Chương 138 Lính mới
Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt len qua cửa kính, phủ lên sàn gạch bóng loáng của cửa hàng điện thoại một lớp ánh sáng dịu dàng. Linh bước vào, tâm trạng phơi phới sau một đêm hạnh phúc bên Nam. Cô đã ngủ ngon giấc, mơ màng về nụ hôn dưới ánh trăng, và sáng nay, cô cảm thấy mình như một đóa hoa mới nở. Linh diện áo sơ mi trắng ôm sát, vài nút trên cùng để hờ lộ xương quai xanh mảnh mai và làn da trắng hồng mịn màng. Chiếc váy bút chì ngắn màu đen bó chặt, tôn lên cặp đùi thon dài và vòng hông cong đầy quyến rũ. Mái tóc buộc cao đung đưa theo từng bước đi, vài lọn tóc lòa xòa trước trán càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, long lanh như mặt hồ mùa thu. Nụ cười nhẹ trên môi cô, kết hợp với dáng vẻ vừa trong trẻo vừa gợi cảm, khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Linh không nhận ra sức hút của mình, chỉ vô tư bước tới quầy, tay cầm chai nước, lòng vẫn lâng lâng nghĩ về Nam.
Nhưng không khí cửa hàng hôm nay khác lạ. Một nhóm nhân viên nữ tụ tập gần quầy trưng bày, thì thào bàn tán, mắt sáng lên đầy phấn khích. Tiếng cười khúc khích xen lẫn giọng nói trầm ấm của một chàng trai lạ vang lên, thu hút sự tò mò của Linh. Cô nghiêng đầu, liếc qua, thấy một anh chàng cao ráo đang đứng giữa tâm điểm, dáng vẻ tự tin như thể sinh ra để làm trung tâm chú ý. “Xin chào mọi người, mình là Kiên, vừa chuyển từ chi nhánh quận 7 về đây. Rất vui được làm việc cùng anh chị, mong mọi người chỉ bảo thêm!” Giọng Kiên trầm, rõ ràng, mỗi từ đều được nhấn nhá vừa đủ để cuốn hút. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn nhẹ lộ cánh tay săn chắc, quần tây đen ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài và dáng người cân đối. Mái tóc undercut chải gọn, vài lọn tóc lòa xòa trước trán làm tăng vẻ phóng khoáng. Gương mặt Kiên sáng sủa, mũi cao, đôi môi mỏng cong lên với nụ cười để lộ má lúm đồng tiền bên phải – một chi tiết nhỏ nhưng đủ khiến các cô gái trong cửa hàng xao xuyến. Đôi mắt nâu sáng của anh ánh lên sự tự tin pha chút tinh nghịch, như thể anh luôn biết cách làm chủ mọi tình huống.
Kiên nhận ra ánh nhìn từ phía quầy, quay lại và bắt gặp Linh – một cô gái xinh đẹp với vẻ quyến rũ tự nhiên, vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Ánh mắt anh thoáng sáng lên, nụ cười rạng rỡ hơn, như mặt trời giữa trưa hè. Anh bước tới, dáng đi ung dung nhưng đầy ý vị, đôi giày da bóng loáng khẽ kêu trên sàn. “Em là Linh mà mọi người ở đây nhắc đến đúng không? Rất vui được gặp em!” Kiên đưa tay ra, giọng ấm áp, ánh mắt khóa chặt vào cô, tự tin nhưng không phô trương. Nụ cười của anh như một liều thuốc mê, má lúm đồng tiền làm gương mặt thêm phần cuốn hút, đôi môi cong lên như mời gọi. Linh khẽ giật mình, bắt tay anh theo phản xạ, cảm nhận bàn tay rắn chắc, ấm áp. “Dạ, em là Linh. Chào anh Kiên, mong anh làm việc vui nha!” Cô đáp, giọng xã giao, nụ cười nhẹ nhưng không quá nhiệt tình. Cô nhanh chóng rút tay về, quay lại lau kệ, lòng vẫn lơ lửng nghĩ về Nam – ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp săn chắc, và nụ hôn khiến cô tan chảy đêm qua. Với Linh, Kiên chỉ là một người lạ lịch sự, không đủ sức lay động trái tim đang tràn ngập hình bóng Nam.
Kiên không bận tâm, ánh mắt quét qua cửa hàng, bắt gặp những ánh nhìn háo hức từ đám nhân viên nữ. Anh tuyên bố, giọng hào sảng: “Để ra mắt, hôm nay mình mời cả nhà uống cà phê hoặc trà sữa, thích gì cứ gọi, mình khao hết!” Tiếng vỗ tay rộ lên, không khí sôi động hẳn. Một cô nhân viên trẻ tên Hạnh, tóc ngắn nhuộm highlight, trêu ngay: “Anh Kiên galant thế, có bạn gái chưa mà đãi tụi em hoành tráng vậy?” Kiên bật cười, ánh mắt tinh nghịch lướt qua đám đông: “Chưa có đâu, nhưng làm ở đây vài tuần, biết đâu tìm được một cô bạn gái xinh như mấy chị em!” Câu trả lời khéo léo khiến cả đám cười phá lên, vài người liếc Linh, trêu to: “Linh ơi, ứng cử viên sáng giá đây nè, để ý đi kẻo mất!” Hạnh thêm vào, giọng đùa cợt: “Tụi tui xếp hàng sau Linh hết, Linh mà không nhận là tui nhào vô đó!” Linh đỏ mặt, lắc đầu, giả vờ cáu: “Mấy chị đừng có ghép bừa, em có người trong lòng rồi!” Câu nói vô tình của cô khiến cả đám ồ lên, tò mò hỏi “ai ai”, nhưng Linh chỉ cười, quay đi, tay siết chặt chai nước, lòng thầm nghĩ đến Nam.
Phương, từ góc quầy quản lý, quan sát mọi thứ với ánh mắt sắc lạnh. Đôi mắt cô lướt qua Kiên, phân tích từng chi tiết như một nhà chiến lược. So với Nam – gã shipper bụi bặm, cơ bắp cuồn cuộn, toát lên vẻ nam tính nguyên thủy với ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi – Kiên mang phong thái lịch lãm, chỉn chu, như một quý ông thành thị bước ra từ tạp chí. Cách anh nói chuyện, từ tông giọng trầm ấm đến cử chỉ nhẹ nhàng, đều toát lên sự tự tin và khéo léo, như thể anh sinh ra để làm tâm điểm. Phương nhẩm tính, với tài ăn nói, ngoại hình, và sự galant này, Kiên không chỉ là đối thủ đáng gờm trong cuộc đua doanh số, mà còn có thể làm đảo lộn thế cân bằng mong manh trong cửa hàng. Cô siết chặt bút, ánh mắt thoáng dao động khi nhớ đến Nam – gã đàn ông khiến lồn cô nóng ran mỗi khi nghĩ về những lần khuất phục nhục dục.
Bất giác, Kiên quay sang, bắt gặp ánh mắt Phương. Anh nở nụ cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, đôi mắt nâu sáng ánh lên sự tinh nghịch pha chút thách thức, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Chị Phương, nghe nói chị là quản lý xuất sắc nhất ở đây. Mong được chị chỉ dạy nhiều!” Giọng anh chân thành nhưng pha chút trêu đùa, ánh mắt lướt qua cô đầy ý vị, như một lời mời gọi kín đáo. Phương đứng hình, tim đập mạnh, bất ngờ trước sức hút của Kiên. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một mũi tên xuyên qua lớp vỏ kiêu kỳ của cô, khiến cô thoáng quên đi ký ức nhục dục với Nam. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ đạo mạo, khoanh tay, đáp lạnh lùng: “Cứ làm tốt là được, ở đây không ai dắt tay đâu. Doanh số không đùa được đâu, tân binh.” Kiên chỉ cười, gật đầu, không hề lúng túng, ánh mắt vẫn ánh lên sự tự tin, như thể đã ghi nhớ phản ứng của cô và sẵn sàng bước vào cuộc chơi.
Trong góc cửa hàng, Tuấn ngồi trước màn hình giám sát camera, ánh mắt bồn chồn. Cậu vừa nghe tin về Kiên từ đám nhân viên, và hình ảnh anh chàng lịch lãm trên màn hình khiến cậu bất an. Tuấn siết tay, nhớ lại đêm nhục dục với Phương và Nam, lòng rối bời khi thấy Phương nhìn Kiên với ánh mắt lạ lùng. Anh Nam có biết chuyện này không? Cậu tự hỏi, đứng dậy, lén lút đi tìm Nam để báo tin.
Trong khi đó, Nam vẫn chưa hay biết gì về cơn bão sắp đến. Anh ngồi ở quán cà phê đối diện cửa hàng, nhâm nhi ly đen đá quen thuộc, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay. Áo thun đen bó sát lộ cơ bắp cuồn cuộn, quần jeans rách gối toát lên vẻ bụi bặm, mái tóc bù xù lòa xòa trước trán. Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua đường phố, ánh lên sự toan tính. Anh đang nghĩ về Linh – nụ hôn ngọt ngào đêm qua, sự chân thành của cô khiến anh thoáng rung động – và Phương, con mồi kiêu kỳ giờ đã nghiện sự sai khiến của anh. Nam cong môi, mỉm cười tự nhủ mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng anh chưa biết, Kiên – với sự lịch lãm, khéo léo, và tham vọng – đã xuất hiện, sẵn sàng thách thức vị trí kẻ săn mồi của anh.
Sáng sớm, ánh nắng vàng nhạt len qua cửa kính, phủ lên sàn gạch bóng loáng của cửa hàng điện thoại một lớp ánh sáng dịu dàng. Linh bước vào, tâm trạng phơi phới sau một đêm hạnh phúc bên Nam. Cô đã ngủ ngon giấc, mơ màng về nụ hôn dưới ánh trăng, và sáng nay, cô cảm thấy mình như một đóa hoa mới nở. Linh diện áo sơ mi trắng ôm sát, vài nút trên cùng để hờ lộ xương quai xanh mảnh mai và làn da trắng hồng mịn màng. Chiếc váy bút chì ngắn màu đen bó chặt, tôn lên cặp đùi thon dài và vòng hông cong đầy quyến rũ. Mái tóc buộc cao đung đưa theo từng bước đi, vài lọn tóc lòa xòa trước trán càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, long lanh như mặt hồ mùa thu. Nụ cười nhẹ trên môi cô, kết hợp với dáng vẻ vừa trong trẻo vừa gợi cảm, khiến bất kỳ ai cũng phải ngoảnh nhìn. Linh không nhận ra sức hút của mình, chỉ vô tư bước tới quầy, tay cầm chai nước, lòng vẫn lâng lâng nghĩ về Nam.
Nhưng không khí cửa hàng hôm nay khác lạ. Một nhóm nhân viên nữ tụ tập gần quầy trưng bày, thì thào bàn tán, mắt sáng lên đầy phấn khích. Tiếng cười khúc khích xen lẫn giọng nói trầm ấm của một chàng trai lạ vang lên, thu hút sự tò mò của Linh. Cô nghiêng đầu, liếc qua, thấy một anh chàng cao ráo đang đứng giữa tâm điểm, dáng vẻ tự tin như thể sinh ra để làm trung tâm chú ý. “Xin chào mọi người, mình là Kiên, vừa chuyển từ chi nhánh quận 7 về đây. Rất vui được làm việc cùng anh chị, mong mọi người chỉ bảo thêm!” Giọng Kiên trầm, rõ ràng, mỗi từ đều được nhấn nhá vừa đủ để cuốn hút. Anh mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, tay áo xắn nhẹ lộ cánh tay săn chắc, quần tây đen ôm vừa vặn tôn lên đôi chân dài và dáng người cân đối. Mái tóc undercut chải gọn, vài lọn tóc lòa xòa trước trán làm tăng vẻ phóng khoáng. Gương mặt Kiên sáng sủa, mũi cao, đôi môi mỏng cong lên với nụ cười để lộ má lúm đồng tiền bên phải – một chi tiết nhỏ nhưng đủ khiến các cô gái trong cửa hàng xao xuyến. Đôi mắt nâu sáng của anh ánh lên sự tự tin pha chút tinh nghịch, như thể anh luôn biết cách làm chủ mọi tình huống.
Kiên nhận ra ánh nhìn từ phía quầy, quay lại và bắt gặp Linh – một cô gái xinh đẹp với vẻ quyến rũ tự nhiên, vừa ngây thơ vừa gợi cảm. Ánh mắt anh thoáng sáng lên, nụ cười rạng rỡ hơn, như mặt trời giữa trưa hè. Anh bước tới, dáng đi ung dung nhưng đầy ý vị, đôi giày da bóng loáng khẽ kêu trên sàn. “Em là Linh mà mọi người ở đây nhắc đến đúng không? Rất vui được gặp em!” Kiên đưa tay ra, giọng ấm áp, ánh mắt khóa chặt vào cô, tự tin nhưng không phô trương. Nụ cười của anh như một liều thuốc mê, má lúm đồng tiền làm gương mặt thêm phần cuốn hút, đôi môi cong lên như mời gọi. Linh khẽ giật mình, bắt tay anh theo phản xạ, cảm nhận bàn tay rắn chắc, ấm áp. “Dạ, em là Linh. Chào anh Kiên, mong anh làm việc vui nha!” Cô đáp, giọng xã giao, nụ cười nhẹ nhưng không quá nhiệt tình. Cô nhanh chóng rút tay về, quay lại lau kệ, lòng vẫn lơ lửng nghĩ về Nam – ánh mắt sắc lạnh, cơ bắp săn chắc, và nụ hôn khiến cô tan chảy đêm qua. Với Linh, Kiên chỉ là một người lạ lịch sự, không đủ sức lay động trái tim đang tràn ngập hình bóng Nam.

Kiên không bận tâm, ánh mắt quét qua cửa hàng, bắt gặp những ánh nhìn háo hức từ đám nhân viên nữ. Anh tuyên bố, giọng hào sảng: “Để ra mắt, hôm nay mình mời cả nhà uống cà phê hoặc trà sữa, thích gì cứ gọi, mình khao hết!” Tiếng vỗ tay rộ lên, không khí sôi động hẳn. Một cô nhân viên trẻ tên Hạnh, tóc ngắn nhuộm highlight, trêu ngay: “Anh Kiên galant thế, có bạn gái chưa mà đãi tụi em hoành tráng vậy?” Kiên bật cười, ánh mắt tinh nghịch lướt qua đám đông: “Chưa có đâu, nhưng làm ở đây vài tuần, biết đâu tìm được một cô bạn gái xinh như mấy chị em!” Câu trả lời khéo léo khiến cả đám cười phá lên, vài người liếc Linh, trêu to: “Linh ơi, ứng cử viên sáng giá đây nè, để ý đi kẻo mất!” Hạnh thêm vào, giọng đùa cợt: “Tụi tui xếp hàng sau Linh hết, Linh mà không nhận là tui nhào vô đó!” Linh đỏ mặt, lắc đầu, giả vờ cáu: “Mấy chị đừng có ghép bừa, em có người trong lòng rồi!” Câu nói vô tình của cô khiến cả đám ồ lên, tò mò hỏi “ai ai”, nhưng Linh chỉ cười, quay đi, tay siết chặt chai nước, lòng thầm nghĩ đến Nam.
Phương, từ góc quầy quản lý, quan sát mọi thứ với ánh mắt sắc lạnh. Đôi mắt cô lướt qua Kiên, phân tích từng chi tiết như một nhà chiến lược. So với Nam – gã shipper bụi bặm, cơ bắp cuồn cuộn, toát lên vẻ nam tính nguyên thủy với ánh mắt sắc lạnh như thú săn mồi – Kiên mang phong thái lịch lãm, chỉn chu, như một quý ông thành thị bước ra từ tạp chí. Cách anh nói chuyện, từ tông giọng trầm ấm đến cử chỉ nhẹ nhàng, đều toát lên sự tự tin và khéo léo, như thể anh sinh ra để làm tâm điểm. Phương nhẩm tính, với tài ăn nói, ngoại hình, và sự galant này, Kiên không chỉ là đối thủ đáng gờm trong cuộc đua doanh số, mà còn có thể làm đảo lộn thế cân bằng mong manh trong cửa hàng. Cô siết chặt bút, ánh mắt thoáng dao động khi nhớ đến Nam – gã đàn ông khiến lồn cô nóng ran mỗi khi nghĩ về những lần khuất phục nhục dục.
Bất giác, Kiên quay sang, bắt gặp ánh mắt Phương. Anh nở nụ cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, đôi mắt nâu sáng ánh lên sự tinh nghịch pha chút thách thức, như thể nhìn thấu tâm can cô. “Chị Phương, nghe nói chị là quản lý xuất sắc nhất ở đây. Mong được chị chỉ dạy nhiều!” Giọng anh chân thành nhưng pha chút trêu đùa, ánh mắt lướt qua cô đầy ý vị, như một lời mời gọi kín đáo. Phương đứng hình, tim đập mạnh, bất ngờ trước sức hút của Kiên. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như một mũi tên xuyên qua lớp vỏ kiêu kỳ của cô, khiến cô thoáng quên đi ký ức nhục dục với Nam. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ đạo mạo, khoanh tay, đáp lạnh lùng: “Cứ làm tốt là được, ở đây không ai dắt tay đâu. Doanh số không đùa được đâu, tân binh.” Kiên chỉ cười, gật đầu, không hề lúng túng, ánh mắt vẫn ánh lên sự tự tin, như thể đã ghi nhớ phản ứng của cô và sẵn sàng bước vào cuộc chơi.
Trong góc cửa hàng, Tuấn ngồi trước màn hình giám sát camera, ánh mắt bồn chồn. Cậu vừa nghe tin về Kiên từ đám nhân viên, và hình ảnh anh chàng lịch lãm trên màn hình khiến cậu bất an. Tuấn siết tay, nhớ lại đêm nhục dục với Phương và Nam, lòng rối bời khi thấy Phương nhìn Kiên với ánh mắt lạ lùng. Anh Nam có biết chuyện này không? Cậu tự hỏi, đứng dậy, lén lút đi tìm Nam để báo tin.
Trong khi đó, Nam vẫn chưa hay biết gì về cơn bão sắp đến. Anh ngồi ở quán cà phê đối diện cửa hàng, nhâm nhi ly đen đá quen thuộc, khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay. Áo thun đen bó sát lộ cơ bắp cuồn cuộn, quần jeans rách gối toát lên vẻ bụi bặm, mái tóc bù xù lòa xòa trước trán. Đôi mắt sắc lạnh của anh quét qua đường phố, ánh lên sự toan tính. Anh đang nghĩ về Linh – nụ hôn ngọt ngào đêm qua, sự chân thành của cô khiến anh thoáng rung động – và Phương, con mồi kiêu kỳ giờ đã nghiện sự sai khiến của anh. Nam cong môi, mỉm cười tự nhủ mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng anh chưa biết, Kiên – với sự lịch lãm, khéo léo, và tham vọng – đã xuất hiện, sẵn sàng thách thức vị trí kẻ săn mồi của anh.