• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

Chỉ cần Trung Quốc tuyên bố chỉ giao dịch bằng Tệ, USD sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Ly tây

Yếu sinh lý
Chia tay ny do nhu cầu e muốn tìm bạn tình vui vẻ kín đáo ib Tle emlytay mình tìm hiểu nhau ạ
 

Bee123

Yếu sinh lý
Khi nào mà mày mua dầu nhớt được bằng CNY thì lúc đó USD mới sụp dc
 
 
 
 
NƯỚC MỸ THỜI TRẬN CUỒNG: TỪ ẢO TƯỞNG SIÊU VIỆT ĐẾN SỰ THẬT TRẦN TRỤI

Phỏng vấn GS. Michael Brenner – Đại học Pittsburgh


---

Hệ thống chính trị Mỹ đang rạn vỡ từ bên trong

Hoa Kỳ đang trải qua một cuộc khủng hoảng chính trị sâu sắc, gây chấn động toàn bộ nền cộng hòa. Theo GS. Michael Brenner, hệ thống chính trị Mỹ không còn là nền cộng hòa lập hiến như từ thời lập quốc. Dưới thời Tổng thống Trump, chính quyền vận hành theo kiểu chuyên quyền, nơi các quyết định được đưa ra dựa trên ý chí cá nhân và động cơ bản năng, thay vì thể chế và pháp lý.

Trump tập hợp quanh mình những cộng sự bị xem là lập dị, thiếu năng lực, và dùng quyền lực như công cụ để thoả mãn cái tôi bệnh hoạn của một “người tự ái ác tính” – cụm từ mà giới tâm lý học từng dùng để miêu tả ông.


---

Không có gì là “bình thường” trong chính sách đối ngoại Mỹ

Nước Mỹ ngày nay không quay về chủ nghĩa biệt lập. Trái lại, Mỹ vẫn can thiệp toàn cầu và coi đó là quyền “thiên định”. Tuy nhiên, hành xử của Mỹ không còn mang tính chiến lược. Việc rút khỏi hàng loạt hiệp ước quốc tế, áp đặt các lệnh trừng phạt vô lối, duy trì các căn cứ quân sự toàn cầu, ủng hộ mạnh mẽ hành động quân sự của Israel – kể cả chiến dịch diệt chủng ở Gaza và cưỡng bức di dời người Palestine khỏi Bờ Tây – cho thấy chính sách đối ngoại hiện nay chỉ là chuỗi phản ứng bản năng, thiếu suy xét dài hạn.


---

Chủ nghĩa biệt lệ: căn tính Mỹ đang bị đe dọa bởi... sự tồn tại của Trung Quốc

Mỹ không sợ Trung Quốc vì công nghệ, quân sự hay thương mại, mà vì Trung Quốc là hiện thân cho sự “bình thường hóa” vị thế cường quốc. Sự hiện diện và thành công của Trung Quốc thách thức trực diện niềm tin lâu đời rằng Mỹ là quốc gia vượt trội, “sinh ra để lãnh đạo nhân loại”. Người Mỹ không chịu được cảm giác "trở nên bình thường".


---

Hệ thống kiểm soát quyền lực đã tê liệt

Các định chế từng được kỳ vọng sẽ kiểm soát quyền lực – Tòa án Tối cao, Quốc hội, báo chí, xã hội dân sự – đều đã thất bại. Tòa án Tối cao đưa ra các phán quyết đi ngược truyền thống lập hiến như tuyên bố tổng thống có thể phạm pháp mà không bị truy tố. Quốc hội bị thao túng bởi vận động hành lang và tiền tài trợ tranh cử. Đảng Cộng hòa hành xử như thể đang ở quốc hội Liên Xô cũ, trong khi Đảng Dân chủ thì hầu như bất lực, thiếu cả dũng khí lẫn chiến lược.


---

Israel – “trường hợp ngoại lệ” vượt khỏi mọi lý trí

Mối quan hệ Mỹ - Israel bị gọi là “nghịch lý chưa từng có trong lịch sử”. Không phải Mỹ kiểm soát Israel, mà là Israel chi phối chính trường Mỹ thông qua các nhóm vận động hành lang giàu có. Thủ tướng Israel có thể được chào đón trọng thể dù đang bị tố là tội phạm chiến tranh, và nhận hàng chục lần đứng dậy vỗ tay từ lưỡng viện quốc hội Mỹ khi biện hộ cho hành động diệt chủng.


---

Suy tàn văn hóa chính trị – phần mềm hỏng, phần cứng sụp đổ

Sự suy thoái của văn hóa chính trị là nguyên nhân cốt lõi. Khi tinh thần trách nhiệm với lợi ích công cộng bị thay thế bằng tham vọng cá nhân và tranh giành quyền lực, khi những người có năng lực bị đẩy ra rìa, hệ thống trở thành một “kakistocracy” – chính quyền của những kẻ bất tài. Đây là giai đoạn thấp nhất trong lịch sử chính trị Mỹ. Không còn “văn hóa công dân” đích thực. Nhà thờ, trường học, công đoàn, truyền thông – tất cả đều lặng tiếng.


---

Trump không phải nguyên nhân, mà là triệu chứng

Sự trỗi dậy của Trump là kết quả của nhiều năm chính giới Mỹ bỏ mặc bất bình xã hội. Khủng hoảng tài chính 2008 là bước ngoặt, khi Obama bỏ lỡ cơ hội tái cấu trúc hệ thống. Dòng chảy bất mãn biến thành phong trào Tea Party, rồi chuyển hóa thành MAGA. Trump chỉ là người tận dụng làn sóng đó.


---

Không có chiến lược cho Ukraine, chỉ là phản xạ tức thời

Trump từng phát biểu rằng Ukraine phải chịu trách nhiệm chính cho xung đột. Nhưng sau khi lên nắm quyền, ông thay đổi quan điểm tuỳ theo… Fox News và những người cuối cùng mà ông trò chuyện. Ý tưởng “ngừng bắn” ông đưa ra với Nga là phi thực tế: Mỹ muốn trao Crimea và các vùng lãnh thổ cho Nga để đổi lấy việc “làm ăn lại” và tách Nga khỏi Trung Quốc.
 
Đây không phải chính sách, mà là giao dịch thiếu tầm nhìn, không được châu Âu đồng thuận, càng không được Nga chấp nhận.


---

Không có nhân vật phương Tây nào đủ tầm để tái định hình trật tự thế giới

Trong khi Tổng thống Putin nhiều lần đề nghị đối thoại chiến lược với phương Tây từ bài phát biểu Munich 2007, thì phía bên kia hoàn toàn vắng bóng những người đủ tầm trí tuệ và đạo đức để đáp lời. Châu Âu bị Mỹ làm tê liệt về chiến lược qua ba thế hệ lệ thuộc, nay chỉ còn là “sân khấu huyễn tưởng”. Những tiếng nói lý trí hiếm hoi như Clare Daly, Mick Wallace… bị loại khỏi chính trường. Một thế hệ lãnh đạo “có tầm nhưng không có quyền” đang dần biến mất.


---

Lối thoát: Mỹ phải chấp nhận trở thành “quốc gia bình thường”

Mấu chốt để tránh đối đầu toàn diện là làm sao để Mỹ chấp nhận vai trò bình thường trong một thế giới đa cực. Nhưng điều đó không thể đến từ bên ngoài. Cũng như trong tâm lý cá nhân, người mắc “rối loạn tự yêu” chỉ thay đổi khi bản thân họ muốn thay đổi. Còn hiện tại, chưa có dấu hiệu nào cho thấy nước Mỹ đã sẵn sàng.
 
KHỦNG HOẢNG TÂY PHƯƠNG VÀ SỰ TÁI XUẤT CỦA NGƯỜI LAO ĐỘNG
Mikhail Khazin: Sau khủng hoảng, tầng lớp lao động sẽ trở lại trung tâm xã hội


---

Ngày Quốc tế Lao động đang trở lại đúng nghĩa

Ngày 1/5 từng là biểu tượng của tinh thần đoàn kết lao động toàn cầu. Tuy nhiên, nhiều thập niên gần đây, ý nghĩa này dần bị lãng quên, đặc biệt tại phương Tây, nơi vai trò của người lao động bị gạt khỏi trung tâm đời sống xã hội và kinh tế. Nhưng chính cuộc khủng hoảng toàn cầu hiện nay có thể làm đảo ngược xu hướng đó.


---

Mô hình Reaganomics đã tới giới hạn

Khủng hoảng kinh tế hiện tại không phải ngẫu nhiên. Mô hình kinh tế Reagan ra đời từ cuối thập niên 70 dựa trên nền tảng: kích cầu bằng phát hành tiền. Tuy nhiên, thay vì gây lạm phát, dòng tiền dư thừa được hút vào các thị trường tài chính – nơi giá tăng lại được coi là tích cực. Từ đó, Mỹ xây dựng được hệ thống hấp thụ thanh khoản “dưới dạng bong bóng”.

Châu Âu từng thử tạo một hệ thống tương tự với đồng euro, nhưng thất bại. Không có thị trường tài chính đủ mạnh để hút thanh khoản, euro buộc phải phụ thuộc vào đồng đôla và thị trường Mỹ. Từ đó, Ngân hàng Trung ương châu Âu (ECB) trở thành định chế “phụ thuộc kỹ thuật” vào Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed).


---

Bắt đầu từ COVID: khi bong bóng tài chính không còn cứu được hệ thống

Khủng hoảng COVID làm thay đổi cơ chế bơm tiền. Nếu trước đó, dòng tiền vào nền kinh tế chủ yếu qua kênh tín dụng tư nhân, thì sau 2020, dòng tiền đi thẳng vào ngân sách liên bang, làm tăng mạnh thâm hụt và nợ công Mỹ. Trong khi đó, cơ chế hấp thụ lạm phát cũ đã không còn hiệu quả. Hệ quả là: in tiền gây ra lạm phát rõ rệt, buộc Fed tăng lãi suất. Điều này lại khiến tăng trưởng sụt giảm. Tình trạng “tiến thoái lưỡng nan” hiện nay cho thấy: mô hình kinh tế cũ đã cạn kiệt công cụ.


---

Mục tiêu cũ: xoá bỏ giai cấp công nhân, tạo “giai cấp trung lưu tiêu dùng”

Từ sau Thế chiến II, phương Tây triển khai chiến lược xoá bỏ giai cấp công nhân – vốn được Marx mô tả là "người đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản". Họ thay vào đó bằng hình ảnh “trung lưu tiêu dùng”, sở hữu nhà riêng, đi du lịch, xe cá nhân, v.v. Sự bùng nổ này bắt đầu từ thập niên 80 cùng chính sách Reaganomics.

Tuy nhiên, từ sau năm 2000, mô hình đó bắt đầu trục trặc. Chi phí sống tăng, giá nhà tăng vọt khiến ngay cả những người có thu nhập cao cũng không thể sở hữu bất động sản. Một làn sóng tuyên truyền mạnh mẽ đã khuyến khích người trẻ “sống không cần sở hữu”: thuê nhà, dùng xe chung, không tiết kiệm để mua nhà mà tiêu ngay – từ cà phê, bánh ngọt tới các chuyến du lịch. Trung lưu trở thành một lớp “trưng bày” nhưng rỗng ruột.


---

Tầng lớp trung lưu đang sụp đổ: xã hội sẽ trở lại mô hình thế kỷ XIX

Khi thu nhập không đủ bù chi phí, tầng lớp trung lưu giả lập sẽ sụp đổ. Xã hội phương Tây sẽ tái cấu trúc theo hình kim tự tháp điển hình:

1% siêu giàu

9–10% tầng lớp phục vụ (quản lý tài sản, bác sĩ, kiến trúc sư, giáo viên tinh hoa...)

90% còn lại là tầng lớp nghèo hoặc cận nghèo, sống bằng thuê phòng, làm việc dịch vụ


Tình trạng này đã phổ biến ở các đô thị như London, Paris hay Vienna, nơi phần lớn tài sản đất đai thuộc về vài dòng họ quý tộc hoặc đại tài phiệt. Hiện tượng này đang lan sang cả Moskva.


---

Thế hệ “bị lừa”: khi ký ức vinh quang không còn và tương lai bị đánh cắp

Những người 30–40 tuổi hiện nay sinh ra trong thời điểm các chuẩn mực trung lưu đang dần cố định. Họ lớn lên tin rằng mình sẽ sống như cha mẹ: có nhà riêng, kỳ nghỉ nước ngoài, bảo hiểm y tế và hưu trí. Giờ đây, tất cả đều tan vỡ. Họ cảm thấy bị phản bội – không chỉ bởi thị trường, mà bởi chính nhà nước.

Thế hệ này không nghèo đến mức vô vọng, nhưng bị gạt khỏi mọi giấc mơ tích luỹ. Quan trọng hơn: họ là nhóm có hành vi chính trị. Khác với tầng lớp nghèo vốn quen sống ngoài rìa, trung lưu sụp đổ là nhóm biết đòi hỏi và có nhu cầu tổ chức.


---

Không còn công cụ bảo vệ người lao động
 
 
 
Thế trận toàn cầu thay đổi: Cơn bão địa chính trị và khủng hoảng tài chính cận kề

Thế giới đang bước vào một giai đoạn biến động sâu sắc. Chiến sự tại Ukraina chỉ là phần nổi của tảng băng chìm trong cuộc đấu tranh giành lại ảnh hưởng toàn cầu giữa các cường quốc. Những nhân vật như Tổng thống Ukraina Vladimir Zelensky hay Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu ngày càng bị xem là trở ngại trong chiến lược của chính Hoa Kỳ, chứ không còn là đồng minh hiệu quả như trước.

Tại Trung Đông, Israel không còn là “cánh tay nối dài” hoàn hảo của Mỹ. Các hành động quân sự cực đoan, cùng việc leo thang xung đột với Palestine, đang đẩy toàn bộ khu vực vào vòng bất ổn, khiến Mỹ khó duy trì ảnh hưởng. Thay vì cô lập Iran, Mỹ lại chứng kiến Trung Quốc chen chân ngày càng sâu vào vai trò trung gian hoà giải – điển hình là việc nối lại quan hệ giữa Iran và Saudi Arabia. Trong mắt thế giới, Israel và Mỹ ngày càng khó phân biệt – đều bị xem là chủ thể trực tiếp gây ra thảm kịch nhân đạo tại Gaza.

Ở phía Đông, Trung Quốc đã chuyển từ thế phòng thủ sang chủ động chi phối. Những sai lầm của chính quyền Trump, đặc biệt là chiến tranh thương mại và trừng phạt xuất khẩu dầu của Iran, đã vô tình khiến Bắc Kinh tăng tốc chiến lược “xoay trục sang Trung Đông”. Bắc Kinh không còn chậm chạp như “tàu dầu khổng lồ”, mà giờ hành xử như “tàu cao tốc chiến lược” – can thiệp sâu vào các khu vực mà trước đây thuộc ảnh hưởng của phương Tây.

Tại Ukraina, tình hình nội bộ ngày càng rối ren. Các cuộc đột kích lẻ tẻ vào vùng Kursk của Nga không đạt được kết quả gì đáng kể, chỉ mang tính biểu tượng để phục vụ truyền thông. Trong khi đó, chiến sự thực địa ngày càng bất lợi cho Kiev. Nhiều sĩ quan Ukraina công khai chỉ trích cách điều hành chiến dịch, thậm chí tố cáo nạn tham nhũng tràn lan trong quân đội. Tuy nhiên, Zelensky vẫn giữ được vị trí vì điều quan trọng với Washington không phải là hiệu quả chiến đấu, mà là đảm bảo cuộc chiến không kết thúc.

Về mặt kinh tế, Nga đang chịu sức ép từ việc giảm giá dầu. Tuy nhiên, nỗ lực tái lập mô hình “giá dầu thấp – làm Nga suy yếu” như thời Liên Xô hiện không dễ thực hiện. Ngành dầu đá phiến Mỹ đã đạt đỉnh, chi phí khai thác cao khiến sản lượng mới khó tăng. Trong OPEC+, các nước như Kazakhstan hay Iraq không còn tuân thủ chặt hạn ngạch, khiến hiệu quả điều phối sản lượng kém đi.

Một yếu tố then chốt là cuộc điện đàm giữa Donald Trump và Vladimir Putin. Mặc dù không có rò rỉ thông tin chính thức, nhưng việc cả hai bên giữ im lặng tuyệt đối cho thấy đây là cuộc trao đổi mang tính bước ngoặt. Trump dường như nhận ra rằng thông tin mà ông từng dựa vào để hoạch định chính sách bị bóp méo nặng nề. Sau cuộc trò chuyện, đã thấy một số điều chỉnh kín đáo từ phía châu Âu, và cả Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (Fed) – cơ quan không nâng lãi suất như dự báo, cho thấy có sự dàn xếp chính trị phía sau.

Tuy nhiên, mối đe dọa tài chính toàn cầu vẫn đang dâng cao. Bong bóng nợ tại Mỹ và Nhật Bản ngày càng mong manh. Nếu trái phiếu chính phủ Nhật sụp đổ, nó có thể trở thành “kíp nổ” cho cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu. Nhiều chuyên gia cho rằng Mỹ đang cố biến mình thành “pháo đài giữa biển lửa” – một nơi trụ vững trong cơn bão kinh tế sắp tới. Tuy nhiên, với sức tiêu dùng đang suy giảm mạnh và đồng USD tăng giá khiến hàng hóa Mỹ mất khả năng cạnh tranh, nền kinh tế Mỹ cũng khó tránh khỏi tác động nặng nề.

Trong bối cảnh đó, mọi nỗ lực đàm phán hòa bình với Ukraina đều gặp bế tắc vì bản thân chính quyền Kiev không có tính chính danh. Không ai dám chắc một thỏa thuận được ký kết sẽ được tôn trọng, nhất là khi chính Mỹ từng đơn phương rút khỏi thỏa thuận hạt nhân với Iran, dù đã được Liên Hợp Quốc thông qua. Nếu các thể chế toàn cầu không còn khả năng bảo đảm cam kết, thì mọi ký kết ngoại giao cũng chỉ là giấy lộn.

Trật tự thế giới cũ đang rạn vỡ từng mảnh. Những nước cờ đang được tính toán lại, và các nhân vật tưởng chừng trung tâm – hóa ra chỉ là công cụ của các dòng chảy lớn hơn. Thời kỳ mới không còn chỗ cho ảo tưởng.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo