nhìn sẽ biết mấy hôm nay em ít ở nhà buổi tối.
-Vậy gọi cho mẹ em đi, rồi nói với mẹ em thế này (...), rồi gọi cho Yến nói thế này(..), rồi bảo Khánh như thế này (...). Em làm đi.
Mai tối như tơ vò chỉ biết u mê mà làm theo, cô gọi cho bà Bích nhờ bà nói rằng cô sang chăm bà ốm, nếu Khánh hỏi gì thêm thì nói nàng đang đi mua thuốc cho bà.
Bà Bích tuy trong lòng đầy rẫy thắc mắc nhưng thấy con gái khẩn khoản cầu xin thì cũng chấp nhận, tuy vậy bà vẫn muốn ngày mai cô sang nhà bà để bà hỏi chuyện.
Vừa cúp máy thì Khánh lại gọi, lần này Mai lấy lại bình tĩnh hoàn toàn rồi trả lời anh.
-Em nghe rồi chồng ơi, em vừa lau người với đánh cảm cho mẹ, không biết anh gọi điện em xin lỗi nhé. Giờ em đang đi mua thuốc ở ngoài, không có gì đâu anh đừng lo nhé.
Khánh thấy vợ nghe máy thì mừng quýnh cả lên, anh hỏi thăm liên hồi thấy vợ đều nói là không sao anh mới thả lỏng.
-“Anh sắp lên máy bay trở về rồi, nhưng không bay thẳng được mà phải bay sang nước khác, chắc chiều tối mai mới về đến nơi, mà xe đã làm xong chưa sao anh chưa thấy mang về”.
-Anh về đi, đã xin được về thì tốt quá, mai em sẽ chuẩn bị đồ ăn thật ngon chờ anh. Còn xe ạ, xong lâu rồi nhưng mấy hôm nay em cho Yến nó mượn, nó bảo cho nó chạy mấy hôm lấy vía, mấy hôm nay em toàn phải sang dạy nó lái mà. Để mai em bảo nó trả.
Mai nói dối trôi chảy không ngờ, tay cô nắm vạt váy chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Đến khi thấy chồng mình cúp máy cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó cô cuống cuồng gọi điện cho Yến.
-Alo, tao nhờ mày một chút nhé, mày có quen gara ôtô nào chuyên làm ghế da không, tao muốn làm luôn trong đêm, đến chiều mai xong trước 4h cho tao, bao tiền cũng được.
-“Gara mày hay làm đâu, sao muốn làm gấp thế, để tao hỏi thử xem, giờ đi sang đây luôn hả.”
-Đừng hỏi nhiều, mà nếu anh Khánh nhà tao có hỏi, thì bảo mấy hôm rồi mày mượn xe và bắt tao dạy lái nhé. Thôi tao cúp máy đây chờ tao nhé, tao qua bây giờ.
Mai cúp máy thật nhanh để tránh những câu hỏi tọc mạch của bạn mình. Làm xong tất cả cô mới thấy mình sao hư đốn mất nết, cô bỏ Khanh lại rồi quay lưng đi vào nhà tắm. Khanh cũng không gọi cô làm gì, hắn cũng đang quay mòng mòng trong đầu, hắn sợ hãi và đang tính đường lui cho mình nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Trong nhà tắm Mai nhìn mình qua gương thấy lúc này cô thật lôi thôi, nhưng dù cô có vuốt ve, chỉnh sửa thế nào cũng không còn thấy mình đàng hoàng chỉn chu nữa. Rồi cô tô lại son môi, kẻ mắt với đánh lại má hồng, nhưng dù trang điểm ra sao cô vẫn thấy mình xấu xí. Cô khóc, mới đầu chỉ thút thít nhưng rồi nức nở đến trôi cả phấn má đào, cứ như vậy đến khi Khanh gõ cửa gọi.
-Em ơi muộn rồi, em nên mang xe sang chỗ Yến sớm mới kịp làm.
Lúc này Mai mới nhớ rằng còn rất nhiều việc phải làm thì mới mong che giấu được tội lỗi của mình.
Khánh trong phòng chờ sân bay lúc này đang gục đầu vào điện thoại bấm bấm vuốt vuốt, anh vừa gọi cho bà Bích, cả bà và Mai đều nói bà bị ốm nên cô phải sang chăm. Nhưng anh nhớ lúc sớm bà ấy có đăng ảnh trên mạng xã hội, sao giờ không thấy nữa. Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ anh xách đồ bước lên máy bay.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Khah nghi ngờ chuẩn quá ko biết có thông minh để nhận ra vấn đề ko
 

Lituchi1

Yếu sinh lý
Ch73. Khánh trở về
Mai lúc này đã rời khỏi khách sạn, lúc cô rời đi thì thấy được ánh nhìn lạc lõng của Khanh, hắn ủ dột mà hỏi cô.
-Mình lại kết thúc ở đây à.
-Em không biết, ngày mai anh cứ yên tâm chuyển nhà đi đã, có gì em sẽ liên lạc anh sau. Anh cầm tạm chỗ này đóng nửa năm tiền nhà, sau đấy rồi tính tiếp, xe em thì chút anh nữa em qua lấy, chứ anh mà đi cùng con Yến nó sẽ làm cả anh và em khó xử.
Mai nhét thêm cho hắn một cọc tiền trong số tiền mặt cô đã rút, tài thật, mới vừa trong phòng tắm cô còn nức nở vì việc làm sai trái của mình, vậy mà chỉ nhìn Khanh ủ dột một chút thôi là cô lại quên hết. Phải chăng hắn đã làm cô u mê thật sự, liệu sau ngày hôm nay cô có thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, hay sự việc sẽ trở nên càng tồi tệ.
Mai không nghĩ được nhiều như thế, việc cấp bách hiện giờ của cô là lấp liếm sao cho chồng hết nghi ngờ, nơi cô đến là một địa chỉ mà Yến đã cho. Đến nơi Yến đã đang đứng đợi, Mai nhận ra ngay ánh mắt với dày đặc nghi ngờ mà bạn thân dành cho mình. Dù cô đã lảng tránh cũng không thoát được những câu hỏi trực tiếp sắc như dao của cô bạn đáo để.
-Nói tao nghe, có phải mày mới làm ra việc tày đình gì phải không, tại sao giờ này lại phải làm xe rồi còn nhờ tao nói dối với ông Khánh nhà mày.
-Thôi mày đừng hỏi làm tao rối thêm nữa, mày chỉ cần làm như tao nhờ là được, rồi từ từ có dịp tao sẽ kể sau.
-Mày không nói thì tao cũng đoán được 8 phần, tao thấy bất ngờ đấy. Thế mà tao đã từng tự tin nghĩ rằng mày sẽ biết nặng nhẹ mà lựa chọn chính xác, xem chừng tao đã đánh giá sai sức hấp dẫn của mối tình đầu.
Mặt Mai đỏ bừng khi bị nói trúng tim đen, cô giao xe cho thợ rồi nhanh chóng trốn lên taxi để tránh bị bạn mình truy vấn tiếp. Cô vừa chạy vừa nói với lại.
-Giúp tao nói thợ làm thật nhanh và xong cho tao trước 4h chiều mai đấy, muốn hỏi gì thì để từ từ đã tao đang vội.
-Con hâm, “đường quang không đi mà đâm quàng bụi rậm”, haizz mày dại lắm.
Tiếng thở dài của bạn như xoáy sâu vào trong lòng của Mai, cô cũng đang mù mờ về con đường phía trước, thứ cô vừa mới tìm về quả thực vừa mê say nhưng cũng cực kì nguy hiểm. Cô say mê cái cảm giác mà nó đem lại nhưng cũng lo sợ hậu quả mà nó có thể mang đến. Cô mâu thuẫn và giằng xé vì không nỡ từ bỏ hoài niệm thanh xuân nhưng cũng sợ sẽ tan vỡ đi thực tại mình đang có.
Suốt cả quãng đường cô thấy lòng nặng trĩu, ánh đèn đường lập lòe hắt lên mặt cô, sáng tối tranh nhau hệt như những hình ảnh được mất đang đấu tranh trong trí óc của cô.
Cô vẫn còn lâng lâng cảm giác khi bên Khanh, lúc đó cô là một thiếu nữ thanh tân căng tràn nhiệt huyết, hừng hực đam mê. Mọi thứ thật tuyệt vời, cảm giác phóng khoáng, cuồng nhiệt khiến cô say mê chỉ muốn đắm chìm mãi mãi. Thế nhưng một hình ảnh khác đang len lỏi và dần hiện hữu rõ ràng. Đó là hiện tại, nơi mà cô có một người chồng tận tụy, yêu thương cô hết mực, bảo bọc cô bằng tình yêu và nuông chiều trong nhung lụa. Chính anh đã cho cô một mái ấm gia đình với hai đứa con xinh đẹp kháu khỉnh. Giờ cô sẽ đối mặt những điều đó như thế nào đây, sao cô dám nhìn vào ánh mắt của chồng, sao dám ôm các con và nhận tiếng gọi “mẹ yêu” của chúng chứ.
Mai cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi dù cửa kính xe đã mở toang hết mức, nỗi sợ chạy dọc sống lưng khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ sẽ phải mất đi gia đình. Cô nắm chặt tay nơi ngực và tự nhủ, bằng mọi cách phải dấu kín chuyện này không thể nào cho Khánh biết. Nhưng đâu đó trong cô hiểu rằng việc mà cô đã làm, cảm giác hôm nay đã trải qua không dễ gì bỏ được.
Mai bưng mặt nức nở, trong đầu tự xỉ vả bản thân cả trăm ngàn lần nhưng có làm được gì đâu. Trên đời này làm gì có con thuyền nào đứng được trên hai ngọn sóng, nếu không có chọn lựa cho riêng mình thì kết cục là vỡ tan.
Một lần nữa cố lấy lại tinh thần, cô lau nước mắt đi thì thấy mình đã đến dưới tầng trệt của khách sạn, cô móc túi lấy chìa khóa xe chứ không muốn gặp lại Khanh ở đây. Nhưng trong góc tối cô vẫn nhìn thấy một bóng người lặng yên, khi cô mở cửa xe thì bóng người ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
-Xin em đừng để mình mất nhau thêm một lần, Mai của hiện tại hãy sống cho gia đình và tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi nào cô ấy muốn trở về với thanh xuân để sống trọn vẹn cho mình xin hãy tìm anh. Xin em đấy.
Mai dừng vài giây rồi như bị bùa mê cô bước xuống xe đi vào góc tối đó mà ôm hôn bóng dáng kia. Nụ hôn này là sao, nụ hôn lưu luyến tạm biệt thay cho lời yêu thương và hẹn lần gặp tiếp theo, hay nụ hôn dứt tình thay cho lời từ giã. Mai không nói, Khanh cũng không hỏi họ chia tay trong khi Mai cúi đầu còn Khanh cười nửa miệng.
Việc Mai vung tiền một cách hào phóng cho Khanh vô tình khiến cô trở thành miếng bánh hắn nhất định không buông bỏ. Hắn đã đứng ngoài này đợi cô, tỏ ra dáng vẻ ủ dột đáng thương để đánh gục tâm lý cô thêm một lần, hắn đã thành công. Mai càng lúc càng u mê, thứ cô nghĩ là thâm tình tốt đẹp của thanh xuân thực chất là bùn nhơ, cô không biết mà càng lúc càng ngập chìm trong đó.
Mai về đến nhà khi các con đã ngủ, lần đầu tiên từ ngày chúng sinh ra cô đã không hôn chúng. Cô uể oải bước lên phòng, căn phòng quen thuộc của 2 vợ chồng hôm nay lại làm cô thấy giống như phòng hành quyết. Cô nhìn đâu cũng thấy vương vãi hình bóng của chồng, đặc biệt là bức hình cưới. Mai cúi đầu trốn đi thực tại, cô nhốt mình trong nhà tắm cả nửa giờ rồi mới lên giường, cả đêm đó cô hầu như thức trắng.
Buổi sáng cô nhọc nhằn bò dậy khi dưới nhà các con đang cười khanh khách, đáng ra thứ âm thanh ấy sẽ làm cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng cho ngày mới. Nhưng hôm nay thì không, nó làm cô ngượng ngùng trĩu nặng, cô thấy xấu hổ khi các con bi bô “mẹ tuyệt nhất trên đời”.
Lúc ngồi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của mẹ cô và Yến, cả hai người đều muốn cô kể rõ cho họ chuyện gì đã xảy ra. Đây cũng là một nỗi sợ nữa của cô, nhưng vì cô còn đang nhờ họ nói dối giúp mình nên muốn trốn cũng chẳng được. Cô lấy cớ đi làm để khất mẹ đến chiều tối, còn Yến thì khi nào lấy xe sẽ gặp.
Có thêm một tin nữa của chồng mà cô giờ mới thấy, anh nhắn lúc trời sáng tinh mơ khi vừa đáp xuống sân bay chuyển tiếp. Chỉ nhìn vào cái khung giờ và lịch trình bay như vậy cũng đủ biết chuyến đi của anh mệt đến thế nào. Anh dành tình yêu và lo lắng cho cô đến thế, vậy mà…
Mai đến chỗ làm mà như người trên mây, đến buổi trưa cô mới nhận được cuộc gọi từ Khanh.
-“Alo em à, ngày hôm nay em thấy thế nào, có gì vui không. Anh đã nghĩ đến em rất nhiều, đặc biệt là lúc trang trí lại căn hộ. Em nhớ không, ngày trước em từng nói muốn có một căn nhà với phòng khách màu vàng chanh, phòng ngủ màu thiên thanh còn phòng tắm lấy tone trầm màu gỗ. Anh đã làm y như thế và thấy căn nhà thật ấm cúng”.
Mai nghe thấy vậy thì lại thấy nhộn nhạo trong lòng, cô vẫn nhớ những lời đó của mình đã nói khi dọn phòng trọ cho anh. Cô đã từng luôn ngóng trông một gia đình với anh, ước muốn tưởng chừng đã quên hóa ra vẫn còn đó.
-Sao anh không trang trí theo sở thích của mình, nhà là của anh, đâu liên quan gì tới em.
Mai nói như thể nàng không quan tâm nhưng Khanh biết những lời ấy có tác dụng như thế nào, hắn để cho Mai nói xong thì mới tiếp tục.
-“Ngoài ban công anh đang phân vân nên treo hoa gì, hoa mười giờ, hoa mắt huyền hay hoa thanh tú đây, giá kể có em ở đây chọn giúp anh thì tốt quá”.
Những loại hoa Khanh vừa liệt kê có hoa mười giờ là hoa cô thích còn hai loại kia thì Khanh từng bảo tên gọi của chúng là để nói về cô. Mai vẫn trầm mặc chỉ mình Khanh thao thao tiếp.
- “Anh giờ đang sắp xếp tiếp nội thất nhưng đúng là xa Việt Nam lâu ngày mọi thứ đều làm anh shock. Giá cả bên mình chẳng khác gì bên Tây, anh đã mua hết tiền em đưa, phải đợi đến đầu giờ chiều ngân hàng làm việc thì lấy hết tài khoản anh ra để sắm nốt.”
Lúc này Mai không tiếp tục lặng im mà nói lời ngăn hắn lại.
Anh cứ để yên tài khoản của anh đấy, chỗ em vẫn còn tiền đây, em chẳng tiêu đến đâu, anh cầm tạm mà tiêu trước.
Số tiền Mai đã rút cô tin Khánh còn không để ý đến, bao năm nay rồi tài khoản ấy tưởng chừng đóng băng, với vợ chồng cô nó cũng chẳng đáng gì. Khanh đang khó khăn, cần thì cô nên giúp.
Khanh vẫn còn đẩy đưa khách sáo thế nhưng câu cuối cùng hắn hỏi cô là.
-“Thế em định mấy giờ đưa tiền cho anh, với anh không có xe, em cầm tận nhà cho anh nhé.”
Mai cũng bằng lòng làm theo chứ không nghĩ ngợi nhiều, chiều tối cô tan ca tiện thể đưa tiền cho hắn rồi gọi Yến mang xe đến nhà mẹ mình.
Bà Bích nhìn thấy con gái thất sắc chứ không rạng ngời như trước thì xót xa mà hỏi.
-Sao thế hả con, sao lại bơ phờ ủ dột thế này, mày nói cho mẹ nghe mà gặp người chuyện gì mà bắt mẹ phải nói dối chồng mày thế con.
Mai không biết trả lời thế nào, nhưng bằng linh cảm của người mẹ và cũng là người đàn bà từng trải bà Bích cũng đoán ra được phần nào.
-Mày ngoại tình hả con, có đúng không.
Mai giật thót mình nhìn quanh, không thấy ông Quảng ở nhà thì cô mới yên lòng.
-Chú Quảng lên cơ quan từ chiều, mày cứ yên tâm trả lời cho mẹ nghe xem nào.
Cô mím môi cúi đầu rồi gật cực kì nhẹ.
-Ôi giời ạ, mày làm thế khi nào, với ai.
-Còn với ai nữa ạ, với cái ông tiến sỹ dỏm mối tình đầu của nó chứ còn ai nữa hả cô, chắc anh chị này mới quấn nhau vài hôm nay lúc tên kia ra ngoài này còn chồng nó thì đi công tác.
Yến đi xe của Mai đến đưa cho bạn, cô bước vào nhà mà không ai biết, vừa đi cô vừa xa xả nói thay lời bạn mình, bà Bích mắt trợn tròn không tin nổi.
-Cái thằng trước kia bỏ đi Úc đấy à, ôi giời tưởng ai, cái giống bội tình bạc nghĩa ấy con dây vào làm gì.
-Anh ấy không phải như thế đâu mẹ, ngày trước anh ấy đi vì bắt buộc, giờ anh ấy cũng hối hận lắm rồi.
-Đúng là u mê, chưa gì đã phải bênh anh ta chằm chặp, thế tao hỏi mày ông ấy hối hận nhưng có đem cho mày lợi ích thực chất gì không hay toàn làm phiền.
Yến vốn đã không ưa Khanh nên mỗi lời cô nói ra đều không không chút nào nể nang, cô kể hết tật xấu của anh ta mà bằng ánh mắt tinh tường cô đã nhìn thấy. Và sau đó hàng giờ đồng hồ hết Yến rồi đến bà Bích mỗi người một lời một câu khuyên cô hết nước. Họ thật sự lo lắng cho cô, lo rằng cái gia đình hằng triệu người mơ ước kia sẽ bị tan nát vì sai lầm của cô.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Khánh gọi về nói rằng anh đã xuống sân bay và đang về thẳng đây thăm bà Bích. Thế là bà phải diễn một màn giả như vừa ốm dậy để cho Khánh xem.
Lúc trở về Khánh và Mai mỗi người một xe, Mai nghĩ rằng mọi chuyện đến đây coi như tạm ổn, nhưng cô đã đánh giá thấp chồng mình. Vừa lên xe Khánh đã ngửi thấy nồng nặc mùi da mới, nghi ngờ càng nồng đậm anh tiếp tục kiểm tra GPS của chiếc xe. Kiểm tra xong Khánh đã gần như chắc chắn vợ mình có vấn đề và rất có thể là ngoại tình.
Khánh cảm giác máu mình đang sôi lên ùng ục, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc với ánh mắt đỏ ngàu giận dữ. Anh nắm chặt hai tay mình lại kêu rôm rốp, nỗi đau cùng cơn giận quá lớn khiến anh muốn đập tan mọi thứ trong căn phòng. Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống, bao lần định vung tay là bấy nhiêu lần anh nghĩ đến các con mà dừng lại được.
Anh ngồi thụp xuống ôm đầu và những câu hỏi vì sao bắt đầu hành hạ tâm trí.
-“Tại sao, tôi đã làm gì sai với em hả Mai, tôi chưa đủ yêu chiều, chưa đủ quan tâm với em sao, hay chỉ vì tôi bỏ rơi em trong chốc lát mà em làm vậy với tôi.”
Anh nhìn tấm ảnh của 2 vợ chồng được lồng khung và đặt trên bàn làm việc, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt vợ mình trong ảnh.
-“Em không yêu anh, không yêu gia đình mình sao, em đến với hắn bao lâu rồi, là tình cảm mặn nồng hay chỉ một cơn say nắng.”
-CHOANG, LẺNG XẺNG!...
Anh vung tay, tấm hình rơi xuống đất vỡ tan tành,Mai từ ngoài chạy vào ngay rồi hốt hoảng nói.
-Sao thế anh, anh có bị thương ở đâu không.
Khánh định gầm lên tại chỗ, mọi thứ với anh thật quá sức chịu đựng, nhưng lúc này cả hai bé nhà anh bi bô nói.
-Bố Khánh đánh rơi cái gì đấy, bố Khánh có đau không, bố Khánh ra đây Mi thổi cho, mẹ Mai đừng phạt bố Khánh nhá, đi mà mẹ Mai, mẹ Mai tuyệt nhất trên đời.
Đây chính là mấy lời chính anh dậy cho lũ trẻ, lúc này nó thật sự chẳng khác nào con dao cứa qua cứa lại trong tim anh. Với Mai cũng chẳng khác gì nhiều, cô xấu hổ gục đầu dọn, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai đứa nhỏ nhà Khánh nắm tay bố mẹ đi nhong nhong, Khánh lúc này đã nguôi được cơn tức, anh quyết định sẽ không làm gì vội vàng. Anh sẽ cho Mai một cơ hội, và nếu cô chỉ đang cảm nắng nhất thời thì anh sẽ không bao giờ truy cứu nữa, dù sao gia đình và sự hạnh phúc của các con là quan trọng nhất.
Trước khi đi ngủ anh vẫn nói với Mai bằng cái giọng nhẹ nhàng như bao lâu nay vẫn thế.
-Chồng đi lâu thế có nhớ chồng không, có hôm nào nằm ôm gối khóc nhè không thế.
Mai đang ngồi trước bàn trang điểm, cô hơi chột dạ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để trả lời trơn tru.
-Có nhớ nhưng làm sao mà đến nỗi khóc được, dù sao anh đi công tác liên tục mà dù gì cũng phải quen chứ.
-Anh chỉ sợ anh bỏ bê em như thế em lại bỏ anh theo người khác thì toi.
Mai suýt chút nữa làm rơi lọ mỹ phẩm trên tay, cô không dám quay ra trả lời mà chỉ lí nhí.
-Không đâu ạ, anh đi là vì cả gia đình mình mà.
-À, đợt này bọn anh đang chuẩn bị rời Qatar để sang UAE em có muốn sang đấy với anh không. Bên đấy có vài địa điểm du lịch đẹp lắm, thậm chí đối tác của bọn anh còn kinh doanh cả khách sạn vợ chồng mình sang đấy có khi ăn ở không mất tiền.
Mai quả thực cần lắm một chuyến đi xa vào lúc này, lời của mẹ và của Yến hôm nay cô đều nghe hết, quan trọng nhất là bản thân cô cũng sợ mất gia đình này. Cô gật đầu nói với anh.
-Anh cứ quyết định đi ạ, mẹ cũng đỡ rồi không cần em trông, ở công ty thì em xin nghỉ vài ngày chắc không sao.
Đây là câu trả lời rất vừa ý Khánh, anh nghĩ rằng mọi chuyện chắc còn chưa đi quá xa. Anh vươn tay chạm vào người Mai thì cô co rúm lại.
-Anh đi máy bay suốt đêm qua đến giờ, thôi tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đã còn em cũng mệt rã rời em cũng đang thèm một giấc.
-Ừ, vậy đi ngủ thôi.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
 

Ivan cuto

Yếu sinh lý
Ch73. Khánh trở về
Mai lúc này đã rời khỏi khách sạn, lúc cô rời đi thì thấy được ánh nhìn lạc lõng của Khanh, hắn ủ dột mà hỏi cô.
-Mình lại kết thúc ở đây à.
-Em không biết, ngày mai anh cứ yên tâm chuyển nhà đi đã, có gì em sẽ liên lạc anh sau. Anh cầm tạm chỗ này đóng nửa năm tiền nhà, sau đấy rồi tính tiếp, xe em thì chút anh nữa em qua lấy, chứ anh mà đi cùng con Yến nó sẽ làm cả anh và em khó xử.
Mai nhét thêm cho hắn một cọc tiền trong số tiền mặt cô đã rút, tài thật, mới vừa trong phòng tắm cô còn nức nở vì việc làm sai trái của mình, vậy mà chỉ nhìn Khanh ủ dột một chút thôi là cô lại quên hết. Phải chăng hắn đã làm cô u mê thật sự, liệu sau ngày hôm nay cô có thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, hay sự việc sẽ trở nên càng tồi tệ.
Mai không nghĩ được nhiều như thế, việc cấp bách hiện giờ của cô là lấp liếm sao cho chồng hết nghi ngờ, nơi cô đến là một địa chỉ mà Yến đã cho. Đến nơi Yến đã đang đứng đợi, Mai nhận ra ngay ánh mắt với dày đặc nghi ngờ mà bạn thân dành cho mình. Dù cô đã lảng tránh cũng không thoát được những câu hỏi trực tiếp sắc như dao của cô bạn đáo để.
-Nói tao nghe, có phải mày mới làm ra việc tày đình gì phải không, tại sao giờ này lại phải làm xe rồi còn nhờ tao nói dối với ông Khánh nhà mày.
-Thôi mày đừng hỏi làm tao rối thêm nữa, mày chỉ cần làm như tao nhờ là được, rồi từ từ có dịp tao sẽ kể sau.
-Mày không nói thì tao cũng đoán được 8 phần, tao thấy bất ngờ đấy. Thế mà tao đã từng tự tin nghĩ rằng mày sẽ biết nặng nhẹ mà lựa chọn chính xác, xem chừng tao đã đánh giá sai sức hấp dẫn của mối tình đầu.
Mặt Mai đỏ bừng khi bị nói trúng tim đen, cô giao xe cho thợ rồi nhanh chóng trốn lên taxi để tránh bị bạn mình truy vấn tiếp. Cô vừa chạy vừa nói với lại.
-Giúp tao nói thợ làm thật nhanh và xong cho tao trước 4h chiều mai đấy, muốn hỏi gì thì để từ từ đã tao đang vội.
-Con hâm, “đường quang không đi mà đâm quàng bụi rậm”, haizz mày dại lắm.
Tiếng thở dài của bạn như xoáy sâu vào trong lòng của Mai, cô cũng đang mù mờ về con đường phía trước, thứ cô vừa mới tìm về quả thực vừa mê say nhưng cũng cực kì nguy hiểm. Cô say mê cái cảm giác mà nó đem lại nhưng cũng lo sợ hậu quả mà nó có thể mang đến. Cô mâu thuẫn và giằng xé vì không nỡ từ bỏ hoài niệm thanh xuân nhưng cũng sợ sẽ tan vỡ đi thực tại mình đang có.
Suốt cả quãng đường cô thấy lòng nặng trĩu, ánh đèn đường lập lòe hắt lên mặt cô, sáng tối tranh nhau hệt như những hình ảnh được mất đang đấu tranh trong trí óc của cô.
Cô vẫn còn lâng lâng cảm giác khi bên Khanh, lúc đó cô là một thiếu nữ thanh tân căng tràn nhiệt huyết, hừng hực đam mê. Mọi thứ thật tuyệt vời, cảm giác phóng khoáng, cuồng nhiệt khiến cô say mê chỉ muốn đắm chìm mãi mãi. Thế nhưng một hình ảnh khác đang len lỏi và dần hiện hữu rõ ràng. Đó là hiện tại, nơi mà cô có một người chồng tận tụy, yêu thương cô hết mực, bảo bọc cô bằng tình yêu và nuông chiều trong nhung lụa. Chính anh đã cho cô một mái ấm gia đình với hai đứa con xinh đẹp kháu khỉnh. Giờ cô sẽ đối mặt những điều đó như thế nào đây, sao cô dám nhìn vào ánh mắt của chồng, sao dám ôm các con và nhận tiếng gọi “mẹ yêu” của chúng chứ.
Mai cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi dù cửa kính xe đã mở toang hết mức, nỗi sợ chạy dọc sống lưng khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ sẽ phải mất đi gia đình. Cô nắm chặt tay nơi ngực và tự nhủ, bằng mọi cách phải dấu kín chuyện này không thể nào cho Khánh biết. Nhưng đâu đó trong cô hiểu rằng việc mà cô đã làm, cảm giác hôm nay đã trải qua không dễ gì bỏ được.
Mai bưng mặt nức nở, trong đầu tự xỉ vả bản thân cả trăm ngàn lần nhưng có làm được gì đâu. Trên đời này làm gì có con thuyền nào đứng được trên hai ngọn sóng, nếu không có chọn lựa cho riêng mình thì kết cục là vỡ tan.
Một lần nữa cố lấy lại tinh thần, cô lau nước mắt đi thì thấy mình đã đến dưới tầng trệt của khách sạn, cô móc túi lấy chìa khóa xe chứ không muốn gặp lại Khanh ở đây. Nhưng trong góc tối cô vẫn nhìn thấy một bóng người lặng yên, khi cô mở cửa xe thì bóng người ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
-Xin em đừng để mình mất nhau thêm một lần, Mai của hiện tại hãy sống cho gia đình và tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi nào cô ấy muốn trở về với thanh xuân để sống trọn vẹn cho mình xin hãy tìm anh. Xin em đấy.
Mai dừng vài giây rồi như bị bùa mê cô bước xuống xe đi vào góc tối đó mà ôm hôn bóng dáng kia. Nụ hôn này là sao, nụ hôn lưu luyến tạm biệt thay cho lời yêu thương và hẹn lần gặp tiếp theo, hay nụ hôn dứt tình thay cho lời từ giã. Mai không nói, Khanh cũng không hỏi họ chia tay trong khi Mai cúi đầu còn Khanh cười nửa miệng.
Việc Mai vung tiền một cách hào phóng cho Khanh vô tình khiến cô trở thành miếng bánh hắn nhất định không buông bỏ. Hắn đã đứng ngoài này đợi cô, tỏ ra dáng vẻ ủ dột đáng thương để đánh gục tâm lý cô thêm một lần, hắn đã thành công. Mai càng lúc càng u mê, thứ cô nghĩ là thâm tình tốt đẹp của thanh xuân thực chất là bùn nhơ, cô không biết mà càng lúc càng ngập chìm trong đó.
Mai về đến nhà khi các con đã ngủ, lần đầu tiên từ ngày chúng sinh ra cô đã không hôn chúng. Cô uể oải bước lên phòng, căn phòng quen thuộc của 2 vợ chồng hôm nay lại làm cô thấy giống như phòng hành quyết. Cô nhìn đâu cũng thấy vương vãi hình bóng của chồng, đặc biệt là bức hình cưới. Mai cúi đầu trốn đi thực tại, cô nhốt mình trong nhà tắm cả nửa giờ rồi mới lên giường, cả đêm đó cô hầu như thức trắng.
Buổi sáng cô nhọc nhằn bò dậy khi dưới nhà các con đang cười khanh khách, đáng ra thứ âm thanh ấy sẽ làm cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng cho ngày mới. Nhưng hôm nay thì không, nó làm cô ngượng ngùng trĩu nặng, cô thấy xấu hổ khi các con bi bô “mẹ tuyệt nhất trên đời”.
Lúc ngồi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của mẹ cô và Yến, cả hai người đều muốn cô kể rõ cho họ chuyện gì đã xảy ra. Đây cũng là một nỗi sợ nữa của cô, nhưng vì cô còn đang nhờ họ nói dối giúp mình nên muốn trốn cũng chẳng được. Cô lấy cớ đi làm để khất mẹ đến chiều tối, còn Yến thì khi nào lấy xe sẽ gặp.
Có thêm một tin nữa của chồng mà cô giờ mới thấy, anh nhắn lúc trời sáng tinh mơ khi vừa đáp xuống sân bay chuyển tiếp. Chỉ nhìn vào cái khung giờ và lịch trình bay như vậy cũng đủ biết chuyến đi của anh mệt đến thế nào. Anh dành tình yêu và lo lắng cho cô đến thế, vậy mà…
Mai đến chỗ làm mà như người trên mây, đến buổi trưa cô mới nhận được cuộc gọi từ Khanh.
-“Alo em à, ngày hôm nay em thấy thế nào, có gì vui không. Anh đã nghĩ đến em rất nhiều, đặc biệt là lúc trang trí lại căn hộ. Em nhớ không, ngày trước em từng nói muốn có một căn nhà với phòng khách màu vàng chanh, phòng ngủ màu thiên thanh còn phòng tắm lấy tone trầm màu gỗ. Anh đã làm y như thế và thấy căn nhà thật ấm cúng”.
Mai nghe thấy vậy thì lại thấy nhộn nhạo trong lòng, cô vẫn nhớ những lời đó của mình đã nói khi dọn phòng trọ cho anh. Cô đã từng luôn ngóng trông một gia đình với anh, ước muốn tưởng chừng đã quên hóa ra vẫn còn đó.
-Sao anh không trang trí theo sở thích của mình, nhà là của anh, đâu liên quan gì tới em.
Mai nói như thể nàng không quan tâm nhưng Khanh biết những lời ấy có tác dụng như thế nào, hắn để cho Mai nói xong thì mới tiếp tục.
-“Ngoài ban công anh đang phân vân nên treo hoa gì, hoa mười giờ, hoa mắt huyền hay hoa thanh tú đây, giá kể có em ở đây chọn giúp anh thì tốt quá”.
Những loại hoa Khanh vừa liệt kê có hoa mười giờ là hoa cô thích còn hai loại kia thì Khanh từng bảo tên gọi của chúng là để nói về cô. Mai vẫn trầm mặc chỉ mình Khanh thao thao tiếp.
- “Anh giờ đang sắp xếp tiếp nội thất nhưng đúng là xa Việt Nam lâu ngày mọi thứ đều làm anh shock. Giá cả bên mình chẳng khác gì bên Tây, anh đã mua hết tiền em đưa, phải đợi đến đầu giờ chiều ngân hàng làm việc thì lấy hết tài khoản anh ra để sắm nốt.”
Lúc này Mai không tiếp tục lặng im mà nói lời ngăn hắn lại.
Anh cứ để yên tài khoản của anh đấy, chỗ em vẫn còn tiền đây, em chẳng tiêu đến đâu, anh cầm tạm mà tiêu trước.
Số tiền Mai đã rút cô tin Khánh còn không để ý đến, bao năm nay rồi tài khoản ấy tưởng chừng đóng băng, với vợ chồng cô nó cũng chẳng đáng gì. Khanh đang khó khăn, cần thì cô nên giúp.
Khanh vẫn còn đẩy đưa khách sáo thế nhưng câu cuối cùng hắn hỏi cô là.
-“Thế em định mấy giờ đưa tiền cho anh, với anh không có xe, em cầm tận nhà cho anh nhé.”
Mai cũng bằng lòng làm theo chứ không nghĩ ngợi nhiều, chiều tối cô tan ca tiện thể đưa tiền cho hắn rồi gọi Yến mang xe đến nhà mẹ mình.
Bà Bích nhìn thấy con gái thất sắc chứ không rạng ngời như trước thì xót xa mà hỏi.
-Sao thế hả con, sao lại bơ phờ ủ dột thế này, mày nói cho mẹ nghe mà gặp người chuyện gì mà bắt mẹ phải nói dối chồng mày thế con.
Mai không biết trả lời thế nào, nhưng bằng linh cảm của người mẹ và cũng là người đàn bà từng trải bà Bích cũng đoán ra được phần nào.
-Mày ngoại tình hả con, có đúng không.
Mai giật thót mình nhìn quanh, không thấy ông Quảng ở nhà thì cô mới yên lòng.
-Chú Quảng lên cơ quan từ chiều, mày cứ yên tâm trả lời cho mẹ nghe xem nào.
Cô mím môi cúi đầu rồi gật cực kì nhẹ.
-Ôi giời ạ, mày làm thế khi nào, với ai.
-Còn với ai nữa ạ, với cái ông tiến sỹ dỏm mối tình đầu của nó chứ còn ai nữa hả cô, chắc anh chị này mới quấn nhau vài hôm nay lúc tên kia ra ngoài này còn chồng nó thì đi công tác.
Yến đi xe của Mai đến đưa cho bạn, cô bước vào nhà mà không ai biết, vừa đi cô vừa xa xả nói thay lời bạn mình, bà Bích mắt trợn tròn không tin nổi.
-Cái thằng trước kia bỏ đi Úc đấy à, ôi giời tưởng ai, cái giống bội tình bạc nghĩa ấy con dây vào làm gì.
-Anh ấy không phải như thế đâu mẹ, ngày trước anh ấy đi vì bắt buộc, giờ anh ấy cũng hối hận lắm rồi.
-Đúng là u mê, chưa gì đã phải bênh anh ta chằm chặp, thế tao hỏi mày ông ấy hối hận nhưng có đem cho mày lợi ích thực chất gì không hay toàn làm phiền.
Yến vốn đã không ưa Khanh nên mỗi lời cô nói ra đều không không chút nào nể nang, cô kể hết tật xấu của anh ta mà bằng ánh mắt tinh tường cô đã nhìn thấy. Và sau đó hàng giờ đồng hồ hết Yến rồi đến bà Bích mỗi người một lời một câu khuyên cô hết nước. Họ thật sự lo lắng cho cô, lo rằng cái gia đình hằng triệu người mơ ước kia sẽ bị tan nát vì sai lầm của cô.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Khánh gọi về nói rằng anh đã xuống sân bay và đang về thẳng đây thăm bà Bích. Thế là bà phải diễn một màn giả như vừa ốm dậy để cho Khánh xem.
Lúc trở về Khánh và Mai mỗi người một xe, Mai nghĩ rằng mọi chuyện đến đây coi như tạm ổn, nhưng cô đã đánh giá thấp chồng mình. Vừa lên xe Khánh đã ngửi thấy nồng nặc mùi da mới, nghi ngờ càng nồng đậm anh tiếp tục kiểm tra GPS của chiếc xe. Kiểm tra xong Khánh đã gần như chắc chắn vợ mình có vấn đề và rất có thể là ngoại tình.
Khánh cảm giác máu mình đang sôi lên ùng ục, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc với ánh mắt đỏ ngàu giận dữ. Anh nắm chặt hai tay mình lại kêu rôm rốp, nỗi đau cùng cơn giận quá lớn khiến anh muốn đập tan mọi thứ trong căn phòng. Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống, bao lần định vung tay là bấy nhiêu lần anh nghĩ đến các con mà dừng lại được.
Anh ngồi thụp xuống ôm đầu và những câu hỏi vì sao bắt đầu hành hạ tâm trí.
-“Tại sao, tôi đã làm gì sai với em hả Mai, tôi chưa đủ yêu chiều, chưa đủ quan tâm với em sao, hay chỉ vì tôi bỏ rơi em trong chốc lát mà em làm vậy với tôi.”
Anh nhìn tấm ảnh của 2 vợ chồng được lồng khung và đặt trên bàn làm việc, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt vợ mình trong ảnh.
-“Em không yêu anh, không yêu gia đình mình sao, em đến với hắn bao lâu rồi, là tình cảm mặn nồng hay chỉ một cơn say nắng.”
-CHOANG, LẺNG XẺNG!...
Anh vung tay, tấm hình rơi xuống đất vỡ tan tành,Mai từ ngoài chạy vào ngay rồi hốt hoảng nói.
-Sao thế anh, anh có bị thương ở đâu không.
Khánh định gầm lên tại chỗ, mọi thứ với anh thật quá sức chịu đựng, nhưng lúc này cả hai bé nhà anh bi bô nói.
-Bố Khánh đánh rơi cái gì đấy, bố Khánh có đau không, bố Khánh ra đây Mi thổi cho, mẹ Mai đừng phạt bố Khánh nhá, đi mà mẹ Mai, mẹ Mai tuyệt nhất trên đời.
Đây chính là mấy lời chính anh dậy cho lũ trẻ, lúc này nó thật sự chẳng khác nào con dao cứa qua cứa lại trong tim anh. Với Mai cũng chẳng khác gì nhiều, cô xấu hổ gục đầu dọn, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai đứa nhỏ nhà Khánh nắm tay bố mẹ đi nhong nhong, Khánh lúc này đã nguôi được cơn tức, anh quyết định sẽ không làm gì vội vàng. Anh sẽ cho Mai một cơ hội, và nếu cô chỉ đang cảm nắng nhất thời thì anh sẽ không bao giờ truy cứu nữa, dù sao gia đình và sự hạnh phúc của các con là quan trọng nhất.
Trước khi đi ngủ anh vẫn nói với Mai bằng cái giọng nhẹ nhàng như bao lâu nay vẫn thế.
-Chồng đi lâu thế có nhớ chồng không, có hôm nào nằm ôm gối khóc nhè không thế.
Mai đang ngồi trước bàn trang điểm, cô hơi chột dạ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để trả lời trơn tru.
-Có nhớ nhưng làm sao mà đến nỗi khóc được, dù sao anh đi công tác liên tục mà dù gì cũng phải quen chứ.
-Anh chỉ sợ anh bỏ bê em như thế em lại bỏ anh theo người khác thì toi.
Mai suýt chút nữa làm rơi lọ mỹ phẩm trên tay, cô không dám quay ra trả lời mà chỉ lí nhí.
-Không đâu ạ, anh đi là vì cả gia đình mình mà.
-À, đợt này bọn anh đang chuẩn bị rời Qatar để sang UAE em có muốn sang đấy với anh không. Bên đấy có vài địa điểm du lịch đẹp lắm, thậm chí đối tác của bọn anh còn kinh doanh cả khách sạn vợ chồng mình sang đấy có khi ăn ở không mất tiền.
Mai quả thực cần lắm một chuyến đi xa vào lúc này, lời của mẹ và của Yến hôm nay cô đều nghe hết, quan trọng nhất là bản thân cô cũng sợ mất gia đình này. Cô gật đầu nói với anh.
-Anh cứ quyết định đi ạ, mẹ cũng đỡ rồi không cần em trông, ở công ty thì em xin nghỉ vài ngày chắc không sao.
Đây là câu trả lời rất vừa ý Khánh, anh nghĩ rằng mọi chuyện chắc còn chưa đi quá xa. Anh vươn tay chạm vào người Mai thì cô co rúm lại.
-Anh đi máy bay suốt đêm qua đến giờ, thôi tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đã còn em cũng mệt rã rời em cũng đang thèm một giấc.
-Ừ, vậy đi ngủ thôi.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
Mẹ, phải tao tao ghì đầu xuống đấm 4 phát vào mồm. Sút 12 phát vào bướm. Xem từ đấy còn dám đi không.
 

tron225

Yếu sinh lý
Ch73. Khánh trở về
Mai lúc này đã rời khỏi khách sạn, lúc cô rời đi thì thấy được ánh nhìn lạc lõng của Khanh, hắn ủ dột mà hỏi cô.
-Mình lại kết thúc ở đây à.
-Em không biết, ngày mai anh cứ yên tâm chuyển nhà đi đã, có gì em sẽ liên lạc anh sau. Anh cầm tạm chỗ này đóng nửa năm tiền nhà, sau đấy rồi tính tiếp, xe em thì chút anh nữa em qua lấy, chứ anh mà đi cùng con Yến nó sẽ làm cả anh và em khó xử.
Mai nhét thêm cho hắn một cọc tiền trong số tiền mặt cô đã rút, tài thật, mới vừa trong phòng tắm cô còn nức nở vì việc làm sai trái của mình, vậy mà chỉ nhìn Khanh ủ dột một chút thôi là cô lại quên hết. Phải chăng hắn đã làm cô u mê thật sự, liệu sau ngày hôm nay cô có thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, hay sự việc sẽ trở nên càng tồi tệ.
Mai không nghĩ được nhiều như thế, việc cấp bách hiện giờ của cô là lấp liếm sao cho chồng hết nghi ngờ, nơi cô đến là một địa chỉ mà Yến đã cho. Đến nơi Yến đã đang đứng đợi, Mai nhận ra ngay ánh mắt với dày đặc nghi ngờ mà bạn thân dành cho mình. Dù cô đã lảng tránh cũng không thoát được những câu hỏi trực tiếp sắc như dao của cô bạn đáo để.
-Nói tao nghe, có phải mày mới làm ra việc tày đình gì phải không, tại sao giờ này lại phải làm xe rồi còn nhờ tao nói dối với ông Khánh nhà mày.
-Thôi mày đừng hỏi làm tao rối thêm nữa, mày chỉ cần làm như tao nhờ là được, rồi từ từ có dịp tao sẽ kể sau.
-Mày không nói thì tao cũng đoán được 8 phần, tao thấy bất ngờ đấy. Thế mà tao đã từng tự tin nghĩ rằng mày sẽ biết nặng nhẹ mà lựa chọn chính xác, xem chừng tao đã đánh giá sai sức hấp dẫn của mối tình đầu.
Mặt Mai đỏ bừng khi bị nói trúng tim đen, cô giao xe cho thợ rồi nhanh chóng trốn lên taxi để tránh bị bạn mình truy vấn tiếp. Cô vừa chạy vừa nói với lại.
-Giúp tao nói thợ làm thật nhanh và xong cho tao trước 4h chiều mai đấy, muốn hỏi gì thì để từ từ đã tao đang vội.
-Con hâm, “đường quang không đi mà đâm quàng bụi rậm”, haizz mày dại lắm.
Tiếng thở dài của bạn như xoáy sâu vào trong lòng của Mai, cô cũng đang mù mờ về con đường phía trước, thứ cô vừa mới tìm về quả thực vừa mê say nhưng cũng cực kì nguy hiểm. Cô say mê cái cảm giác mà nó đem lại nhưng cũng lo sợ hậu quả mà nó có thể mang đến. Cô mâu thuẫn và giằng xé vì không nỡ từ bỏ hoài niệm thanh xuân nhưng cũng sợ sẽ tan vỡ đi thực tại mình đang có.
Suốt cả quãng đường cô thấy lòng nặng trĩu, ánh đèn đường lập lòe hắt lên mặt cô, sáng tối tranh nhau hệt như những hình ảnh được mất đang đấu tranh trong trí óc của cô.
Cô vẫn còn lâng lâng cảm giác khi bên Khanh, lúc đó cô là một thiếu nữ thanh tân căng tràn nhiệt huyết, hừng hực đam mê. Mọi thứ thật tuyệt vời, cảm giác phóng khoáng, cuồng nhiệt khiến cô say mê chỉ muốn đắm chìm mãi mãi. Thế nhưng một hình ảnh khác đang len lỏi và dần hiện hữu rõ ràng. Đó là hiện tại, nơi mà cô có một người chồng tận tụy, yêu thương cô hết mực, bảo bọc cô bằng tình yêu và nuông chiều trong nhung lụa. Chính anh đã cho cô một mái ấm gia đình với hai đứa con xinh đẹp kháu khỉnh. Giờ cô sẽ đối mặt những điều đó như thế nào đây, sao cô dám nhìn vào ánh mắt của chồng, sao dám ôm các con và nhận tiếng gọi “mẹ yêu” của chúng chứ.
Mai cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi dù cửa kính xe đã mở toang hết mức, nỗi sợ chạy dọc sống lưng khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ sẽ phải mất đi gia đình. Cô nắm chặt tay nơi ngực và tự nhủ, bằng mọi cách phải dấu kín chuyện này không thể nào cho Khánh biết. Nhưng đâu đó trong cô hiểu rằng việc mà cô đã làm, cảm giác hôm nay đã trải qua không dễ gì bỏ được.
Mai bưng mặt nức nở, trong đầu tự xỉ vả bản thân cả trăm ngàn lần nhưng có làm được gì đâu. Trên đời này làm gì có con thuyền nào đứng được trên hai ngọn sóng, nếu không có chọn lựa cho riêng mình thì kết cục là vỡ tan.
Một lần nữa cố lấy lại tinh thần, cô lau nước mắt đi thì thấy mình đã đến dưới tầng trệt của khách sạn, cô móc túi lấy chìa khóa xe chứ không muốn gặp lại Khanh ở đây. Nhưng trong góc tối cô vẫn nhìn thấy một bóng người lặng yên, khi cô mở cửa xe thì bóng người ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
-Xin em đừng để mình mất nhau thêm một lần, Mai của hiện tại hãy sống cho gia đình và tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi nào cô ấy muốn trở về với thanh xuân để sống trọn vẹn cho mình xin hãy tìm anh. Xin em đấy.
Mai dừng vài giây rồi như bị bùa mê cô bước xuống xe đi vào góc tối đó mà ôm hôn bóng dáng kia. Nụ hôn này là sao, nụ hôn lưu luyến tạm biệt thay cho lời yêu thương và hẹn lần gặp tiếp theo, hay nụ hôn dứt tình thay cho lời từ giã. Mai không nói, Khanh cũng không hỏi họ chia tay trong khi Mai cúi đầu còn Khanh cười nửa miệng.
Việc Mai vung tiền một cách hào phóng cho Khanh vô tình khiến cô trở thành miếng bánh hắn nhất định không buông bỏ. Hắn đã đứng ngoài này đợi cô, tỏ ra dáng vẻ ủ dột đáng thương để đánh gục tâm lý cô thêm một lần, hắn đã thành công. Mai càng lúc càng u mê, thứ cô nghĩ là thâm tình tốt đẹp của thanh xuân thực chất là bùn nhơ, cô không biết mà càng lúc càng ngập chìm trong đó.
Mai về đến nhà khi các con đã ngủ, lần đầu tiên từ ngày chúng sinh ra cô đã không hôn chúng. Cô uể oải bước lên phòng, căn phòng quen thuộc của 2 vợ chồng hôm nay lại làm cô thấy giống như phòng hành quyết. Cô nhìn đâu cũng thấy vương vãi hình bóng của chồng, đặc biệt là bức hình cưới. Mai cúi đầu trốn đi thực tại, cô nhốt mình trong nhà tắm cả nửa giờ rồi mới lên giường, cả đêm đó cô hầu như thức trắng.
Buổi sáng cô nhọc nhằn bò dậy khi dưới nhà các con đang cười khanh khách, đáng ra thứ âm thanh ấy sẽ làm cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng cho ngày mới. Nhưng hôm nay thì không, nó làm cô ngượng ngùng trĩu nặng, cô thấy xấu hổ khi các con bi bô “mẹ tuyệt nhất trên đời”.
Lúc ngồi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của mẹ cô và Yến, cả hai người đều muốn cô kể rõ cho họ chuyện gì đã xảy ra. Đây cũng là một nỗi sợ nữa của cô, nhưng vì cô còn đang nhờ họ nói dối giúp mình nên muốn trốn cũng chẳng được. Cô lấy cớ đi làm để khất mẹ đến chiều tối, còn Yến thì khi nào lấy xe sẽ gặp.
Có thêm một tin nữa của chồng mà cô giờ mới thấy, anh nhắn lúc trời sáng tinh mơ khi vừa đáp xuống sân bay chuyển tiếp. Chỉ nhìn vào cái khung giờ và lịch trình bay như vậy cũng đủ biết chuyến đi của anh mệt đến thế nào. Anh dành tình yêu và lo lắng cho cô đến thế, vậy mà…
Mai đến chỗ làm mà như người trên mây, đến buổi trưa cô mới nhận được cuộc gọi từ Khanh.
-“Alo em à, ngày hôm nay em thấy thế nào, có gì vui không. Anh đã nghĩ đến em rất nhiều, đặc biệt là lúc trang trí lại căn hộ. Em nhớ không, ngày trước em từng nói muốn có một căn nhà với phòng khách màu vàng chanh, phòng ngủ màu thiên thanh còn phòng tắm lấy tone trầm màu gỗ. Anh đã làm y như thế và thấy căn nhà thật ấm cúng”.
Mai nghe thấy vậy thì lại thấy nhộn nhạo trong lòng, cô vẫn nhớ những lời đó của mình đã nói khi dọn phòng trọ cho anh. Cô đã từng luôn ngóng trông một gia đình với anh, ước muốn tưởng chừng đã quên hóa ra vẫn còn đó.
-Sao anh không trang trí theo sở thích của mình, nhà là của anh, đâu liên quan gì tới em.
Mai nói như thể nàng không quan tâm nhưng Khanh biết những lời ấy có tác dụng như thế nào, hắn để cho Mai nói xong thì mới tiếp tục.
-“Ngoài ban công anh đang phân vân nên treo hoa gì, hoa mười giờ, hoa mắt huyền hay hoa thanh tú đây, giá kể có em ở đây chọn giúp anh thì tốt quá”.
Những loại hoa Khanh vừa liệt kê có hoa mười giờ là hoa cô thích còn hai loại kia thì Khanh từng bảo tên gọi của chúng là để nói về cô. Mai vẫn trầm mặc chỉ mình Khanh thao thao tiếp.
- “Anh giờ đang sắp xếp tiếp nội thất nhưng đúng là xa Việt Nam lâu ngày mọi thứ đều làm anh shock. Giá cả bên mình chẳng khác gì bên Tây, anh đã mua hết tiền em đưa, phải đợi đến đầu giờ chiều ngân hàng làm việc thì lấy hết tài khoản anh ra để sắm nốt.”
Lúc này Mai không tiếp tục lặng im mà nói lời ngăn hắn lại.
Anh cứ để yên tài khoản của anh đấy, chỗ em vẫn còn tiền đây, em chẳng tiêu đến đâu, anh cầm tạm mà tiêu trước.
Số tiền Mai đã rút cô tin Khánh còn không để ý đến, bao năm nay rồi tài khoản ấy tưởng chừng đóng băng, với vợ chồng cô nó cũng chẳng đáng gì. Khanh đang khó khăn, cần thì cô nên giúp.
Khanh vẫn còn đẩy đưa khách sáo thế nhưng câu cuối cùng hắn hỏi cô là.
-“Thế em định mấy giờ đưa tiền cho anh, với anh không có xe, em cầm tận nhà cho anh nhé.”
Mai cũng bằng lòng làm theo chứ không nghĩ ngợi nhiều, chiều tối cô tan ca tiện thể đưa tiền cho hắn rồi gọi Yến mang xe đến nhà mẹ mình.
Bà Bích nhìn thấy con gái thất sắc chứ không rạng ngời như trước thì xót xa mà hỏi.
-Sao thế hả con, sao lại bơ phờ ủ dột thế này, mày nói cho mẹ nghe mà gặp người chuyện gì mà bắt mẹ phải nói dối chồng mày thế con.
Mai không biết trả lời thế nào, nhưng bằng linh cảm của người mẹ và cũng là người đàn bà từng trải bà Bích cũng đoán ra được phần nào.
-Mày ngoại tình hả con, có đúng không.
Mai giật thót mình nhìn quanh, không thấy ông Quảng ở nhà thì cô mới yên lòng.
-Chú Quảng lên cơ quan từ chiều, mày cứ yên tâm trả lời cho mẹ nghe xem nào.
Cô mím môi cúi đầu rồi gật cực kì nhẹ.
-Ôi giời ạ, mày làm thế khi nào, với ai.
-Còn với ai nữa ạ, với cái ông tiến sỹ dỏm mối tình đầu của nó chứ còn ai nữa hả cô, chắc anh chị này mới quấn nhau vài hôm nay lúc tên kia ra ngoài này còn chồng nó thì đi công tác.
Yến đi xe của Mai đến đưa cho bạn, cô bước vào nhà mà không ai biết, vừa đi cô vừa xa xả nói thay lời bạn mình, bà Bích mắt trợn tròn không tin nổi.
-Cái thằng trước kia bỏ đi Úc đấy à, ôi giời tưởng ai, cái giống bội tình bạc nghĩa ấy con dây vào làm gì.
-Anh ấy không phải như thế đâu mẹ, ngày trước anh ấy đi vì bắt buộc, giờ anh ấy cũng hối hận lắm rồi.
-Đúng là u mê, chưa gì đã phải bênh anh ta chằm chặp, thế tao hỏi mày ông ấy hối hận nhưng có đem cho mày lợi ích thực chất gì không hay toàn làm phiền.
Yến vốn đã không ưa Khanh nên mỗi lời cô nói ra đều không không chút nào nể nang, cô kể hết tật xấu của anh ta mà bằng ánh mắt tinh tường cô đã nhìn thấy. Và sau đó hàng giờ đồng hồ hết Yến rồi đến bà Bích mỗi người một lời một câu khuyên cô hết nước. Họ thật sự lo lắng cho cô, lo rằng cái gia đình hằng triệu người mơ ước kia sẽ bị tan nát vì sai lầm của cô.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Khánh gọi về nói rằng anh đã xuống sân bay và đang về thẳng đây thăm bà Bích. Thế là bà phải diễn một màn giả như vừa ốm dậy để cho Khánh xem.
Lúc trở về Khánh và Mai mỗi người một xe, Mai nghĩ rằng mọi chuyện đến đây coi như tạm ổn, nhưng cô đã đánh giá thấp chồng mình. Vừa lên xe Khánh đã ngửi thấy nồng nặc mùi da mới, nghi ngờ càng nồng đậm anh tiếp tục kiểm tra GPS của chiếc xe. Kiểm tra xong Khánh đã gần như chắc chắn vợ mình có vấn đề và rất có thể là ngoại tình.
Khánh cảm giác máu mình đang sôi lên ùng ục, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc với ánh mắt đỏ ngàu giận dữ. Anh nắm chặt hai tay mình lại kêu rôm rốp, nỗi đau cùng cơn giận quá lớn khiến anh muốn đập tan mọi thứ trong căn phòng. Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống, bao lần định vung tay là bấy nhiêu lần anh nghĩ đến các con mà dừng lại được.
Anh ngồi thụp xuống ôm đầu và những câu hỏi vì sao bắt đầu hành hạ tâm trí.
-“Tại sao, tôi đã làm gì sai với em hả Mai, tôi chưa đủ yêu chiều, chưa đủ quan tâm với em sao, hay chỉ vì tôi bỏ rơi em trong chốc lát mà em làm vậy với tôi.”
Anh nhìn tấm ảnh của 2 vợ chồng được lồng khung và đặt trên bàn làm việc, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt vợ mình trong ảnh.
-“Em không yêu anh, không yêu gia đình mình sao, em đến với hắn bao lâu rồi, là tình cảm mặn nồng hay chỉ một cơn say nắng.”
-CHOANG, LẺNG XẺNG!...
Anh vung tay, tấm hình rơi xuống đất vỡ tan tành,Mai từ ngoài chạy vào ngay rồi hốt hoảng nói.
-Sao thế anh, anh có bị thương ở đâu không.
Khánh định gầm lên tại chỗ, mọi thứ với anh thật quá sức chịu đựng, nhưng lúc này cả hai bé nhà anh bi bô nói.
-Bố Khánh đánh rơi cái gì đấy, bố Khánh có đau không, bố Khánh ra đây Mi thổi cho, mẹ Mai đừng phạt bố Khánh nhá, đi mà mẹ Mai, mẹ Mai tuyệt nhất trên đời.
Đây chính là mấy lời chính anh dậy cho lũ trẻ, lúc này nó thật sự chẳng khác nào con dao cứa qua cứa lại trong tim anh. Với Mai cũng chẳng khác gì nhiều, cô xấu hổ gục đầu dọn, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai đứa nhỏ nhà Khánh nắm tay bố mẹ đi nhong nhong, Khánh lúc này đã nguôi được cơn tức, anh quyết định sẽ không làm gì vội vàng. Anh sẽ cho Mai một cơ hội, và nếu cô chỉ đang cảm nắng nhất thời thì anh sẽ không bao giờ truy cứu nữa, dù sao gia đình và sự hạnh phúc của các con là quan trọng nhất.
Trước khi đi ngủ anh vẫn nói với Mai bằng cái giọng nhẹ nhàng như bao lâu nay vẫn thế.
-Chồng đi lâu thế có nhớ chồng không, có hôm nào nằm ôm gối khóc nhè không thế.
Mai đang ngồi trước bàn trang điểm, cô hơi chột dạ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để trả lời trơn tru.
-Có nhớ nhưng làm sao mà đến nỗi khóc được, dù sao anh đi công tác liên tục mà dù gì cũng phải quen chứ.
-Anh chỉ sợ anh bỏ bê em như thế em lại bỏ anh theo người khác thì toi.
Mai suýt chút nữa làm rơi lọ mỹ phẩm trên tay, cô không dám quay ra trả lời mà chỉ lí nhí.
-Không đâu ạ, anh đi là vì cả gia đình mình mà.
-À, đợt này bọn anh đang chuẩn bị rời Qatar để sang UAE em có muốn sang đấy với anh không. Bên đấy có vài địa điểm du lịch đẹp lắm, thậm chí đối tác của bọn anh còn kinh doanh cả khách sạn vợ chồng mình sang đấy có khi ăn ở không mất tiền.
Mai quả thực cần lắm một chuyến đi xa vào lúc này, lời của mẹ và của Yến hôm nay cô đều nghe hết, quan trọng nhất là bản thân cô cũng sợ mất gia đình này. Cô gật đầu nói với anh.
-Anh cứ quyết định đi ạ, mẹ cũng đỡ rồi không cần em trông, ở công ty thì em xin nghỉ vài ngày chắc không sao.
Đây là câu trả lời rất vừa ý Khánh, anh nghĩ rằng mọi chuyện chắc còn chưa đi quá xa. Anh vươn tay chạm vào người Mai thì cô co rúm lại.
-Anh đi máy bay suốt đêm qua đến giờ, thôi tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đã còn em cũng mệt rã rời em cũng đang thèm một giấc.
-Ừ, vậy đi ngủ thôi.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.
riêng con đĩ Mai ăn no phởn phải lột đồ vứt ra đường
 

shevahn

Yếu sinh lý
ít nhất thằng Khánh phát hiện ra rồi, chứ nó mà ngu ngơ đéo biết j cho con fo kia nó lòe thì chắc t ức nổ máu mất...
Đã thế lại còn bênh chứ, mẹ nhà nó chứ, đm con 4'
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo