• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 138 Lính mới

Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt len qua cửa kính, phủ lên sàn gạch bóng loáng của cửa hàng điện thoại một lớp ánh sáng dịu dàng. Linh bước vào, tâm trạng phơi phới sau một đêm hạnh phúc bên Nam. Cô đã ngủ ngon giấc, mơ màng về nụ hôn dưới ánh trăng, và sáng nay, cô cảm thấy mình như một đóa hoa mới nở. Linh diện áo sơ mi trắng ôm sát, vài nút trên cùng để hờ lộ xương quai xanh mảnh mai và làn da trắng hồng mịn màng. Chiếc váy bút chì ngắn màu đen bó chặt, tôn lên cặp đùi thon dài và vòng hông cong đầy quyến rũ. Mái tóc buộc cao đung đưa theo từng bước đi, vài lọn tóc lòa xòa trước trán càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, long lanh như mặt hồ mùa thu. Nụ cười nhẹ trên môi cô, kết hợp với dáng vẻ vừa trong trẻo vừa gợi cảm, khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Linh không nhận ra sức hút của mình, chỉ vô tư bước tới quầy, tay cầm chai nước, lòng vẫn lâng lâng nghĩ về Nam.

Nhưng không khí cửa hàng hôm nay khác lạ. Một nhóm nhân viên nữ tụ tập gần quầy trưng bày, thì thào bàn tán, mắt sáng lên đầy phấn khích. Tiếng cười khúc khích xen lẫn giọng nói trầm ấm của một chàng trai lạ vang lên, thu hút sự tò mò của Linh. Cô nghiêng đầu, liếc qua, thấy một anh chàng cao ráo đang đứng giữa tâm điểm, dáng vẻ tự tin như thể sinh ra để làm trung tâm chú ý. “Xin chào mọi người, mình là Kiên, vừa chuyển từ chi nhánh quận 7 về đây. Rất vui được làm việc cùng anh chị, mong mọi người chỉ bảo thêm!” Giọng Kiên trầm, rõ ràng, mỗi từ đều được nhấn nhá vừa đủ để cuốn hút. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn nhẹ lộ cánh tay săn chắc, quần tây đen ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài và dáng người cân đối. Mái tóc undercut chải gọn, vài lọn tóc lòa xòa trước trán làm tăng vẻ phóng khoáng. Gương mặt Kiên sáng sủa, mũi cao, đôi môi mỏng cong lên với nụ cười để lộ má lúm đồng tiền bên phải – một chi tiết nhỏ nhưng đủ khiến các cô gái trong cửa hàng xao xuyến. Đôi mắt nâu sáng của anh ánh lên sự tự tin pha chút tinh nghịch, như thể anh luôn biết cách làm chủ mọi tình huống.

Kiên nhận ra ánh nhìn từ phía quầy, quay lại và bắt gặp Linh – một cô gái xinh đẹp với vẻ quyến rũ tự nhiên, vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Ánh mắt anh thoáng sáng lên, nụ cười rạng rỡ hơn, như mặt trời giữa trưa hè. Anh bước tới, dáng đi ung dung nhưng đầy ý vị, đôi giày da bóng loáng khẽ kêu trên sàn. “Em là Linh mà mọi người ở đây nhắc đến đúng không? Rất vui được gặp em!” Kiên đưa tay ra, giọng ấm áp, ánh mắt khóa chặt vào cô, tự tin nhưng không phô trương. Nụ cười của anh như một liều thuốc mê, má lúm đồng tiền làm gương mặt thêm phần cuốn hút, đôi môi cong lên như mời gọi. Linh khẽ giật mình, bắt tay anh theo phản xạ, cảm nhận bàn tay rắn chắc, ấm áp. “Dạ, em là Linh. Chào anh Kiên, mong anh làm việc vui nha!” Cô đáp, giọng xã giao, nụ cười nhẹ nhưng không quá nhiệt tình. Cô nhanh chóng rút tay về, quay lại lau kệ, lòng vẫn lơ lửng nghĩ về Nam – ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp săn chắc, và nụ hôn khiến cô tan chảy đêm qua. Với Linh, Kiên chỉ là một người lạ lịch sự, không đủ sức lay động trái tim đang tràn ngập hình bóng Nam.
c7de773d5f36627cf9d6e1e4c556ccf8.jpg


Kiên không bận tâm, ánh mắt quét qua cửa hàng, bắt gặp những ánh nhìn háo hức từ đám nhân viên nữ. Anh tuyên bố, giọng hào sảng: “Để ra mắt, hôm nay mình mời cả nhà uống cà phê hoặc trà sữa, thích gì cứ gọi, mình khao hết!” Tiếng vỗ tay rộ lên, không khí sôi động hẳn. Một cô nhân viên trẻ tên Hạnh, tóc ngắn nhuộm highlight, trêu ngay: “Anh Kiên galant thế, có bạn gái chưa mà đãi tụi em hoành tráng vậy?” Kiên bật cười, ánh mắt tinh nghịch lướt qua đám đông: “Chưa có đâu, nhưng làm ở đây vài tuần, biết đâu tìm được một cô bạn gái xinh như mấy chị em!” Câu trả lời khéo léo khiến cả đám cười phá lên, vài người liếc Linh, trêu to: “Linh ơi, ứng cử viên sáng giá đây nè, để ý đi kẻo mất!” Hạnh thêm vào, giọng đùa cợt: “Tụi tui xếp hàng sau Linh hết, Linh mà không nhận là tui nhào vô đó!” Linh đỏ mặt, lắc đầu, giả vờ cáu: “Mấy chị đừng có ghép bừa, em có người trong lòng rồi!” Câu nói vô tình của cô khiến cả đám ồ lên, tò mò hỏi “ai ai”, nhưng Linh chỉ cười, quay đi, tay siết chặt chai nước, lòng thầm nghĩ đến Nam.

Phương, từ góc quầy quản lý, quan sát mọi thứ với ánh mắt sắc lạnh. Đôi mắt cô lướt qua Kiên, phân tích từng chi tiết như một nhà chiến lược. So với Nam – gã shipper bụi bặm, cơ bắp cuồn cuộn, toát lên vẻ nam tính nguyên thủy với ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi – Kiên mang phong thái lịch lãm, chỉn chu, như một quý ông thành thị bước ra từ tạp chí. Cách anh nói chuyện, từ tông giọng trầm ấm đến cử chỉ nhẹ nhàng, đều toát lên sự tự tin và khéo léo, như thể anh sinh ra để làm tâm điểm. Phương nhẩm tính, với tài ăn nói, ngoại hình, và sự galant này, Kiên không chỉ là đối thủ đáng gờm trong cuộc đua doanh số, mà còn có thể làm đảo lộn thế cân bằng mong manh trong cửa hàng. Cô siết chặt bút, ánh mắt thoáng dao động khi nhớ đến Nam – gã đàn ông khiến lồn cô nóng ran mỗi khi nghĩ về những lần khuất phục nhục dục.

Bất giác, Kiên quay sang, bắt gặp ánh mắt Phương. Anh nở nụ cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, đôi mắt nâu sáng ánh lên sự tinh nghịch pha chút thách thức, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Chị Phương, nghe nói chị là quản lý xuất sắc nhất ở đây. Mong được chị chỉ dạy nhiều!” Giọng anh chân thành nhưng pha chút trêu đùa, ánh mắt lướt qua cô đầy ý vị, như một lời mời gọi kín đáo. Phương đứng hình, tim đập mạnh, bất ngờ trước sức hút của Kiên. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một mũi tên xuyên qua lớp vỏ kiêu kỳ của cô, khiến cô thoáng quên đi ký ức nhục dục với Nam. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ đạo mạo, khoanh tay, đáp lạnh lùng: “Cứ làm tốt là được, ở đây không ai dắt tay đâu. Doanh số không đùa được đâu, tân binh.” Kiên chỉ cười, gật đầu, không hề lúng túng, ánh mắt vẫn ánh lên sự tự tin, như thể đã ghi nhớ phản ứng của cô và sẵn sàng bước vào cuộc chơi.

Trong góc cửa hàng, Tuấn ngồi trước màn hình giám sát camera, ánh mắt bồn chồn. Cậu vừa nghe tin về Kiên từ đám nhân viên, và hình ảnh anh chàng lịch lãm trên màn hình khiến cậu bất an. Tuấn siết tay, nhớ lại đêm nhục dục với Phương và Nam, lòng rối bời khi thấy Phương nhìn Kiên với ánh mắt lạ lùng. Anh Nam có biết chuyện này không? Cậu tự hỏi, đứng dậy, lén lút đi tìm Nam để báo tin.

Trong khi đó, Nam vẫn chưa hay biết gì về cơn bão sắp đến. Anh ngồi ở quán cà phê đối diện cửa hàng, nhâm nhi ly đen đá quen thuộc, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay. Áo thun đen bó sát lộ cơ bắp cuồn cuộn, quần jeans rách gối toát lên vẻ bụi bặm, mái tóc bù xù lòa xòa trước trán. Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua đường phố, ánh lên sự toan tính. Anh đang nghĩ về Linh – nụ hôn ngọt ngào đêm qua, sự chân thành của cô khiến anh thoáng rung động – và Phương, con mồi kiêu kỳ giờ đã nghiện sự sai khiến của anh. Nam cong môi, mỉm cười tự nhủ mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng anh chưa biết, Kiên – với sự lịch lãm, khéo léo, và tham vọng – đã xuất hiện, sẵn sàng thách thức vị trí kẻ săn mồi của anh.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 139 Đối thủ

Nam đứng dậy từ bàn cà phê, bụi đường bám nhẹ trên đôi giày cũ, ánh nắng sớm chiếu lên vai anh, làm nổi bật dáng cao lớn. Trong tay anh là một ly cà phê sữa còn bốc khói, thứ Linh luôn mê mẩn mỗi khi ghé quán đối diện. Cô bé này thích vị ngọt dịu pha chút đắng nhẹ của cà phê ở đây, từng kể với Nam rằng nó làm cô thấy “nhẹ nhàng như buổi sáng”. Anh cong môi, ánh mắt sắc lạnh thoáng dịu đi khi nghĩ về Linh – cô gái trong trẻo nhưng gợi cảm, người khiến bản năng săn mồi của anh đôi lúc chùn bước. Nam bước tới cửa hàng, áo thun đen bó sát lộ cơ bắp cuồn cuộn, quần jeans rách gối toát lên vẻ bụi bặm nam tính. Ly cà phê sữa trong tay anh như một món quà nhỏ, một cách để giữ Linh trong tầm kiểm soát, dù chính anh cũng không chắc mình muốn gì từ cô – tình cảm hay chỉ là một con mồi khác.

hn4dSbIQ.jpg


Linh, đang lau kệ gần quầy, bất chợt ngẩng lên qua cửa kính. Thấy Nam đứng ngoài, tay cầm ly cà phê sữa quen thuộc, mắt cô sáng rực, tim đập thình thịch. Cô vội chạy ra, váy bút chì ngắn ôm sát khiến cặp đùi thon dài lộ ra đầy quyến rũ, áo sơ mi trắng để hờ vài nút phô bày xương quai xanh mảnh mai. Bước chân cô nhanh nhẹn, mái tóc buộc cao đung đưa, vài lọn tóc lòa xòa trước trán làm nổi bật nụ cười rạng rỡ. “Ủa, anh Nam mua cà phê cho em hả?” Linh nói, giọng vừa ngại ngùng vừa thích thú, má ửng hồng như trái đào chín. Cô đưa tay vuốt tóc, ánh mắt long lanh nhìn ly cà phê, rồi nhìn Nam, như thể anh vừa làm điều gì thật đặc biệt.

Nam đưa ly cà phê cho cô, tay khẽ chạm vào tay cô, cảm nhận làn da mềm mại. “Ừ, biết em thích loại này nên mua. Uống đi, đừng để nguội,” anh nói, giọng trầm khàn, ánh mắt quét qua gương mặt cô, dừng lại ở đôi môi hồng mọng vẫn còn dấu vết của nụ hôn đêm qua. Linh nhận lấy, ngón tay siết nhẹ ly cà phê, cười tươi: “Nãy anh Kiên có mời mọi người nên em có uống rồi, nhưng mà cà phê của anh vẫn ngon nhất!” Cô nói thật lòng, ánh mắt lấp đầy sự chân thành, như thể với cô, một ly cà phê từ Nam đáng giá hơn cả sự galant của Kiên. Nam bật cười khàn, ánh mắt thoáng sắc lạnh khi nghe cái tên “Kiên”. “Ồ, tân binh hào phóng nhỉ? Nhưng em khen anh thế, anh vui rồi,” anh trêu, giọng pha chút ý vị, như thể đang thăm dò. Linh đỏ mặt, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt dịu lan trên đầu lưỡi khiến cô mỉm cười. “Thật mà, anh Nam chu đáo nhất!” cô lí nhí, rồi ngẩng lên, ánh mắt long lanh như muốn nói thêm gì đó nhưng ngại.


Nam gật đầu, vỗ nhẹ vai cô, cảm nhận cơ thể cô khẽ run dưới cái chạm của mình. “Thôi, anh vào kho lấy hàng đây. Làm việc ngoan, đừng để anh Kiên gì đó bắt mất em,” anh đùa, ánh mắt thoáng ý vị, như một lời cảnh báo kín đáo. Linh cười khúc khích, lắc đầu: “Không có đâu, em chỉ thích cà phê của anh thôi!” Cô đáp, giọng trong trẻo, rồi quay vào quầy, tay ôm ly cà phê, lòng lâng lâng hạnh phúc. Nam nhìn theo bóng lưng cô, váy bút chì ngắn ôm sát vòng hông cong, cặp đùi thon dài như mời gọi. Anh mỉm cười, cảm giác đắc thắng xen lẫn rung động, nhưng nhanh chóng gạt đi, bước về phía kho với dáng vẻ ung dung.


Trong kho, không khí ngột ngạt với mùi bụi bám trên các thùng hàng cũ, xen lẫn chút hương dầu máy từ góc sửa chữa. Những kệ sắt cao ngất chất đầy hộp điện thoại, ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên sàn bê tông xám xịt, tạo cảm giác lạnh lẽo. Nam vừa bước vào, tay lật danh sách đơn hàng, thì nghe tiếng bước chân hối hả. Tuấn, gầy gò trong chiếc áo phông xám, chạy xuống, mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cậu thở hổn hển, ánh mắt bồn chồn, như thể vừa chứng kiến điều gì quan trọng. Nam ngẩng lên, nhíu mày, giọng trầm vang lên: “Chú em làm gì vội vã thế? Có chuyện gì mà chạy như ma đuổi?” Anh đặt danh sách xuống, khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh quét qua Tuấn, như thể đã đoán được phần nào.


Tuấn gãi đầu, lúng túng, ánh mắt né tránh nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng. “Dạ, anh Nam… trong cửa hàng có nhân viên mới, tên Kiên, vừa chuyển từ chi nhánh quận 7 về. Anh ta… anh ta galant lắm, mời cả đám uống trà sữa, cà phê. Mấy chị em khoái lắm, cả chị Phương… chị ấy nhìn anh ta lạ lắm!” Tuấn nói nhanh, giọng run run, như sợ Nam nổi giận. Ánh mắt cậu chạm mắt Nam, đầy lo lắng, nhưng cũng xen chút ghen tỵ khi nhắc đến Phương. Nam nhìn Tuấn, ánh mắt sắc lạnh chợt ánh lên ý vị, rồi anh bật cười khàn, vỗ mạnh vai cậu. “Chú em, cứ nghĩ về Phương nhiều quá nên hoảng hốt vậy hả? Tân binh thì đã có gì đâu mà lo,” anh nói, giọng pha chút chế giễu, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự tính toán.


Nam cúi xuống, nói nhỏ, giọng trầm như thì thầm: “Cứ theo anh đi, rồi sẽ có ngày chú ‘chén’ được Phương. Cô ta kiêu kỳ, nhưng anh biết cách làm cô ta mềm.” Lời nói của Nam như một liều thuốc kích thích, khiến Tuấn đỏ bừng mặt, lúng túng gật đầu. “Dạ, dạ… em nghe anh!” Cậu lí nhí, trong lòng sung sướng, như thể vừa được hứa hẹn một kho báu. Tuấn quay người, chạy vội về phòng giám sát camera, tim đập thình thịch, đầu óc đầy hình ảnh Phương – cặp mông căng tròn, ánh mắt kiêu kỳ – và lời hứa của Nam. Cậu ngồi xuống trước màn hình, ánh mắt dán vào hình ảnh cửa hàng, nhưng lòng vẫn lâng lâng với viễn cảnh mà Nam vẽ ra.


Nam, trong khi đó, tiếp tục kiểm tra đơn hàng, tay lật nhanh danh sách, nhưng đầu óc đã chuyển sang Kiên. Anh lấy một thùng hàng, đặt lên xe đẩy, rồi bước ra cửa kho, ánh mắt quét qua cửa hàng qua tấm kính lớn. Ở đó, Kiên đang đứng giữa đám nhân viên, dáng cao ráo, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nụ cười rạng rỡ với má lúm đồng tiền. Anh đang nói gì đó, giọng trầm ấm vang lên, khiến đám nhân viên nữ cười khúc khích, còn Phương, từ góc quầy quản lý, thoáng liếc nhìn với ánh mắt khó đoán. Nam cong môi, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự thích thú. “Trông cũng được phết, thú vị đây,” anh lẩm bẩm, giọng trầm đầy toan tính. Kiên, với phong thái lịch lãm và sự tự tin, không giống những đối thủ tầm thường mà Nam từng gặp. Anh cảm nhận được mối đe dọa tiềm tàng, không chỉ trong công việc mà còn trong trò chơi quyền lực mà anh đã xây dựng ở cửa hàng này. Nam đẩy xe hàng ra xe máy, buộc chặt thùng hàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kiên. Anh rít một hơi thuốc, khói bay lượn lờ, rồi khởi động xe, phóng đi giao hàng, đầu óc bắt đầu vẽ ra những nước cờ để đối phó với “tân binh” này. Cửa hàng, dưới ánh nắng sáng, như một bàn cờ mới, nơi Nam, Kiên, Linh, và Phương sắp bước vào một trận chiến ngầm đầy dục vọng và toan tính.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 140 Bắt đầu

Một tuần trôi qua, cửa hàng điện thoại như được thổi một luồng gió mới kể từ khi Kiên xuất hiện. Với tài ăn nói sắc sảo, vẻ ngoài điển trai, và cách quan tâm hỏi han tinh tế, Kiên nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý. Đám nhân viên nữ, từ Hạnh tóc ngắn đến chị Lan quầy thu ngân, lúc rảnh rỗi thường vây quanh Kiên, cười khúc khích nghe anh kể những câu chuyện hài hước về khách hàng ở chi nhánh cũ hoặc những lần “chốt đơn thần tốc”. Kiên luôn biết cách làm không khí sôi động, khi thì pha trò, khi thì khen ngợi một cách khéo léo, khiến mọi người cảm thấy thoải mái. Ngay cả anh Tuấn, vốn nhút nhát, cũng đôi lần cười phá lên khi nghe Kiên kể về một lần giao nhầm hàng ở quận 7. Phương, dù giữ vẻ kiêu kỳ, cũng không ít lần liếc nhìn Kiên từ góc quầy quản lý, ánh mắt thoáng dao động trước nụ cười má lúm đồng tiền của anh. Còn với Linh, Kiên chỉ là một nhân viên bình thường như bao người. Trong lòng cô, Nam vẫn chiếm trọn, từ ánh mắt sắc lạnh đến nụ hôn nồng cháy đêm ấy. Cô vẫn làm việc chăm chỉ, giữ nụ cười trong trẻo, và chỉ nghĩ về ly cà phê sữa Nam mua cho mình mỗi sáng.

Trưa đến, ánh nắng gay gắt chiếu qua cửa kính, làm không gian cửa hàng nóng lên. Linh vừa xếp lại kệ hàng, chuẩn bị lấy túi xách đi ăn, thì Kiên bước tới, dáng cao ráo, áo sơ mi trắng xắn tay gọn gàng, nụ cười rạng rỡ. “Linh, em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn trưa, tiện thể học hỏi kinh nghiệm bán hàng. Nghe nói em là một trong top seller của cửa hàng, anh mới vào, còn phải học nhiều!” Giọng Kiên trầm ấm, chân thành nhưng pha chút trêu đùa, ánh mắt nâu sáng nhìn cô đầy ý vị. Linh ngẩng lên, hơi bất ngờ, nhưng thấy lý do hợp lý, cô gật đầu. “Dạ, được thôi, anh Kiên. Em cũng hay ăn ở quán cơm gần đây, đi chung luôn nha!” Cô đáp, giọng trong trẻo, nụ cười nhẹ nhàng, không nghĩ gì nhiều. Linh khoác túi xách, váy bút chì ngắn ôm sát tôn lên cặp đùi thon dài, áo sơ mi trắng khéo léo để lộ cần cổ mảnh mai và làn da trắng hồng, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa gợi cảm khiến Kiên thoáng ngẩn người.

p5rUwxa.jpg


Cả hai bước ra khỏi cửa hàng, băng qua con đường nhộn nhịp để đến quán cơm tấm quen thuộc. Quán nhỏ, mùi sườn nướng thơm lừng, vài chiếc quạt trần quay vù vù xua đi cái nóng trưa. Linh và Kiên ngồi đối diện nhau, bàn gỗ đơn sơ bày hai đĩa cơm tấm sườn bì chả, nước mắm ớt đỏ au bên cạnh. Kiên bắt đầu câu chuyện, giọng hào hứng: “Linh, em làm ở đây lâu chưa? Anh thấy em bán hàng khéo lắm, khách nào cũng cười tươi khi nói chuyện với em. Có bí quyết gì chỉ anh với!” Linh cười, gắp miếng sườn, đáp: “Dạ, em làm được hơn năm rồi. Bí quyết thì… chắc là cứ thật lòng với khách, mình hiểu sản phẩm, nói chuyện tự nhiên là họ tin thôi.” Kiên gật gù, ánh mắt chăm chú: “Nghe đơn giản mà không dễ ha. Hôm qua anh chốt một đơn, khách cứ hỏi đi hỏi lại về pin, mệt muốn chết!” Linh bật cười, gật đầu đồng cảm: “Ừ, khách kiểu đó nhiều lắm, anh cứ kiên nhẫn, giải thích rõ là được.”

Cuộc trò chuyện dần chuyển hướng, Kiên khéo léo lái sang chuyện cá nhân. “Mà Linh này, ngoài bán hàng, em thích làm gì? Anh thấy em lúc nào cũng vui vẻ, chắc có sở thích gì thú vị lắm ha?” Anh nhướng mày, giọng trêu đùa, ánh mắt sáng lên như mời gọi. Linh ngẫm nghĩ, ánh mắt long lanh: “Dạ, em thích nghe nhạc, nhất là mấy bài ballad buồn buồn, nghe xong thấy tâm hồn nhẹ nhàng. Với lại em thích đi dạo công viên, ngắm hoa cỏ, cảm giác yên bình lắm.” Kiên cười, gật đầu: “Ballad hả? Anh cũng thích, mà anh hay nghe mấy bài của Bùi Anh Tuấn, giọng cao vút, nghe là nổi da gà. Có lần anh đi công viên, thấy mấy cây hoa sữa thơm nức, nhớ nhà kinh khủng. Em hay nghe ai, kể anh nghe coi!” Linh sáng mắt, hào hứng: “Dạ, em thích Hà Anh Tuấn, bài ‘Tháng Tư Là Lời Nói Dối’ nghe buồn mà hay. Hoa sữa thì em mê lắm, mỗi lần đi ngang công viên gần đây là cứ đứng hít mãi!”

Kiên bật cười, kể thêm một câu chuyện vui: “Hôm trước anh đi công viên, tính ngắm hoa sữa cho lãng mạn, ai ngờ đụng ngay ổ kiến, chạy bán sống bán chết, quần rách cả mảng!” Anh làm điệu bộ khoa trương, giả vờ ôm chân chạy, khiến Linh phì cười, che miệng: “Trời, anh Kiên mà cũng có lúc lầy vậy hả? Tưởng anh galant lắm chứ!” Kiên nhún vai, ánh mắt tinh nghịch: “Galant thì galant, nhưng gặp kiến là hết galant liền!” Linh cười rộ lên, ánh mắt long lanh, không khí giữa hai người trở nên thoải mái, như hai người bạn vừa tìm được điểm chung.

Trong khi đó, Nam vừa giao hàng về, mồ hôi lấm tấm trên trán, áo thun đen ướt mảng sau lưng. Anh dừng xe máy bên lề đường, định vào cửa hàng thì bất chợt nhìn sang quán cơm đối diện. Qua cửa kính, anh thấy Linh và Kiên ngồi đối diện nhau, Linh đang cười tươi, ánh mắt long lanh, còn Kiên nở nụ cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền hiện rõ. Cả hai trò chuyện sôi nổi, không khí thân mật hơn Nam tưởng. Nam cau mày, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự khó chịu. Trong lòng anh thoáng một cảm giác gai góc, như thể lãnh địa của mình bị xâm phạm. Linh – cô gái anh từng hôn dưới ánh trăng, người vừa sáng nay còn khen cà phê của anh – giờ lại cười vui vẻ với Kiên, gã tân binh mà anh đã để ý từ tuần trước. Nam siết chặt tay lái, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại cháy lên ý chí chiến đấu. Anh không nói gì, bước nhanh về phía kho, dáng đi dứt khoát, như thể đã xác định rõ kẻ thù mới.

Trong kho, không khí ngột ngạt với mùi bụi bám trên các thùng hàng cũ, xen lẫn chút hương dầu máy từ góc sửa chữa. Những kệ sắt cao ngất chất đầy hộp điện thoại, ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên sàn bê tông xám xịt, tạo cảm giác lạnh lẽo. Nam đẩy xe hàng vào, ánh mắt vẫn còn vương chút khó chịu. Anh lật danh sách đơn hàng, nhưng đầu óc đã chuyển sang Kiên – gã trai lịch lãm với nụ cười má lúm, người dám bước vào trò chơi của anh. Nam mỉm cười, nhưng là một nụ cười đầy toan tính, như thú săn mồi vừa ngửi thấy mùi con mồi mới. Anh lẩm bẩm: “Muốn chơi hả? Được thôi, để xem mày trụ được bao lâu.” Có vẻ như cuộc chiến chính thức bắt đầu, không chỉ vì doanh số, mà còn vì quyền lực và dục vọng trong cửa hàng này.

Linh vừa ăn xong, vị sườn nướng và nước mắm ớt vẫn còn vương trên đầu lưỡi. Cô bước ra khỏi quán cơm tấm, ánh nắng trưa gay gắt chiếu lên mái tóc buộc cao, làm vài lọn tóc lòa xòa trước trán ánh lên màu nâu nhạt. Linh vô tư, tay ôm túi xách, bước nhanh về cửa hàng, lòng vẫn lâng lâng vì câu chuyện vui của Kiên về lần ngã ở công viên. Nhưng khi vừa đến cửa hàng, cô thấy Nam đi ra từ kho, dáng cao lớn, áo thun xám đậm dính mồ hôi lộ cơ bắp săn chắc, quần jeans bạc màu toát lên vẻ nam tính bụi phủi. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, ánh mắt sắc lạnh thoáng dịu đi khi nhìn thấy Linh.

Linh sáng mắt, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Cô chạy lại phía Nam, bước chân nhanh nhẹn, váy bút chì ôm sát làm nổi bật đường cong quyến rũ. “Anh Nam, anh vừa về hả?” cô gọi, giọng trong trẻo, đầy phấn khích. Nam dừng lại, cong môi, ánh mắt quét qua gương mặt hồng hào và dáng người gợi cảm của cô. “Ừ, vừa giao hàng về. Sao, ăn trưa xong mà vui thế? Đi với ai mà cười tươi vậy?” anh hỏi, giọng trầm khàn, pha chút trêu đùa nhưng ánh mắt lóe lên sự thăm dò. Linh cười khúc khích, vuốt tóc, vô tư kể: “Dạ, em vừa ăn trưa với anh Kiên, nhân viên mới đó. Anh ấy vui tính lắm, kể chuyện mắc cười, em cười muốn xỉu luôn!” Cô hồn nhiên, ánh mắt long lanh, không hề nhận ra nét mặt Nam thoáng tối đi khi nghe tên Kiên.

Nam mỉm cười, nhưng là một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào cô. “Vậy hả? Tân binh hay thế, cẩn thận kẻo bị dụ mất, cô bé,” anh trêu, giọng pha chút châm chọc. Linh đỏ mặt, giả vờ cáu, đấm nhẹ vai anh: “Xí, chỉ có anh thôi! Anh Kiên vui tính thật, nhưng em thích anh Nam hơn nhiều!” Cô đáp, giọng trong trẻo, ánh mắt lấp đầy sự chân thành. Nam bật cười khàn, đưa tay véo nhẹ má cô, cảm nhận làn da mềm mại. “Thế à? Thích anh mà còn đi ăn với trai lạ, nói thế anh tin được không?” anh nói, giọng trầm, ánh mắt thoáng ý vị như muốn thử cô. Linh phồng má, lườm anh: “Thật mà! Anh Nam không tin em hả? Em chỉ đi ăn thôi, có gì đâu!” Nam vỗ nhẹ đầu cô. “Thôi, biết rồ, anh đi làm đây” anh nói, giọng trầm ấm. Linh cười tươi, gật đầu: “Dạ, em vô làm đây, anh giao hàng cẩn thận nha!” Cô chào anh, quay người bước vào cửa hàng, bóng lưng thon thả với vòng ngực đầy đặn khuất dần sau cửa kính.

Trong khi đó, Kiên, vừa trở về từ quán cơm, đứng gần quầy trưng bày, đang sắp xếp lại mấy chiếc điện thoại mẫu. Kiên vô tình ngẩng lên, bắt gặp cảnh Linh chạy tới nói chuyện với Nam. Ánh mắt Linh long lanh, nụ cười rạng rỡ, cử chỉ thân mật khi đấm nhẹ vai Nam khiến Kiên khựng lại. Kiên nhíu mày, ánh mắt nâu sáng lóe lên sự tò mò pha chút khó chịu. Kiên chưa biết Nam là ai, chỉ nghe loáng thoáng rằng anh là shipper của cửa hàng. Nhìn dáng vẻ bụi phủi của Nam – áo thun xám dính mồ hôi, cơ bắp săn chắc, tóc bù xù – Kiên cười mỉm, nhưng là một nụ cười khinh thường. Shipper mà đòi quen gái trong cửa hàng này? Kiên nghĩ, ánh mắt lướt qua Linh, rồi dừng lại ở góc quầy quản lý, nơi Phương đang ngồi với vẻ kiêu kỳ. Linh và Phương – hai cô gái xinh đẹp nhất cửa hàng – là mục tiêu anh nhắm tới. Với Kiên, đây không chỉ là nơi làm việc, mà còn là sân chơi để anh thể hiện sức hút của mình.

Nam, trong lúc buộc thùng hàng lên xe máy, cảm giác như có ai đang nhìn mình. Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt của Kiên từ trong cửa hàng. Ánh mắt ấy toát lên vẻ khinh thường, như thể Nam chỉ là một gã thấp kém không đáng bận tâm. Nam cong môi, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự thách thức, nhưng anh chẳng để tâm. Với anh, Kiên chỉ là một gã tân binh tự cao, chưa biết mình đang bước vào lãnh địa của ai. Nam rít một hơi thuốc, khói bay lượn lờ, rồi khởi động xe, phóng đi giao hàng, đầu óc đã bắt đầu vẽ ra những nước cờ để đối phó với gã này.

Trong cửa hàng, Kiên quay lại công việc, nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ. Linh, với nụ cười trong trẻo và dáng vẻ gợi cảm, rõ ràng không dễ tiếp cận, nhất là khi cô dường như đã có cảm tình với gã shipper kia. Nhưng Kiên không nản. Kiên tự tin với ngoại hình, tài ăn nói. Cô ấy sẽ sớm nhận ra ai mới là người xứng đáng, ánh mắt lướt qua Linh, đang lau kệ gần quầy, áo sơ mi trắng ôm sát lộ vòng ngực đầy đặn, khuôn mặt thơ ngây xinh đẹp. Rồi nhìn sang Phương, người đang ngồi trên ghế cao. Phương – một con mồi khó nhằn hơn, nhưng cũng vì thế mà thú vị hơn. Kiên mỉm cười, ánh mắt nâu sáng lóe lên sự tham vọng bắt đầu lên kế hoạch: với Linh, sẽ tiếp tục những cuộc trò chuyện thân mật, dùng sự vui tính để kéo gần khoảng cách; với Phương, sẽ thử một cách tiếp cận táo bạo hơn, có lẽ một lời mời đi nhậu hoặc một món quà nhỏ để phá vỡ lớp vỏ kiêu kỳ của cô. Cửa hàng này, với Kiên, không chỉ là nơi làm việc, mà còn là một bàn cờ, nơi Kiên quyết tâm chinh phục cả hai cô gái xinh đẹp nhất.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 141 Bữa ăn

Một tháng trôi qua, Kiên ngày càng tỏa sáng trong cửa hàng điện thoại. Với tài ăn nói sắc sảo và ngoại hình điển trai, Kiên không chỉ thu hút đồng nghiệp mà còn khiến khách hàng, đặc biệt là các cô gái, mê mẩn. Mỗi khi Kiên đứng ở quầy, giọng trầm ấm vang lên, ánh mắt nâu sáng lấp lánh ý cười, khách hàng nữ như bị thôi miên. Một buổi chiều, một cô gái trẻ, tóc dài nhuộm nâu, bước vào cửa hàng, ánh mắt tìm kiếm. “Anh Kiên có ở đây không? Em muốn xem máy mới,” cô nói, giọng háo hức. Kiên mỉm cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, bước tới: “Chào em, cảm ơn em đã ghé. Muốn máy chụp hình đẹp hay chơi game mượt? Anh tư vấn cho, đảm bảo em ưng!” Cô gái đỏ mặt, ngồi cạnh Kiên, chăm chú nghe anh giải thích. “Máy này chụp đêm nét lắm, em thử xem ảnh mẫu đi, ánh sáng dịu, da em chắc lên hình lung linh,” Kiên nói, giọng trơn tru, ánh mắt khóa chặt vào cô, khiến cô bật cười, gật gù: “Vậy em lấy cái này, anh Kiên chọn là em tin!” Những cảnh như thế lặp lại thường xuyên, khách hàng nữ đến tìm Kiên, ngồi hàng giờ nghe anh nói, rồi rời đi với một chiếc điện thoại mới và nụ cười rạng rỡ.

Cuối tháng, ánh nắng nhạt dần, cửa hàng đóng cửa sớm để họp toàn thể. Phương đứng trước mọi người, dáng kiêu kỳ trong áo sơ mi xanh nhạt ôm sát, làm nổi bật vòng ngực đầy đặn và vòng eo thon thả, váy công sở xám bó chặt tôn lên cặp chân dài và đường cong mông quyến rũ. Mái tóc xõa dài, vài lọn uốn nhẹ chạm vai, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người. “Cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ tháng này. Doanh số tổng tăng 20% so với tháng trước, đáng khen,” cô nói, giọng rõ ràng, đầy uy quyền. “Nhưng hôm nay, tôi công bố một bất ngờ. Người có doanh số cao nhất tháng này không phải tôi, mà là… Kiên!” Phương dừng lại, ánh mắt thoáng dao động, như không tin chính mình vừa nói điều đó. Cô luôn dẫn đầu doanh số nhiều tháng liên tục, và việc bị vượt qua khiến cô vừa bất ngờ vừa khó chịu. Cả cửa hàng rộ lên tiếng xì xào. Đám nhân viên nữ trầm trồ, mắt sáng rực. Một cô tóc ngắn vỗ tay, hét lên: “Trời, anh Kiên đỉnh quá! Mới vô mà đã số một rồi!” Một người khác cười, gật gù: “Tui biết mà, Kiên nói chuyện là khách mê liền, ai cưỡng nổi!” Những cô gái khác nhìn Kiên, ánh mắt ngưỡng mộ, má hồng rực, vài người thì thào: “Đẹp trai, tài giỏi, đúng là hoàn hảo!”

Linh, đứng gần quầy, hơi ngạc nhiên, ánh mắt long lanh thoáng nghi hoặc. Vậy bữa sao hỏi kinh nghiệm mình nhỉ? cô nghĩ, nhớ lại bữa trưa với Kiên. Nhưng Linh nhanh chóng gạt đi, mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng anh Kiên nha, giỏi thiệt đó!” Giọng cô trong trẻo, chân thành, nhưng không quá nhiệt tình. Trong lòng, cô chỉ nghĩ đến Nam – ánh mắt sắc lạnh và ly cà phê sữa anh hay mua. Kiên đứng dậy, dáng cao ráo, áo sơ mi trắng phẳng phiu, nụ cười rạng rỡ với má lúm đồng tiền. “Cảm ơn mọi người, đặc biệt là chị Phương và Linh, đã giúp tôi hòa nhập. Thành tích này là của cả đội!” Kiên nói, giọng trầm ấm, ánh mắt lướt qua Linh, rồi dừng lại ở Phương, như một lời thách thức kín đáo. Kiên cao hứng, tuyên bố: “Để ăn mừng, tối nay tôi mời cả nhà đi ăn ốc, thích gì gọi đó, tôi bao hết!” Đám nhân viên nữ reo hò, một cô tóc ngắn vỗ tay: “Đi liền, anh Kiên hào phóng nhất luôn!” Những cô gái khác cười rộ, ánh mắt sáng lên, đã tưởng tượng ra buổi tối náo nhiệt. Linh mỉm cười xã giao, nhưng trong lòng lại muốn đi với Nam hơn. Cô thích những khoảnh khắc yên bình bên anh, dưới ánh trăng hoặc bên ly cà phê sữa. Nhưng cả đội đều hào hứng, cô không thể từ chối, đành gật đầu: “Dạ, em đi chung cho vui.”

8YMS8g.jpg


Chiều tà, ánh hoàng hôn nhuộm vàng con đường nhỏ dẫn đến quán ốc vỉa hè. Cả đám nhân viên cửa hàng điện thoại hò reo kéo nhau đi, tiếng cười nói rộn ràng vang lên trong không khí oi bức. Quán ốc đông đúc, mùi ốc bươu nướng tiêu, sò điệp cháy tỏi thơm lừng, khói bốc nghi ngút từ bếp than. Bàn ghế nhựa xanh đỏ xếp lộn xộn, vài chiếc quạt điện quay vù vù xua đi cái nóng. Linh ngồi vào bàn cô nghiêng người hỏi nhỏ Kiên bên cạnh: “Ủa, sao mấy anh em trong kho không đi hả anh?”Kiên đáp ngay: “Nãy vội quá, anh quên mất tiêu. Để sau anh mời bù lại!” Giọng Kiên trơn tru, ánh mắt nâu sáng lướt qua Linh, như thể đang thăm dò. Nhưng trong lòng, Kiên chẳng có ý định mời đám người trong kho, lũ đó chỉ là những gã tối ngày chui rúc trong kho bụi bặm, hôi hám, không xứng ngồi chung bàn. Thứ Kiên muốn là ánh mắt trầm trồ của đám nhân viên, đặc biệt là Linh, cô gái ngây thơ xinh đẹp nhắm đến đầu tiên. Sau Linh, Kiên sẽ từng bước tiếp cận Phương, cô quản lý sắc sảo, tự tin, để không chỉ thay thế vị trí của cô mà còn chiếm luôn trái tim cô. Kiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên tham vọng, như một kẻ chơi cờ đang tính toán nước đi.“Thôi, mọi người kêu thỏa thích đi, hôm nay tôi bao hết!” Kiên hô lớn, giọng hào sảng, đứng dậy nâng ly bia. Đám nhân viên nam, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ với sự hào phóng của Kiên, không bỏ lỡ cơ hội. Một anh chàng gầy nhom cười to: “Thiếu bia là không được nha, Kiên ơi! Kêu thêm một thùng đi, chơi tới bến!”

Kiên bật cười, gật đầu: “OK, bia tới liền, uống hết anh kêu thêm!” Đám nhân viên nữ reo hò, ánh mắt sáng rực, vài người trêu: “Anh Kiên đúng là soái ca, doanh số nhất mà còn bao ăn, cưới luôn đi!” Cả bàn cười phá lên, không khí sôi động hẳn.

Kiên nâng ly, mời mọi người: “Chị em uống đi, hôm nay vui, không say không về!” Đám nhân viên nữ hào hứng cụng ly, tiếng leng keng vang lên, bia sóng sánh tràn ra bàn. Linh không muốn thừa nhận, nhưng sự tự tin và tài pha trò của Kiên khiến cô cũng bị cuốn theo. Linh chỉ nhấp môi ly bia, vị đắng nhẹ lướt qua đầu lưỡi. Cô không muốn uống nhiều, sợ say khướt mất hình tượng trước mọi người, nhất là khi cô vẫn nghĩ đến Nam – ánh mắt anh, giọng trầm khàn, và cách anh khiến tim cô đập loạn.

Kiên khuấy động không khí bằng một câu chuyện hài. “Hồi ở chi nhánh cũ, có ông khách đòi mua máy xịn nhất, bảo: ‘Tao cần cái điện thoại gọi được từ đáy biển!’ Anh gật gù, đưa máy chống nước xịn, nói: ‘Cái này gọi được, nhưng ông nhớ đừng gọi cho cá mập, nó trả lời là ông chạy không kịp!’” Kiên làm điệu bộ giả vờ cầm điện thoại, hét: “Alo, cá mập hả? Đừng ăn tui!” rồi giả vờ bơi loạn xạ, khiến cả bàn ôm bụng cười rộ. Một cô nhân viên tóc ngắn la lên: “Trời ơi, anh Kiên, tui cười đau cả ruột! Kể thêm đi!”

Phương, dù cố giữ vẻ kiêu kỳ, cũng bật cười, ánh mắt thoáng dịu: “Cậu đúng là quỷ sứ.” Kiên nháy mắt, đáp ngay: “Chị Phương cười là anh đạt KPI rồi, chứ bình thường chị nghiêm túc, anh run lắm!” Cả bàn lại cười phá, không khí càng sôi nổi.Đám nhân viên thoải mái uống bia, vài người ngà ngà say, giọng nói lớn dần. Một anh chàng tóc dài, hét lên: “Kiên, nhờ mày mà tháng này tui có cớ nhậu, cảm ơn nha!” Kiên nâng ly, cười lớn: “Cảm ơn thì uống cạn ly đi, đừng để anh chờ!”

Linh, bị mọi người ép, đành uống thêm vài ly nhỏ, má cô ửng hồng nhưng vẫn tỉnh táo. Cô cười theo những câu chuyện của Kiên, nhưng lòng vẫn lơ lửng nghĩ đến Nam. Cô tự nhủ, nếu anh ở đây, có lẽ cô sẽ ngồi gần anh, nghe anh trêu đùa thay vì những câu chuyện hài của Kiên.Từ góc bàn, Kiên quan sát Linh, mắt nâu sáng lóe lên sự quyết tâm. Cô đang nghiêng người, váy công sở xanh đậm ôm sát, tôn lên vòng ngực căng tròn và vòng hông cong, áo sơ mi trắng mỏng manh để lộ làn da trắng hồng nơi cổ và vai thon, dáng vẻ vừa trong trẻo vừa gợi cảm khiến Kiên siết chặt ly bia. Với Kiên, Linh là mục tiêu đầu tiên, và Kiên sẽ không để cô tuột khỏi tay.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Có vẻ grok mới update hạn chế về 18+. Tuy nhiên tao vẫn viết đc nhưng chắc sau này sẽ bị giới hạn.
 
  • Like
Reactions: Z70

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt

Chương 142 Tiếp cận​

Quán ốc vỉa hè càng lúc càng náo nhiệt, tiếng cụng ly, tiếng cười nói hòa lẫn mùi ốc nướng thơm lừng và khói than nghi ngút. Đám nhân viên cửa hàng điện thoại chìm trong không khí vui vẻ, gắp ốc, uống bia, và buôn đủ thứ chuyện từ khách hàng kỳ lạ đến tin đồn trong cửa hàng. Linh ngồi giữa lằn ranh của sự hào hứng và lặng lẽ, ánh mắt long lanh thoáng xa xăm. Cô cười theo những câu trêu đùa, nhấp môi ly bia, nhưng lòng cô không hoàn toàn ở đây. Hình ảnh Nam – ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm khàn, và cái chạm tay khiến tim cô loạn nhịp – cứ lởn vởn trong đầu. Cô tự hỏi anh đang làm gì, có biết cô đang ở đây, giữa đám đông ồn ào này không. Linh không quen với những buổi nhậu đông đúc, cô thích những khoảnh khắc yên bình hơn, như ngồi bên Nam dưới ánh trăng hay nhâm nhi ly cà phê sữa anh mua. Nhưng cả đội đã kéo cô đi, và cô không muốn làm mất vui, nên đành ngồi đây, nụ cười hồn nhiên che giấu chút bối rối trong lòng.

uqVnHhG.jpg


Kiên, ánh mắt nâu sáng lóe lên ý định, đứng dậy, cầm ly bia, giả vờ mời cả bàn để che giấu mục đích thật. “Nào, cả nhà cụng một cái, đặc biệt là Linh, hôm nay em cười ít quá, phải vui lên chứ!” hắn nói, giọng trầm ấm, nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ. Linh ngẩng lên, ánh mắt long lanh, hơi bất ngờ, tim cô thoáng đập nhanh vì sự chú ý đột ngột. Kiên nhanh chóng ngồi xuống ghế cạnh cô, cố ý để vai anh chạm nhẹ vai cô, tạo cảm giác gần gũi. Với Kiên, đây không chỉ là một buổi nhậu, mà là cơ hội để kéo Linh vào quỹ đạo. Kiên muốn Linh – cô gái ngây thơ, xinh đẹp với nụ cười trong trẻo – trở thành chiến lợi phẩm đầu tiên trong kế hoạch chinh phục cửa hàng. Sau Linh, Kiên sẽ nhắm đến Phương, cô quản lý sắc sảo, để không chỉ vượt mặt cô về doanh số mà còn chiếm lấy trái tim kiêu kỳ của cô. Kiên mỉm cười, ánh mắt khóa chặt vào Linh, như một thợ săn kiên nhẫn chờ thời cơ.


“Uống đi, Linh, hôm nay anh bao, không say không vui!” Kiên cụng ly với cô, giọng trêu đùa. Linh cười nhẹ, nhấp một ngụm bia, vị đắng trôi qua cổ họng khiến cô khẽ nhăn mặt. “Dạ, em uống ít thôi, anh Kiên. Tí nữa say thì ai chở em về!” cô đáp, giọng trong trẻo, cố giữ không khí vui vẻ. Trong lòng, cô thoáng lo lắng, sợ mình không hòa nhập được với mọi người. Kiên bật cười, dựa sát hơn, ánh mắt chăm chú: “Yên tâm, có anh đây, đảm bảo em về nhà an toàn. Mà Linh này, bình thường ngoài bán hàng, em thích làm gì? Anh thấy em lúc nào cũng tươi tắn, chắc có bí quyết gì ha?” Linh vô tư, gắp miếng ốc, ánh mắt sáng lên khi nói về những điều cô yêu: “Dạ, em thích nghe nhạc, mấy bài ballad buồn buồn, nghe xong thấy lòng nhẹ nhàng. Rồi em hay đọc sách, kiểu tiểu thuyết lãng mạn, ngồi cà phê một mình mà mơ mộng.” Cô cười, má hồng rực, không nhận ra ánh mắt Kiên càng thêm ý vị.


Kiên gật gù, giọng trầm: “Nghe chill phết! Anh thì thích đi phượt, cuối tuần hay chạy xe lên Đà Lạt, gió mát, cảnh đẹp, mà thiếu người ngồi sau nên hơi chán. Em đi phượt bao giờ chưa?” Linh lắc đầu, ánh mắt long lanh: “Chưa luôn, em sợ chạy xe xa, nhưng nghe anh kể thấy thích ghê. Đà Lạt chắc lạnh lắm hả?” Kiên cười lớn, nháy mắt: “Lạnh, nhưng có người ngồi sau ôm thì ấm ngay! Linh mà đi, anh cá em mê tít!” Linh đỏ mặt, cúi đầu gắp ốc, tim cô thoáng rối. Cô không quen với những lời trêu đùa táo bạo, và dù Kiên vui tính, cô chỉ thấy anh như một đồng nghiệp thân thiện. Trong lòng, cô thầm nghĩ đến Nam, người mà chỉ một câu nói trầm khàn cũng đủ khiến cô bối rối hơn cả những lời ngọt ngào của Kiên.


Đang nói chuyện, Hạnh, cô nhân viên tóc ngắn nhiều chuyện, bất chợt ngẩng lên, thấy Kiên và Linh trò chuyện thân mật. Cô la to: “Ê, Linh, Kiên, hai người nói chuyện tình tứ ghê ha! Có gì khai mau, đừng giấu chị em!” Cả bàn quay lại, cười rộ, vài người hùa theo: “Đúng rồi, nhìn là biết có gì đó rồi! Uống đi, Linh, Kiên, cụng ly đôi đi!” Linh giật mình, má hồng rực, tim đập thình thịch, vội xua tay: “Không có đâu, chị Hạnh đừng trêu, em với anh Kiên chỉ nói chuyện bình thường thôi!” Cô lúng túng, ánh mắt long lanh đảo quanh, lòng rối bời. Cô sợ mọi người hiểu lầm, sợ tin đồn đến tai Nam, và sợ chính mình không đủ rõ ràng để giữ khoảng cách. Nhưng đám nhân viên không buông tha, một anh chàng tóc dài hét lên: “Nói chuyện bình thường mà cười tươi thế? Uống hết ly đi, không là tụi tui trêu cả đêm!” Kiên cười, nâng ly, ánh mắt tinh nghịch: “Thôi, Linh, cụng với anh một ly cho mọi người vui, không họ không tha đâu!”


Linh cắn môi thoáng do dự. Cô không muốn uống, sợ mất kiểm soát, nhưng tiếng reo hò và ánh mắt chờ đợi của cả bàn khiến cô không thể từ chối. Cô nâng ly, cụng với Kiên, uống cạn trong tiếng vỗ tay rộn ràng. Vị bia đắng trôi xuống, Linh nhăn mặt, má càng hồng, lòng thầm nghĩ: *Anh Nam mà ở đây, không biết phải làm sao.* Hình ảnh Nam đứng ngoài cửa hàng, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô, khiến tim cô nhói lên. Cô tự nhủ phải giữ tỉnh táo, không để buổi nhậu này làm mọi thứ phức tạp hơn. Kiên, hài lòng với sự trêu đùa của mọi người, thấy đây là cơ hội để tiến gần Linh hơn. Kiên muốn cô quen với sự hiện diện của mình, muốn ánh mắt long lanh kia dần hướng về hắn thay vì gã shipper hắn từng khinh thường.


Kiên kéo đĩa ốc đến gần, gắp một con sò điệp cháy tỏi đặt vào chén Linh: “Ăn đi, Linh, cái này ngon lắm, anh chọn con to nhất cho em!” Kiên nói, giọng trầm, ánh mắt chăm chú, như thể cả bàn chỉ có hai người. Linh cười gượng, lòng thoáng ngại, nhẹ nhàng từ chối: “Dạ, em tự gắp được, cảm ơn anh Kiên.” Khi gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh, Kiên lại nói: “Trời lạnh rồi, Linh, khoác áo vào kẻo cảm.” làm bộ định đưa áo khoác, ánh mắt chờ đợi phản ứng của cô. Linh lắc đầu, ậm ừ: “Dạ, em không sao, cảm ơn anh.” Cô giữ khoảng cách, giọng tế nhị, ánh mắt long lanh thoáng lảng đi, lòng rối bời. Sự quan tâm của Kiên khiến cô khó xử, cô không muốn anh hiểu lầm, nhưng cũng không muốn làm mất không khí vui vẻ của cả đội.

Đám nhân viên tiếp tục ăn uống, tiếng cười nói vang vọng. Phương, ở góc bàn, nhấp bia, ánh mắt sắc lạnh quan sát Kiên và Linh. Cô không lên tiếng, nhưng khóe môi cong lên, như đang toan tính. Kiên, từ góc bàn, vẫn không rời mắt khỏi Linh. Cô đang cười nhẹ với một câu trêu của Hạnh, má hồng rực, dáng vẻ vừa trong trẻo vừa gợi cảm khiến Kiên siết chặt ly bia. Với Kiên, Linh là mục tiêu đầu tiên, và sự trêu đùa hôm nay chỉ là bước đầu. Hắn tin rằng, với tài ăn nói và sự kiên nhẫn, cô sẽ sớm thuộc về hắn mở đường cho kế hoạch lớn hơn: chinh phục Phương và thống trị cả cửa hàng này.

Trời dần khuya, quán ốc vỉa hè thưa dần, chỉ còn lác đác vài nhóm khách ngồi lai rai. Ánh đèn vàng mờ nhạt từ những bóng điện treo lơ lửng chiếu lên bàn ghế nhựa lấm lem, mùi ốc nướng và bia vẫn thoang thoảng trong không khí. Đám nhân viên, sau hàng giờ ăn uống và cười đùa, bắt đầu ngáp dài, mắt đỏ vì bia và khói. Một anh chàng tóc húi cua, giọng ngà say, giơ ly bia lên: “Thôi, ly cuối nha, phải về sớm, mai còn đi làm nữa!” Kiên, ánh mắt nâu sáng vẫn tỉnh táo, cười lớn, nâng ly: “Được, ly cuối, cả nhà chơi hết mình đi, cụng nào!” Cả đám hò reo, tiếng leng keng vang lên, bia sóng sánh tràn ra bàn. Linh, má hồng rực sau vài ly bia ép, cố gắng uống hết ly cuối, vị đắng khiến cô nhăn mặt. Cô ngồi trên ghế, mắt long lanh hơi đờ đẫn, mắt khẽ chùng xuống, hàng mi dài cong vút rung nhẹ như muốn chìm vào giấc ngủ. Cơ thể cô mệt mỏi, đầu óc mơ màng. Cô tự nhủ phải tỉnh táo, không muốn để mình mất kiểm soát trước mọi người, nhưng cơn buồn ngủ và men bia khiến cô chỉ muốn về nhà, cuộn mình trong chăn ấm.

Kiên, nhận ra trạng thái của Linh, ánh mắt lóe lên cơ hội.Hắn tiến lại gần, giọng trầm ấm, pha chút quan tâm: “Linh, em mệt hả? Nhìn em buồn ngủ quá, uống cũng kha khá rồi, để anh chở về cho an toàn.” Vừa nói, hắn vừa ngắm Linh, ánh mắt không giấu nổi sự mê đắm. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Linh ngồi đó, má hồng rực, môi mọng ướt át vì bia, đôi mắt long lanh nửa tỉnh nửa mơ như mặt hồ mùa thu. Áo sơ mi trắng hơi xô lệch, lấp ló viền áo ngực ren trắng, làm nổi bật vòng ngực căng tròn, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa gợi cảm khiến tim Kiên đập nhanh. Hắn nở nụ cười, má lúm đồng tiền hút hồn, tiếp tục: “Trễ rồi, em chưa chắc lái xe về được đâu. Lên xe anh, anh đưa về tận nhà.” Ý đồ của Kiên rõ ràng: anh muốn tận dụng khoảnh khắc này để kéo gần khoảng cách, muốn Linh quen với sự hiện diện của hắn, và hơn hết, muốn khẳng định vị thế trước đám nhân viên. Nếu chở được Linh về, hắn không chỉ ghi điểm với cô mà còn khiến cả cửa hàng thấy là người đàn ông đáng mơ ước.

Vài cô gái trên bàn, nhận ra sự quan tâm đặc biệt của Kiên, thoáng ghen tỵ. Một cô tóc ngắn thì thào với người bên cạnh: “Kiên quan tâm Linh ghê, nhìn mà tức!” Một cô khác, mắt lườm Linh, bĩu môi: “Cứ như công chúa không bằng, ai mà chẳng muốn được Kiên chở!” Linh, dù mệt, vẫn cảm nhận được những ánh mắt đó. Cô lúng túng, ánh mắt long lanh đảo quanh, lòng rối bời. Cô không muốn đi cùng Kiên, không phải vì anh không tốt, mà vì trái tim cô đã thuộc về Nam. Nhưng giờ đã khuya, đường phố vắng tanh, đi về một mình quả thực nguy hiểm. Linh cắn môi, miễn cưỡng gật đầu: “Dạ, cảm ơn anh Kiên, vậy… em đi với anh.” Giọng cô nhỏ, ánh mắt thoáng do dự, lòng nặng trĩu.

Sau khi Kiên trả tiền, cả đám nhân viên đứng dậy, vui vẻ chào anh, cảm ơn rối rít vì bữa nhậu miễn phí. “Kiên, hôm nay đỉnh lắm, lần sau bao tiếp nha!” một anh chàng tóc dài hét lên, giọng ngà say. Kiên cười, gật đầu: “Yên tâm, tháng sau anh bao nữa!” Kiên dắt chiếc SH trắng mới cóng ra, ánh đèn đường phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng. Kiên quay sang Linh, nụ cười tự tin: “Nào, mời người đẹp lên xe, anh chở về!” Linh đứng đó, thoáng lưỡng lự, tim cô đập nhanh. Cô không muốn lên xe Kiên, không muốn bất kỳ hiểu lầm nào với Nam, nhưng đôi chân mệt mỏi và cơn buồn ngủ khiến cô chần chừ. Cô hít sâu, định bước lên xe, lòng nặng trĩu lo lắng, thì bất chợt nghe tiếng động cơ gầm nhẹ quen thuộc từ phía sau.

Linh quay lại, mắt sáng rực khi thấy Nam trên chiếc xe máy đen quen thuộc, ánh đèn pha chiếu lên dáng anh cao lớn, bụi bặm. Lòng cô háo hức, một cảm giác nhẹ nhõm trào dâng, như thể mọi mệt mỏi tan biến. Sao anh Nam lúc nào cũng đúng lúc vậy? cô nghĩ, nụ cười rạng rỡ nở trên môi. Cô bước nhanh về phía anh, ánh mắt long lanh lấp đầy niềm vui. “Anh Nam, sao anh qua đây vậy?” cô hỏi, giọng trong trẻo, pha chút ngạc nhiên và hạnh phúc. Nam ánh mắt sắc lạnh thoáng dịu đi khi nhìn cô: “Đi dạo mát, vô tình thấy em. Trễ rồi, cần quá giang không?” Giọng anh trầm khàn, rồi lướt nhìn sang Kiên, như một lời thách thức kín đáo. Linh gật đầu ngay, tim đập thình thịch: “Dạ, em về với anh!” Cô quay sang Kiên, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Cảm ơn anh Kiên, nhưng em về với anh Nam được rồi. Anh về cẩn thận nha!”

Kiên đứng đó nụ cười cứng lại, một cảm giác tức tối trào dâng trong lòng. Kiên liếc nhìn Nam, ánh mắt nâu sáng lóe lên sự khó chịu, như thể lãnh địa của mình bị xâm phạm. “Gã shipper bụi bặm này, với chiếc xe máy đen cũ kỹ, lại dám chen ngang kế hoạch của mình”. Nhưng Kiên nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nở nụ cười gượng: “Ừ, thôi có người chở về là được rồi. Anh về trước đây.” Kiên lên chiếc SH trắng, khởi động xe, phóng đi thẳng, tiếng động cơ gầm lên như trút giận. Trong lòng, thề sẽ không để chuyện này lặp lại. Linh, với Kiên, không chỉ là một cô gái, mà là một chiến thắng cần đạt được để khẳng định vị thế.

Nam nhìn bóng Kiên khuất dần, cong môi, nụ cười lạnh lùng: “Chắc hẳn hắn tức tối lắm đây.” Anh quay sang Linh, ánh mắt dịu lại khi thấy cô đứng đó, má hồng rực, nửa tỉnh nửa mơ, dáng vẻ gợi cảm trong cơn say nhẹ. “Lên xe đi, cô bé, không anh để em đứng đây cả đêm bây giờ,” anh trêu, giọng trầm khàn. Linh cười, tim đập nhanh, nhẹ nhàng leo lên xe, tay ôm hờ hông Nam, cảm nhận hơi ấm từ lưng anh. Chiếc xe đen chạy chầm chậm qua góc phố quen thuộc, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên bóng hai người, hòa lẫn vào màn đêm. Linh tựa đầu nhẹ vào lưng Nam, mắt nhắm hờ, lòng tràn ngập cảm giác an toàn. Cô thì thầm trong lòng: Chỉ cần có anh Nam, em không sợ gì cả.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 143 Đường về

Chiếc xe máy đen của Nam lướt chầm chậm qua những con phố quen thuộc, Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hoa sữa thoang thoảng, dịu nhẹ như một lời an ủi. Linh ngồi sau, tay ôm hờ hông Nam, cảm nhận hơi ấm từ lưng anh qua lớp áo thun mỏng. Cô tựa đầu nhẹ vào vai anh, mắt long lanh nửa tỉnh nửa mơ, cơn say bia vẫn khiến má cô hồng rực, nhưng lòng cô giờ đây tràn ngập cảm giác an toàn và hạnh phúc. Ở bên Nam, cô không cần phải gượng cười hay lo lắng về những ánh mắt dò xét. Anh, với dáng vẻ bụi bặm, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng khi nhìn cô, luôn khiến cô cảm thấy mình được che chở, như thể cả thế giới có sụp đổ, anh vẫn sẽ đứng đó, bảo vệ cô. Linh mỉm cười, tim đập nhanh.

Nam lái xe, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước, nhưng đầu óc anh không hoàn toàn yên tĩnh. Linh, giọng trong trẻo, bắt đầu kể về buổi nhậu: “Anh Nam, hôm nay anh Kiên bao cả đội đi ăn ốc, vui lắm luôn. Anh ấy kể chuyện hài, mọi người cười muốn bể bụng. Có lần anh ấy nói khách đòi mua điện thoại gọi được từ đáy biển, anh Nam nghe có buồn cười không?” Cô cười khúc khích khi nhớ lại, hồn nhiên không nhận ra nét mặt Nam thoáng trầm xuống. Nam gật đầu, giọng trầm khàn: “Ừ, nghe cũng hài. Gã đó đúng là biết cách lấy lòng người.”

Nhưng trong lòng, anh cảm thấy một cơn khó chịu âm ỉ, như một ngọn lửa nhỏ cháy lan. Anh không thích cách Linh nhắc đến Kiên, không thích nụ cười rạng rỡ của cô khi nói về gã đó, và càng không thích việc Kiên cứ kè kè bên Linh, từ bữa trưa hôm nào đến buổi nhậu hôm nay. Nam không phải kiểu người dễ ghen, nhưng Linh là ngoại lệ. Anh tự hỏi liệu Kiên có ý đồ gì, liệu gã đó có đang cố chen vào giữa anh và Linh. Nam siết chặt tay lái nhưng anh cố giữ giọng bình thản, không muốn Linh nhận ra sự thay đổi trong mình.

f1Z71sO.jpg


Linh, vẫn hồn nhiên, nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch nhìn Nam: “Anh Nam, anh có ghen không khi em đi nhậu với anh Kiên?” Cô hỏi đùa, giọng trong trẻo, như muốn thử phản ứng của anh. Nam bật cười khàn, lắc đầu: “Yêu đương gì đâu mà ghen, trời! Em nghĩ anh rảnh lắm hả, cô bé?” Anh đáp, giọng trêu đùa, nhưng ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Linh, khiến tim anh thoáng đập nhanh. Linh phồng má, giả vờ cáu: “Xí, không ghen mà mặt anh trầm như thế! Em biết hết, anh Nam bụi bặm vậy mà cũng biết ghen, đừng chối!” Cô cười khúc khích. Trong lòng, Linh cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa. Ai mà ngờ Nam, gã trai bụi bặm lại có lúc để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế. Cô thích cảm giác này, thích cách anh che giấu sự ghen tuông bằng nụ cười lạnh lùng, thích cách anh luôn xuất hiện đúng lúc, như một người hùng của riêng cô.

Linh siết tay ôm hông Nam chặt hơn, giọng nhẹ nhàng: “Anh Nam, nhậu như hôm nay đông vui thật, nhưng em thấy chẳng vui bằng đi với anh. Như lần anh chở em lên ngọn đồi, ngắm sao, hay ngồi trên tầng thượng nghe anh kể chuyện. Những chỗ yên tĩnh, bình yên đó, em thích hơn nhiều.” Cô nói, ánh mắt long lanh, lòng tràn ngập ký ức về những khoảnh khắc bên Nam – gió đêm mát lạnh, ánh trăng sáng, và giọng anh trầm khàn kể chuyện. Nam nở nụ cười dịu dàng hiếm hoi: “Em dần cũng thích yên tĩnh như ông già giống anh à? Coi chừng, ở với anh nhiều là em thành bà cụ non luôn đó!” Linh bật cười, đấm nhẹ lưng anh: “anh mới là ông già! Nhưng mà… ở với anh, em thấy bình yên thật, không cần ồn ào cũng vui.” Cô nói, giọng trong trẻo đầy sự chân thành.

Nam cười khàn, ánh mắt sắc lạnh giờ đây dịu hẳn: “Vậy thì ngoan, cô bé. Lần sau muốn đi đâu, nói anh, anh chở đi. Miễn đừng đi với mấy gã như Kiên là được.” Linh trêu lại: “Lại ghen rồi, em biết mà! Anh Nam, thừa nhận đi, em không mách ai đâu!”

Nam lắc đầu, giả vờ thở dài: “Cứng đầu ghê, để anh về thả em giữa đường bây giờ!” Linh cười rộ, ôm anh chặt hơn, má áp nhẹ vào lưng anh: “Không dám đâu, anh Nam thương em nhất mà!” Cả hai trêu đùa nhau suốt đoạn đường, tiếng cười của Linh vang lên như chuông gió, hòa lẫn vào tiếng động cơ gầm nhẹ. Trong lòng Linh, mọi mệt mỏi của buổi nhậu tan biến. Ở bên Nam, cô không cần phải gượng ép hay lo lắng. Anh là nơi cô thuộc về, là người khiến cô cảm thấy mình được yêu, được trân trọng, dù anh chẳng bao giờ nói những lời ngọt ngào.

Trong khi đó, Kiên về tới căn hộ nhỏ của mình, chiếc SH trắng đỗ xịch trước cửa. Kiên bước vào phòng, ném chìa khóa lên bàn, ánh mắt nâu sáng giờ đây tối sầm, đầy bực tức. Cảnh Nam xuất hiện, cướp mất Linh ngay trước mắt, như một cái tát vào lòng tự cao. “Gã shipper bụi bặm đó, với chiếc xe máy đen cũ kỹ, lại dám phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của mình”. Kiên siết chặt tay, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, nhưng trong lòng là một ngọn lửa cháy rừng rực. Kiên không chỉ muốn Linh, mà còn muốn hạ bệ Nam, muốn gã đó biết rằng trong cửa hàng này, chỉ có Kiên mới là kẻ thống trị. Kiên ngồi xuống ghế, ánh mắt lóe lên sự toan tính, bắt đầu nghĩ đến những nước cờ tiếp theo. “Có lẽ, mình sẽ lợi dụng doanh số, dùng sức ảnh hưởng của mình để gây áp lực với Nam trong công việc”. “Hoặc, mình sẽ tiếp cận Phương, lôi kéo cô vào cuộc chơi, để tạo thế kẹp giữa Nam và Linh”. Kiên mỉm cười, nụ cười má lúm đồng tiền giờ đây không còn rạng rỡ, mà đầy mưu mô. “Cứ chờ xem, Nam,” anh lẩm bẩm, “mày sẽ biết ai mới là kẻ thắng.”

Chiếc xe của Nam vẫn lướt đi, chậm rãi qua những con phố vắng. Linh, ngồi sau, ôm anh chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh xua đi cái lạnh của gió đêm. Cô không biết đến những toan tính của Kiên, không biết đến cuộc chiến ngầm đang bắt đầu trong cửa hàng. Với cô, khoảnh khắc này – tiếng động cơ gầm nhẹ, mùi hoa sữa thoang thoảng, và cảm giác an toàn bên Nam – là tất cả những gì cô cần. Cô thì thầm, giọng nhỏ chỉ đủ mình nghe: “Anh Nam, em thích anh nhiều lắm.” Nam không nghe thấy, nhưng nụ cười dịu dàng trên môi anh như một lời đáp lại.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 144 Chơi xấu

Sáng sớm, NAm bước vào kho hàng, không khí ngột ngạt với mùi bụi bám trên các thùng hàng cũ, ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên sàn bê tông xám xịt. Dáng cao lớn, áo thun đen bó sát, tóc bù xù còn vương hơi sương, Nam lật danh sách đơn hàng, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng dòng. Hôm nay, mười đơn cần giao, nhưng ngay từ đầu, anh đã nhíu mày khi thấy vài địa chỉ mơ hồ: “Ngõ 45/2, gần cây xăng” hay “Chung cư X, tầng 7, hỏi bảo vệ.” Viết kiểu gì kỳ vậy? anh nghĩ, nhưng gạt đi, cho rằng chỉ là lỗi đánh máy. Anh buộc thùng hàng lên chiếc xe máy đen cũ kỹ, phóng ra đường, sẵn sàng cho một ngày dài.

Nhưng ngày đó nhanh chóng trở thành cơn ác mộng. Nam chạy lòng vòng cả tiếng ở một khu dân cư chằng chịt ngõ nhỏ, cố tìm “Ngõ 45/2, gần cây xăng.” Hỏi người dân, ai cũng lắc đầu, chỉ trỏ lung tung. Mồ hôi nhễ nhại, cổ họng khô khốc, anh cuối cùng tìm ra địa chỉ, nhưng khách hàng, một ông trung niên mặt cau có, đã đứng chờ sẵn. “Giao gì mà lâu thế? Tôi đợi cả buổi sáng, cửa hàng kiểu gì vậy?” ông càu nhàu, giật lấy gói hàng. Nam giữ giọng bình tĩnh: “Dạ, xin lỗi bác, địa chỉ hơi khó tìm, lần sau con sẽ cẩn thận hơn.” Ông khách lườm anh, đóng sầm cửa. Nam thở dài, leo lên xe, thoáng khó chịu. Nhưng đó chưa phải kết thúc. Các đơn hàng còn lại cũng đầy vấn đề: địa chỉ sai lệch, thiếu số nhà, hoặc ghi nhầm khu phố. Cả ngày, Nam chạy bở hơi tai, mồ hôi ướt đẫm áo, chân mỏi nhừ, nhưng vẫn không kịp tiến độ.

Những ngày tiếp theo, tình hình càng tệ. Hôm thì đơn hàng sai số lượng, giao thiếu một chiếc điện thoại, khiến khách gọi lên cửa hàng réo ầm ĩ. “Cậu giao hàng kiểu gì thế? Tôi đặt hai máy, sao chỉ có một? Cửa hàng này làm ăn vớ vẩn!” một bà khách quát qua điện thoại. Nam xin lỗi, giọng trầm nhưng lòng nóng như lửa: “Dạ, em sẽ kiểm tra lại, chị thông cảm.” Hôm khác, anh gặp khách khó tính, đòi mở hộp kiểm tra từng chi tiết, bắt anh đứng chờ cả tiếng dưới nắng. Có ngày, địa chỉ sai hoàn toàn, dẫn anh vào một con hẻm cụt, mất thêm thời gian quay ra. Mỗi lần trở về kho, Nam đều nghe anh em bàn tán: “Nam, khách phàn nàn dữ lắm, bảo mày giao trễ, coi chừng sếp mắng!” Một gã tóc dài, tay cầm điếu thuốc, nói thêm: “Hôm nay có ông khách gọi lên, chửi um sùm vì chờ cả buổi.”

Nam nhíu mày, kể lại: “Lạ lắm, địa chỉ toàn sai, số lượng cũng lệch. Chắc ai đánh máy nhầm.” Nhưng trong lòng, anh bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt sắc lạnh lóe lên khi nghĩ đến Kiên. Mày được lắm, Kiên, anh nghĩ, môi cong lên một nụ cười lạnh lùng. Anh đoán gã tân binh đó đứng sau, cố ý gây khó để hạ uy tín của anh, nhưng không có bằng chứng, Nam chỉ có thể nuốt cơn giận, tiếp tục chạy xe dưới cái nắng gay gắt.

Cứ thế, ngày qua ngày, Nam chật vật với những đơn hàng rối rắm, khách phàn nàn, và ánh mắt dò xét của anh em trong kho. Anh chạy khắp thành phố, từ những con hẻm nhỏ đến chung cư cao tầng, mồ hôi thấm ướt áo, đôi lúc phải dừng xe bên đường để thở, cổ họng khô cháy. Nhưng điều khiến anh khó chịu nhất không phải là mệt mỏi, mà là cảm giác bị chơi xấu. Nam không phải kẻ dễ bỏ cuộc, nhưng sự bất công này làm anh sôi máu. Anh tự nhủ phải tìm bằng chứng, phải khiến Kiên lộ mặt, nhưng hiện tại, anh chỉ có thể cắn răng, làm việc gấp đôi để bù lại những sai sót không phải lỗi của mình. Trong lòng, anh nghĩ đến Linh – ánh mắt long lanh, nụ cười trong trẻo – và tự hứa sẽ không để gã Kiên đắc ý quá lâu.

Trong khi đó, Kiên, từ quầy bán hàng, chứng kiến Nam chạy bở hơi tai, lòng hả hê. Mỗi lần thấy Nam trở về kho, áo ướt mồ hôi, mặt mệt mỏi, Kiên mỉm cười, nụ cười má lúm đồng tiền giờ đây đầy toan tính. Hắn cố ý giao những đơn hàng phức tạp, chọn địa chỉ mơ hồ hoặc khách khó tính để khiến Nam chật vật. Với Kiên, đây là một nước cờ để hạ bệ Nam, khiến gã shipper bụi bặm mất điểm trong mắt Phương và cả cửa hàng. Hắn muốn Linh thấy Nam không đáng tin, để cô dần nghiêng về phía mình, và muốn Phương nhận ra hắn mới là người xứng đáng dẫn đầu.

Cuối tuần, cửa hàng đóng sớm để họp tổng kết doanh số. Ánh nắng nhạt chiếu qua cửa kính, không khí trong phòng họp căng thẳng. Phương đứng trước mọi người, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người, giọng rõ ràng: “Tháng này doanh số tăng, cảm ơn mọi người đã làm việc chăm chỉ.” Kiên, ngồi ở hàng đầu, ánh mắt nâu sáng lóe lên, đứng dậy, giả vờ quan tâm: “Chị Phương, em thấy dạo này khách phàn nàn về giao hàng nhiều, chắc khâu vận chuyển có vấn đề. Em nghĩ nên kiểm tra lại, để đảm bảo uy tín cửa hàng.” Giọng hắn trơn tru, pha chút lo lắng, nhưng ánh mắt đầy thách thức. Một cô nhân viên tóc ngắn gật gù: “Đúng đó, tuần rồi tui nghe khách gọi lên, nói giao trễ cả ngày.” Phương nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động: “Ừ, để chị gặp Nam. Cảm ơn Kiên đã nhắc.” Nhưng trong đầu cô, ký ức về đêm trong kho hàng lướt qua – khoảnh khắc đê mê khi cô và Nam quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng, cái chạm khiến cô run rẩy. Từ hôm đó, Nam bơ cô, không còn những ánh mắt cháy bỏng hay cái chạm kín đáo. Sự lạnh lùng của anh khiến cô khó chịu, và lời của Kiên càng khiến cô nghi ngờ. Nam đang làm gì mà để mọi thứ rối vậy? cô nghĩ.

Linh ngồi ở góc phòng, nghe Kiên nói, lòng chợt rối bời. Nam không có mặt trong cuộc họp, có lẽ đang ở kho hoặc giao đơn gấp. Ánh mắt long lanh của cô thoáng lo lắng, tim đập nhanh khi nghĩ đến anh. Cô biết Nam làm việc chăm chỉ, chạy khắp thành phố, mồ hôi ướt áo mỗi ngày. Nếu khách phàn nàn, chắc chắn có lý do. Anh Nam không phải người cẩu thả, cô nghĩ, cắn môi, ánh mắt lướt qua Kiên. Cô nhớ buổi nhậu, sự quan tâm của Kiên, và ánh mắt anh khi Nam xuất hiện. Một linh cảm mơ hồ trỗi dậy, nhưng cô không dám chắc. Linh không biết Kiên đang giở trò, chỉ cảm thấy bất an, muốn chạy đến kho, hỏi Nam mọi chuyện, muốn nghe giọng trầm khàn của anh trấn an cô. Kiên, từ hàng ghế đầu, quan sát phản ứng của mọi người, lòng hả hê. Hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của Phương, sự lo lắng của Linh, và biết rằng kế hoạch của mình đang đi đúng hướng. Với hắn, đây chỉ là bước đầu. Hắn sẽ tiếp tục đẩy Nam vào thế khó, khiến anh mất vị trí trong cửa hàng, và khi đó, Linh sẽ không còn lý do để bám víu vào gã shipper đó.

yKgYGaaa.jpg


Sáng đầu tuần , tiếng giày cao gót gõ đều trên sàn vang lên, phá tan không khí lộn xộn. Phương xuất hiện ở cửa kho, dáng kiêu kỳ toát lên quyền uy. Cô mặc áo sơ mi mỏng màu kem, ôm sát vòng ngực căng tròn, nút áo trên cùng hở khéo, lấp ló đường cong quyến rũ và làn da trắng mịn nơi xương quai xanh. Váy ngắn đen bó chặt, tôn lên cặp mông đầy đặn và đôi chân dài thon thả, mỗi bước đi khiến váy khẽ đung đưa, thu hút mọi ánh nhìn. Tóc cô hôm nay xõa dài, uốn lọn nhẹ, vài sợi lòa xòa trước trán, làm nổi bật gương mặt sắc sảo và đôi mắt lạnh lùng, khác với kiểu buộc cao thường ngày. Đám nhân viên kho, đang tụ tập bàn tán, lập tức tản ra, vờ chăm chỉ. Tí, gã gầy nhom tóc húi cua, thì thào với bạn: “Phương xuống, im mồm đi!” Ai nấy cúi đầu, kẻ đẩy xe hàng, kẻ kiểm đếm hộp, không khí bỗng căng thẳng, chỉ còn tiếng giày của Phương gõ nhịp.

Phương dừng lại, ánh mắt sắc lạnh khóa chặt vào Nam, giọng cao, thể hiện quyền uy: “Anh Nam, em gặp anh bàn một số việc.” Dù giữa đông người, cô cố ý nói lớn, khẳng định vị thế quản lý. Nam, dựa vào kệ sắt, áo thun đen bó sát cơ bắp săn chắc, tóc bù xù ướt mồ hôi, cong môi cười thầm. Cũng ra dáng phết, anh nghĩ, thích thú trước vẻ kiêu kỳ của Phương, nhưng nhớ rõ cách cô từng quấn lấy anh, hơi thở nóng bỏng, tiếng rên không kìm nén. Anh đứng thẳng, giọng trầm khàn: “Em nói đi, có chuyện gì?”

Phương khoanh tay, ánh mắt nghiêm nghị: “Dạo này khách phàn nàn giao hàng trễ nhiều, có người nói nhận sai hàng. Anh phụ trách vận chuyển, kiểm tra cẩn thận hơn, đừng để ảnh hưởng uy tín cửa hàng.” Giọng cô sắc bén, nhưng ánh mắt thoáng dao động khi nhìn Nam – gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp săn chắc lộ dưới áo ướt mồ hôi.

Nam gật đầu, giọng bình tĩnh: “Anh sẽ kiểm tra kỹ hơn. Nhưng dạo này đơn hàng ghi sai nhiều, địa chỉ cũng không rõ, chắc khâu bán hàng cần xem lại.” Anh nói, ánh mắt thăm dò. Phương nhíu mày, lòng nghi ngờ, nhưng không đáp ngay. Cô biết Nam, với sự cứng cỏi và kinh nghiệm, không phải người cẩu thả, nhưng lời Kiên trong cuộc họp khiến cô băn khoăn.

Nam nghiêng người, thì thầm đủ để Phương nghe: “Trưa nay nhé.” Giọng trầm khàn, kèm nụ cười sắc lạnh, ánh mắt sai khiến. Phương giật mình, má thoáng hồng, tim đập nhanh. Cô biết anh định làm gì. Cái cách Nam thống trị, con cặc mạnh mẽ khiến cô mê mẩn, là thứ cô không thể quên, dù lâu nay anh làm lơ, để cô vật vã trong khao khát. Nay anh nhắc khéo, cơ thể cô nóng lên, nhưng cô giữ vẻ lạnh lùng, không nói gì, quay người, giày cao gót gõ đều khi bước về phía cửa hàng. Bóng lưng cô, với vòng mông đầy đặn và mái tóc dài đung đưa, khiến vài gã trong kho nuốt nước bọt.

Đám nhân viên kho tụ lại, bàn tán rôm rả. Tí vỗ vai Nam: “Nam, coi chừng nha mày, để Phương xuống tận kho nhắc nhở là căng đó! Mày giao hàng kiểu gì mà khách réo um sùm?”

Nam cười khẩy: “Tao giao đúng đơn, đơn sai thì tao chịu sao nổi. Có thằng giở trò, để tao tìm ra.” Gã tóc dài chen vào, giọng thèm thuồng: “Mà Phương ngon thật, quản lý gì như người mẫu, dáng đó ai chịu nổi!” Gã khác cười hô hố: “Mơ đi mày, Phương mà thèm nhìn tụi mình? Tao cá cổ chỉ để ý thằng giàu thôi!” Nam nghe, chỉ cười, không đáp. Anh nghĩ đến Phương – ánh mắt dao động, cơ thể run rẩy dưới tay anh. Trưa nay, anh muốn gặp cô riêng, không chỉ để bàn chuyện giao hàng, mà để nhắc cô rằng giữa họ vẫn có sợi dây không cắt đứt. Nhìn bóng Phương khuất dần, con cặc Nam dựng đứng lên, ham muốn trỗi dậy, hòa lẫn với ý định tìm hiểu kẻ đứng sau chuỗi rắc rối của mình.

Tại quầy bán hàng, không khí nhộn nhịp với tiếng chuông điện thoại reo, tiếng khách hỏi giá, và tiếng cười nói của đám nhân viên nữ vây quanh Kiên. Hắn đứng đó, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, ánh mắt nâu sáng lấp lánh sự tự tin. Kiên vừa nghe tin Phương xuống kho nhắc nhở Nam, môi hắn cong lên, nụ cười hài lòng. Tốt lắm, Nam, cứ để mày chật vật, hắn nghĩ, lòng hả hê khi kế hoạch đẩy Nam vào rắc rối đang đi đúng hướng. Đám nhân viên nữ, từ Hạnh tóc ngắn đến vài cô mới vào, ríu rít bên hắn, kẻ hỏi chuyện doanh số, kẻ trêu hắn về vụ bao nhậu. “Anh Kiên, tuần này phá kỷ lục doanh số nữa hả? Kể bí quyết đi!” Hạnh cười, ánh mắt sáng rực.

Kiên đáp qua loa, giọng trơn tru: “Bí quyết gì, cứ chịu khó là được!” Nhưng trong lòng, hắn bực bội: Thật ồn ào rách việc. Với Kiên, đám con gái này chỉ là những quân cờ nhỏ, không đáng để hắn phí tâm sức. Chỉ có hai người khiến hắn khao khát chinh phục: Linh, cô gái ngây thơ với ánh mắt trong veo, và Phương, quản lý kiêu kỳ với dáng vẻ quyến rũ. Cả hai đều không bao giờ vây quanh hắn như đám nhân viên nữ kia, điều đó vừa thách thức vừa kích thích hắn. Hắn muốn họ thuộc về mình, không chỉ để thỏa mãn dục vọng, mà để khẳng định vị thế trong cửa hàng.

Kiên lướt mắt qua quầy, thấy Linh đứng một mình, ánh mắt trong veo thoáng buồn, tay lật catalogue điện thoại nhưng tâm trí dường như không ở đó. Hắn biết sáng nay Nam bận chạy giao hàng, không mua cà phê sữa – món Linh yêu thích – như thường lệ. Cơ hội đến, Kiên tiến lại, nụ cười rạng rỡ, giọng trầm ấm: “Linh, sáng nay thiếu cà phê sữa hả? Nhìn em buồn buồn, để anh mời một ly, quán góc phố pha ngon lắm!” Linh ngẩng lên, thoáng bất ngờ, má hồng nhẹ. Cô lúng túng, giọng trong trẻo: “Dạ, không cần đâu anh Kiên, em… chỉ hơi mệt chút thôi.” Kiên không bỏ cuộc, dựa sát quầy, ánh mắt khóa chặt: “Thôi mà, uống ly cà phê sữa cho tỉnh, anh mời, không từ chối được đâu! Với lại, anh muốn hỏi em về mấy chuyện đi chơi. Nghe nói em thích du lịch, mà chưa đi phượt bao giờ đúng không? Anh mê phượt lắm, chạy xe lên Đà Lạt, Tam Đảo, gió mát, cảnh đẹp, tự do kinh khủng. Em chưa thử, để anh kể cho mà nghe!”

Linh cắn môi, tò mò. Cô chưa từng đi phượt, chỉ hay mơ mộng qua những bức ảnh trên mạng – đồi thông xanh mướt, con đường uốn lượn, hay quán cà phê trên cao nhìn xuống thung lũng. Giọng Kiên đầy hào hứng khiến cô bị cuốn: “Dạ, em chưa đi xa kiểu vậy bao giờ, nghe anh kể thấy thích quá. Phượt chắc vui lắm, nhưng em sợ chạy xe đường dài.” Kiên cười lớn, nháy mắt: “Sợ gì, có người dẫn là ổn hết! Lên Đà Lạt, sáng chạy xe qua đồi chè, tối ngồi nhậu bên hồ, kể chuyện trên trời dưới đất. Có lần anh chạy lên Tam Đảo, lạc đường giữa rừng, gặp cả đàn khỉ, sợ muốn chết mà vui không tả nổi!” Linh bật cười má hồng rực: “Trời, lạc đường mà vui hả anh? Kể thêm đi, em tò mò quá!” Kiên thấy cô háo hức, biết cơ hội đã đến, liền ngỏ lời: “Thôi, chuyện dài lắm, để trưa nay đi ăn với anh, anh kể hết cho. Có quán phở gần đây ngon lắm, vừa ăn vừa chia sẻ kinh nghiệm phượt, em đi lần đầu là mê ngay. Đi không, cô gái thích du lịch?”

Linh ngập ngừng, mắt lướt ra cửa kho. Cô nhớ Nam, nhớ giọng trầm khàn và ly cà phê sữa anh hay đặt trước quầy, nhưng Kiên nói hồn nhiên, như chỉ là bữa ăn đồng nghiệp. Chỉ là ăn trưa, nghe chuyện phượt thôi, cô tự nhủ, rồi gật đầu miễn cưỡng: “Dạ, trưa nay cũng được, anh Kiên. Cảm ơn anh mời cà phê nữa nha.” Kiên mỉm cười đắc ý, ánh mắt lóe lên sự toan tính. Với hắn, đây là bước tiến để kéo Linh gần hơn, khiến cô quen với sự hiện diện của hắn, và tạo cơ hội để Nam ghen tuông, mất bình tĩnh.

Ở góc quầy, Phương ngồi trên ghế cao, quan sát mọi thứ. Cô vừa trở về từ kho, ký ức về câu nói của Nam vẫn ám ảnh: “Trưa nay nhé.” Giọng trầm khàn, nụ cười sắc lạnh, và ánh mắt sai khiến của anh khiến lồn cô âm ỉ, như một ngọn lửa cháy lan không dập tắt được. Phương mê mẩn Nam – với gương mặt góc cạnh, cơ bắp săn chắc, và con cặc mạnh mẽ khiến cô run rẩy mỗi lần nhớ lại. Cô thích cái cách anh thống trị, sai khiến cô trong kho đêm hôm ấy, khi cô rên rỉ, cầu xin anh, cơ thể quấn lấy anh giữa những thùng hàng cũ. Nhưng từ đó, Nam làm lơ, không còn những ánh mắt cháy bỏng hay cái chạm kín đáo, để cô vật vã trong khao khát. Nay anh nhắc khéo, như một lời mời gọi, khiến Phương vừa giật mình vừa kích thích. Cô siết chặt tay, ánh mắt sắc lạnh che giấu cơn sóng trong lòng. Anh muốn trưa nay, thì em sẽ cho anh thấy em không dễ bỏ qua, cô nghĩ, lồn cô thèm khát, cơ thể nóng ran khi tưởng tượng cái cách Nam sẽ đè cô xuống, hơi thở anh phả vào cổ cô. Kiên, từ quầy bán hàng, liếc thấy Phương ngồi một mình, ánh mắt sắc lạnh nhưng má hơi hồng. Hắn mỉm cười, nghĩ: Cả hai người đẹp, sớm muộn cũng thuộc về tao. Với hắn, Linh là mục tiêu đầu tiên, ngây thơ và dễ dao động, còn Phương là thử thách lớn hơn, kiêu kỳ và quyền lực.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo