Ch73. Khánh trở về
Mai lúc này đã rời khỏi khách sạn, lúc cô rời đi thì thấy được ánh nhìn lạc lõng của Khanh, hắn ủ dột mà hỏi cô.
-Mình lại kết thúc ở đây à.
-Em không biết, ngày mai anh cứ yên tâm chuyển nhà đi đã, có gì em sẽ liên lạc anh sau. Anh cầm tạm chỗ này đóng nửa năm tiền nhà, sau đấy rồi tính tiếp, xe em thì chút anh nữa em qua lấy, chứ anh mà đi cùng con Yến nó sẽ làm cả anh và em khó xử.
Mai nhét thêm cho hắn một cọc tiền trong số tiền mặt cô đã rút, tài thật, mới vừa trong phòng tắm cô còn nức nở vì việc làm sai trái của mình, vậy mà chỉ nhìn Khanh ủ dột một chút thôi là cô lại quên hết. Phải chăng hắn đã làm cô u mê thật sự, liệu sau ngày hôm nay cô có thể dứt ra khỏi mối quan hệ này, hay sự việc sẽ trở nên càng tồi tệ.
Mai không nghĩ được nhiều như thế, việc cấp bách hiện giờ của cô là lấp liếm sao cho chồng hết nghi ngờ, nơi cô đến là một địa chỉ mà Yến đã cho. Đến nơi Yến đã đang đứng đợi, Mai nhận ra ngay ánh mắt với dày đặc nghi ngờ mà bạn thân dành cho mình. Dù cô đã lảng tránh cũng không thoát được những câu hỏi trực tiếp sắc như dao của cô bạn đáo để.
-Nói tao nghe, có phải mày mới làm ra việc tày đình gì phải không, tại sao giờ này lại phải làm xe rồi còn nhờ tao nói dối với ông Khánh nhà mày.
-Thôi mày đừng hỏi làm tao rối thêm nữa, mày chỉ cần làm như tao nhờ là được, rồi từ từ có dịp tao sẽ kể sau.
-Mày không nói thì tao cũng đoán được 8 phần, tao thấy bất ngờ đấy. Thế mà tao đã từng tự tin nghĩ rằng mày sẽ biết nặng nhẹ mà lựa chọn chính xác, xem chừng tao đã đánh giá sai sức hấp dẫn của mối tình đầu.
Mặt Mai đỏ bừng khi bị nói trúng tim đen, cô giao xe cho thợ rồi nhanh chóng trốn lên taxi để tránh bị bạn mình truy vấn tiếp. Cô vừa chạy vừa nói với lại.
-Giúp tao nói thợ làm thật nhanh và xong cho tao trước 4h chiều mai đấy, muốn hỏi gì thì để từ từ đã tao đang vội.
-Con hâm, “đường quang không đi mà đâm quàng bụi rậm”, haizz mày dại lắm.
Tiếng thở dài của bạn như xoáy sâu vào trong lòng của Mai, cô cũng đang mù mờ về con đường phía trước, thứ cô vừa mới tìm về quả thực vừa mê say nhưng cũng cực kì nguy hiểm. Cô say mê cái cảm giác mà nó đem lại nhưng cũng lo sợ hậu quả mà nó có thể mang đến. Cô mâu thuẫn và giằng xé vì không nỡ từ bỏ hoài niệm thanh xuân nhưng cũng sợ sẽ tan vỡ đi thực tại mình đang có.
Suốt cả quãng đường cô thấy lòng nặng trĩu, ánh đèn đường lập lòe hắt lên mặt cô, sáng tối tranh nhau hệt như những hình ảnh được mất đang đấu tranh trong trí óc của cô.
Cô vẫn còn lâng lâng cảm giác khi bên Khanh, lúc đó cô là một thiếu nữ thanh tân căng tràn nhiệt huyết, hừng hực đam mê. Mọi thứ thật tuyệt vời, cảm giác phóng khoáng, cuồng nhiệt khiến cô say mê chỉ muốn đắm chìm mãi mãi. Thế nhưng một hình ảnh khác đang len lỏi và dần hiện hữu rõ ràng. Đó là hiện tại, nơi mà cô có một người chồng tận tụy, yêu thương cô hết mực, bảo bọc cô bằng tình yêu và nuông chiều trong nhung lụa. Chính anh đã cho cô một mái ấm gia đình với hai đứa con xinh đẹp kháu khỉnh. Giờ cô sẽ đối mặt những điều đó như thế nào đây, sao cô dám nhìn vào ánh mắt của chồng, sao dám ôm các con và nhận tiếng gọi “mẹ yêu” của chúng chứ.
Mai cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi dù cửa kính xe đã mở toang hết mức, nỗi sợ chạy dọc sống lưng khiến cô toát mồ hôi khi nghĩ sẽ phải mất đi gia đình. Cô nắm chặt tay nơi ngực và tự nhủ, bằng mọi cách phải dấu kín chuyện này không thể nào cho Khánh biết. Nhưng đâu đó trong cô hiểu rằng việc mà cô đã làm, cảm giác hôm nay đã trải qua không dễ gì bỏ được.
Mai bưng mặt nức nở, trong đầu tự xỉ vả bản thân cả trăm ngàn lần nhưng có làm được gì đâu. Trên đời này làm gì có con thuyền nào đứng được trên hai ngọn sóng, nếu không có chọn lựa cho riêng mình thì kết cục là vỡ tan.
Một lần nữa cố lấy lại tinh thần, cô lau nước mắt đi thì thấy mình đã đến dưới tầng trệt của khách sạn, cô móc túi lấy chìa khóa xe chứ không muốn gặp lại Khanh ở đây. Nhưng trong góc tối cô vẫn nhìn thấy một bóng người lặng yên, khi cô mở cửa xe thì bóng người ấy nhẹ nhàng lên tiếng.
-Xin em đừng để mình mất nhau thêm một lần, Mai của hiện tại hãy sống cho gia đình và tận hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng khi nào cô ấy muốn trở về với thanh xuân để sống trọn vẹn cho mình xin hãy tìm anh. Xin em đấy.
Mai dừng vài giây rồi như bị bùa mê cô bước xuống xe đi vào góc tối đó mà ôm hôn bóng dáng kia. Nụ hôn này là sao, nụ hôn lưu luyến tạm biệt thay cho lời yêu thương và hẹn lần gặp tiếp theo, hay nụ hôn dứt tình thay cho lời từ giã. Mai không nói, Khanh cũng không hỏi họ chia tay trong khi Mai cúi đầu còn Khanh cười nửa miệng.
Việc Mai vung tiền một cách hào phóng cho Khanh vô tình khiến cô trở thành miếng bánh hắn nhất định không buông bỏ. Hắn đã đứng ngoài này đợi cô, tỏ ra dáng vẻ ủ dột đáng thương để đánh gục tâm lý cô thêm một lần, hắn đã thành công. Mai càng lúc càng u mê, thứ cô nghĩ là thâm tình tốt đẹp của thanh xuân thực chất là bùn nhơ, cô không biết mà càng lúc càng ngập chìm trong đó.
Mai về đến nhà khi các con đã ngủ, lần đầu tiên từ ngày chúng sinh ra cô đã không hôn chúng. Cô uể oải bước lên phòng, căn phòng quen thuộc của 2 vợ chồng hôm nay lại làm cô thấy giống như phòng hành quyết. Cô nhìn đâu cũng thấy vương vãi hình bóng của chồng, đặc biệt là bức hình cưới. Mai cúi đầu trốn đi thực tại, cô nhốt mình trong nhà tắm cả nửa giờ rồi mới lên giường, cả đêm đó cô hầu như thức trắng.
Buổi sáng cô nhọc nhằn bò dậy khi dưới nhà các con đang cười khanh khách, đáng ra thứ âm thanh ấy sẽ làm cô vui vẻ và tràn đầy năng lượng cho ngày mới. Nhưng hôm nay thì không, nó làm cô ngượng ngùng trĩu nặng, cô thấy xấu hổ khi các con bi bô “mẹ tuyệt nhất trên đời”.
Lúc ngồi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của mẹ cô và Yến, cả hai người đều muốn cô kể rõ cho họ chuyện gì đã xảy ra. Đây cũng là một nỗi sợ nữa của cô, nhưng vì cô còn đang nhờ họ nói dối giúp mình nên muốn trốn cũng chẳng được. Cô lấy cớ đi làm để khất mẹ đến chiều tối, còn Yến thì khi nào lấy xe sẽ gặp.
Có thêm một tin nữa của chồng mà cô giờ mới thấy, anh nhắn lúc trời sáng tinh mơ khi vừa đáp xuống sân bay chuyển tiếp. Chỉ nhìn vào cái khung giờ và lịch trình bay như vậy cũng đủ biết chuyến đi của anh mệt đến thế nào. Anh dành tình yêu và lo lắng cho cô đến thế, vậy mà…
Mai đến chỗ làm mà như người trên mây, đến buổi trưa cô mới nhận được cuộc gọi từ Khanh.
-“Alo em à, ngày hôm nay em thấy thế nào, có gì vui không. Anh đã nghĩ đến em rất nhiều, đặc biệt là lúc trang trí lại căn hộ. Em nhớ không, ngày trước em từng nói muốn có một căn nhà với phòng khách màu vàng chanh, phòng ngủ màu thiên thanh còn phòng tắm lấy tone trầm màu gỗ. Anh đã làm y như thế và thấy căn nhà thật ấm cúng”.
Mai nghe thấy vậy thì lại thấy nhộn nhạo trong lòng, cô vẫn nhớ những lời đó của mình đã nói khi dọn phòng trọ cho anh. Cô đã từng luôn ngóng trông một gia đình với anh, ước muốn tưởng chừng đã quên hóa ra vẫn còn đó.
-Sao anh không trang trí theo sở thích của mình, nhà là của anh, đâu liên quan gì tới em.
Mai nói như thể nàng không quan tâm nhưng Khanh biết những lời ấy có tác dụng như thế nào, hắn để cho Mai nói xong thì mới tiếp tục.
-“Ngoài ban công anh đang phân vân nên treo hoa gì, hoa mười giờ, hoa mắt huyền hay hoa thanh tú đây, giá kể có em ở đây chọn giúp anh thì tốt quá”.
Những loại hoa Khanh vừa liệt kê có hoa mười giờ là hoa cô thích còn hai loại kia thì Khanh từng bảo tên gọi của chúng là để nói về cô. Mai vẫn trầm mặc chỉ mình Khanh thao thao tiếp.
- “Anh giờ đang sắp xếp tiếp nội thất nhưng đúng là xa Việt Nam lâu ngày mọi thứ đều làm anh shock. Giá cả bên mình chẳng khác gì bên Tây, anh đã mua hết tiền em đưa, phải đợi đến đầu giờ chiều ngân hàng làm việc thì lấy hết tài khoản anh ra để sắm nốt.”
Lúc này Mai không tiếp tục lặng im mà nói lời ngăn hắn lại.
Anh cứ để yên tài khoản của anh đấy, chỗ em vẫn còn tiền đây, em chẳng tiêu đến đâu, anh cầm tạm mà tiêu trước.
Số tiền Mai đã rút cô tin Khánh còn không để ý đến, bao năm nay rồi tài khoản ấy tưởng chừng đóng băng, với vợ chồng cô nó cũng chẳng đáng gì. Khanh đang khó khăn, cần thì cô nên giúp.
Khanh vẫn còn đẩy đưa khách sáo thế nhưng câu cuối cùng hắn hỏi cô là.
-“Thế em định mấy giờ đưa tiền cho anh, với anh không có xe, em cầm tận nhà cho anh nhé.”
Mai cũng bằng lòng làm theo chứ không nghĩ ngợi nhiều, chiều tối cô tan ca tiện thể đưa tiền cho hắn rồi gọi Yến mang xe đến nhà mẹ mình.
Bà Bích nhìn thấy con gái thất sắc chứ không rạng ngời như trước thì xót xa mà hỏi.
-Sao thế hả con, sao lại bơ phờ ủ dột thế này, mày nói cho mẹ nghe mà gặp người chuyện gì mà bắt mẹ phải nói dối chồng mày thế con.
Mai không biết trả lời thế nào, nhưng bằng linh cảm của người mẹ và cũng là người đàn bà từng trải bà Bích cũng đoán ra được phần nào.
-Mày ngoại tình hả con, có đúng không.
Mai giật thót mình nhìn quanh, không thấy ông Quảng ở nhà thì cô mới yên lòng.
-Chú Quảng lên cơ quan từ chiều, mày cứ yên tâm trả lời cho mẹ nghe xem nào.
Cô mím môi cúi đầu rồi gật cực kì nhẹ.
-Ôi giời ạ, mày làm thế khi nào, với ai.
-Còn với ai nữa ạ, với cái ông tiến sỹ dỏm mối tình đầu của nó chứ còn ai nữa hả cô, chắc anh chị này mới quấn nhau vài hôm nay lúc tên kia ra ngoài này còn chồng nó thì đi công tác.
Yến đi xe của Mai đến đưa cho bạn, cô bước vào nhà mà không ai biết, vừa đi cô vừa xa xả nói thay lời bạn mình, bà Bích mắt trợn tròn không tin nổi.
-Cái thằng trước kia bỏ đi Úc đấy à, ôi giời tưởng ai, cái giống bội tình bạc nghĩa ấy con dây vào làm gì.
-Anh ấy không phải như thế đâu mẹ, ngày trước anh ấy đi vì bắt buộc, giờ anh ấy cũng hối hận lắm rồi.
-Đúng là u mê, chưa gì đã phải bênh anh ta chằm chặp, thế tao hỏi mày ông ấy hối hận nhưng có đem cho mày lợi ích thực chất gì không hay toàn làm phiền.
Yến vốn đã không ưa Khanh nên mỗi lời cô nói ra đều không không chút nào nể nang, cô kể hết tật xấu của anh ta mà bằng ánh mắt tinh tường cô đã nhìn thấy. Và sau đó hàng giờ đồng hồ hết Yến rồi đến bà Bích mỗi người một lời một câu khuyên cô hết nước. Họ thật sự lo lắng cho cô, lo rằng cái gia đình hằng triệu người mơ ước kia sẽ bị tan nát vì sai lầm của cô.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi Khánh gọi về nói rằng anh đã xuống sân bay và đang về thẳng đây thăm bà Bích. Thế là bà phải diễn một màn giả như vừa ốm dậy để cho Khánh xem.
Lúc trở về Khánh và Mai mỗi người một xe, Mai nghĩ rằng mọi chuyện đến đây coi như tạm ổn, nhưng cô đã đánh giá thấp chồng mình. Vừa lên xe Khánh đã ngửi thấy nồng nặc mùi da mới, nghi ngờ càng nồng đậm anh tiếp tục kiểm tra GPS của chiếc xe. Kiểm tra xong Khánh đã gần như chắc chắn vợ mình có vấn đề và rất có thể là ngoại tình.
Khánh cảm giác máu mình đang sôi lên ùng ục, anh ngồi sau chiếc bàn làm việc với ánh mắt đỏ ngàu giận dữ. Anh nắm chặt hai tay mình lại kêu rôm rốp, nỗi đau cùng cơn giận quá lớn khiến anh muốn đập tan mọi thứ trong căn phòng. Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống, bao lần định vung tay là bấy nhiêu lần anh nghĩ đến các con mà dừng lại được.
Anh ngồi thụp xuống ôm đầu và những câu hỏi vì sao bắt đầu hành hạ tâm trí.
-“Tại sao, tôi đã làm gì sai với em hả Mai, tôi chưa đủ yêu chiều, chưa đủ quan tâm với em sao, hay chỉ vì tôi bỏ rơi em trong chốc lát mà em làm vậy với tôi.”
Anh nhìn tấm ảnh của 2 vợ chồng được lồng khung và đặt trên bàn làm việc, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt vợ mình trong ảnh.
-“Em không yêu anh, không yêu gia đình mình sao, em đến với hắn bao lâu rồi, là tình cảm mặn nồng hay chỉ một cơn say nắng.”
-CHOANG, LẺNG XẺNG!...
Anh vung tay, tấm hình rơi xuống đất vỡ tan tành,Mai từ ngoài chạy vào ngay rồi hốt hoảng nói.
-Sao thế anh, anh có bị thương ở đâu không.
Khánh định gầm lên tại chỗ, mọi thứ với anh thật quá sức chịu đựng, nhưng lúc này cả hai bé nhà anh bi bô nói.
-Bố Khánh đánh rơi cái gì đấy, bố Khánh có đau không, bố Khánh ra đây Mi thổi cho, mẹ Mai đừng phạt bố Khánh nhá, đi mà mẹ Mai, mẹ Mai tuyệt nhất trên đời.
Đây chính là mấy lời chính anh dậy cho lũ trẻ, lúc này nó thật sự chẳng khác nào con dao cứa qua cứa lại trong tim anh. Với Mai cũng chẳng khác gì nhiều, cô xấu hổ gục đầu dọn, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Hai đứa nhỏ nhà Khánh nắm tay bố mẹ đi nhong nhong, Khánh lúc này đã nguôi được cơn tức, anh quyết định sẽ không làm gì vội vàng. Anh sẽ cho Mai một cơ hội, và nếu cô chỉ đang cảm nắng nhất thời thì anh sẽ không bao giờ truy cứu nữa, dù sao gia đình và sự hạnh phúc của các con là quan trọng nhất.
Trước khi đi ngủ anh vẫn nói với Mai bằng cái giọng nhẹ nhàng như bao lâu nay vẫn thế.
-Chồng đi lâu thế có nhớ chồng không, có hôm nào nằm ôm gối khóc nhè không thế.
Mai đang ngồi trước bàn trang điểm, cô hơi chột dạ nhưng vẫn đủ bình tĩnh để trả lời trơn tru.
-Có nhớ nhưng làm sao mà đến nỗi khóc được, dù sao anh đi công tác liên tục mà dù gì cũng phải quen chứ.
-Anh chỉ sợ anh bỏ bê em như thế em lại bỏ anh theo người khác thì toi.
Mai suýt chút nữa làm rơi lọ mỹ phẩm trên tay, cô không dám quay ra trả lời mà chỉ lí nhí.
-Không đâu ạ, anh đi là vì cả gia đình mình mà.
-À, đợt này bọn anh đang chuẩn bị rời Qatar để sang UAE em có muốn sang đấy với anh không. Bên đấy có vài địa điểm du lịch đẹp lắm, thậm chí đối tác của bọn anh còn kinh doanh cả khách sạn vợ chồng mình sang đấy có khi ăn ở không mất tiền.
Mai quả thực cần lắm một chuyến đi xa vào lúc này, lời của mẹ và của Yến hôm nay cô đều nghe hết, quan trọng nhất là bản thân cô cũng sợ mất gia đình này. Cô gật đầu nói với anh.
-Anh cứ quyết định đi ạ, mẹ cũng đỡ rồi không cần em trông, ở công ty thì em xin nghỉ vài ngày chắc không sao.
Đây là câu trả lời rất vừa ý Khánh, anh nghĩ rằng mọi chuyện chắc còn chưa đi quá xa. Anh vươn tay chạm vào người Mai thì cô co rúm lại.
-Anh đi máy bay suốt đêm qua đến giờ, thôi tối nay anh nghỉ ngơi cho tốt đã còn em cũng mệt rã rời em cũng đang thèm một giấc.
-Ừ, vậy đi ngủ thôi.
ANH EM ĐỌC TRUYỆN THÌ LIKE VỚI COMMENT MẠNH LÊN, MIỄN PHÍ MÀ.