Chương 148 Gắt gỏng
Màn đêm buông xuống, xua tan cái oi ức của buổi chiều, phủ lên cửa hàng điện thoại một lớp ánh sáng vàng dịu từ đèn đường. Tiếng quạt trần đã tắt, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng lạch cạch của Nam lúi húi dọn đồ trên xe máy, chuẩn bị về sau một ngày dài giao hàng. Anh đứng đó, tóc bù xù ướt mồ hôi, gương mặt góc cạnh mang vẻ mệt mỏi nhưng vẫn sắc lạnh, đôi tay rắn chắc sắp xếp lại thùng hàng trên xe. Linh, bước nhẹ từ phía sau, khẽ ấn vai anh, giọng trong trẻo pha chút ngập ngừng: “Anh Nam, hôm nay em sửa xe chưa lấy về được, anh chở em về dùm nhé? Không thì em lạc đường mất!”
Nam quay lại, ánh mắt sắc lạnh thoáng dịu đi, môi nhếch lên nụ cười trêu chọc: “Gì, cô công chúa hỏng xe nữa hả? Sửa hoài mà không xong, hay cố ý để anh chở đây?” Linh bật cười, má hồng rực, vờ giận: “Xì, anh đừng có nói bậy! Tại tiệm sửa chậm thôi, chứ em đâu muốn phiền anh. Mà anh không chở, em đi bộ về thật đó!” Nam cười lớn, giọng trầm khàn: “Đi bộ? Với đôi chân ngắn của em, tới sáng cũng chưa tới nhà! Thôi, leo lên nhanh, ‘tài xế’ này không chờ lâu đâu!” Linh khúc khích, vờ lườm anh: “Anh cứ trêu em, coi chừng em mách chị Phương, cho anh nghỉ việc luôn!” Nam nhún vai, giọng đùa: “Ồ, sợ chưa! Lên xe đi, không anh để em tự bơi về đó!” Linh cười tươi, leo lên xe máy quen thuộc của anh, tay bám nhẹ vào eo anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc qua lớp áo.
Xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua, vẽ những vệt sáng mờ ảo trên con phố tấp nập. Từ cửa hàng, Kiên đứng sau quầy, nụ cười má lúm đồng tiền biến mất, thay bằng vẻ mặt bực tức khi thấy Linh ngồi sau xe Nam, tay cô bám eo anh. Hắn siết chặt tay, lòng ghen tức: Thằng shipper, mày dám tranh giành với tao? Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin, nghĩ Linh sẽ sớm thuộc về mình, rồi quay lại kiểm tra sổ sách. Linh, ngồi sau Nam, cảm nhận sự an toàn từ anh – mùi mồ hôi đàn ông pha chút dầu máy từ xe, hơi thở đều đặn, và cảm giác vững chãi khi cô bám vào anh. Nội tâm Linh rạo rực, cô cố tình kiếm cớ nhờ Nam chở để được nói chuyện riêng, muốn chia sẻ sở thích phượt, hy vọng anh cũng thích như cô. Cô hít một hơi, giọng nhẹ nhàng: “Anh Nam, dạo này đơn hàng nhiều sai lệch quá, anh ổn không? Em lo anh bị chị Phương mắng hoài.”
Nam nhún vai, giọng trầm khàn: “Ổn mà, có gì đâu. Mấy đơn sai là do khâu bán hàng, không phải lỗi anh. Em lo gì, tập trung bán hàng đi, cô gái nhỏ!” Linh mím môi, giọng lo lắng: “Nhưng em thấy anh vất vả quá, chạy giao hàng cả ngày, mà chị Phương cứ nhắc chuyện sai sót. Anh cẩn thận nha, em không muốn anh bị áp lực.” Nam cười khẩy, giọng đùa: “Cảm ơn cô lo, nhưng anh tự biết. Mà em hỏi gì nhiều thế, muốn làm quản lý thay chị Phương hả?” Linh bật cười, lắc đầu: “Không có đâu! Tại em thấy anh mệt, lo thôi. Mà anh Nam, anh có bao giờ nghĩ tới chuyện đi chơi xa không? Như đi phượt ấy, em thích lắm!”
Nam nhún vai, giọng qua loa: “Phượt hả? Mỗi ngày giao hàng của anh là phượt rồi, nắng gió đầy đủ, cần gì đi xa. Mấy cái đó tốn thời gian, anh không rảnh.” Linh xụ mặt, môi mím lại, giọng nhỏ hơn: “Nhưng đi phượt vui mà, anh. Em thích ngắm cảnh, như ở Đà Lạt, đồi thông xanh mướt, hồ Tuyền Lâm lặng lẽ, hay chạy xe trên đường đèo, gió mát lùa qua tóc. Anh không thấy thích hả?” Nam nhún vai, giọng vẫn thờ ơ: “Thích gì đâu, chạy xe mệt, cảnh đẹp thì xem trên mạng cũng được. Em mơ mộng quá rồi, Linh!”
Linh cắn môi, lòng chùng xuống, nhưng cô vẫn cố gợi chuyện: “Trưa nay anh Kiên kể em nghe, anh ấy đi phượt nhiều nơi, nói Đà Lạt đẹp lắm, đường đèo uốn lượn, đồi chè xanh, tối ngồi nhậu bên hồ, nghe thích mê. Anh ấy còn rủ em đi Đà Lạt bằng xe máy nữa.” Nam cau mày, giọng thoáng gắt: “Kiên? Em đi với nó à?” Linh ngập ngừng, giọng trong trẻo: “Dạ, em chưa đồng ý, chỉ là anh ấy kể thôi. Em thấy thích, muốn đi thử, mà em muốn hỏi anh xem anh có thích không…” Nam cắt ngang, giọng quạu: “Thích thì đi với Kiên đi, anh bận lắm, không rảnh chạy xe lên Đà Lạt đâu. Nó kể hay thế, theo nó luôn đi, khỏi hỏi anh!”
Linh cắn môi mạnh hơn, lòng như bị dội gáo nước lạnh. Trong lòng rối bời, cô chỉ muốn chia sẻ sở thích, muốn Nam hiểu cô khao khát những chuyến đi, muốn anh chở cô qua những con đường đèo, cùng ngắm hoàng hôn đỏ rực ở Đà Lạt, chụp ảnh bên đồi thông, hay ngồi bên hồ kể chuyện. Cô tưởng tượng anh sẽ cười, sẽ đồng ý, nhưng thái độ thờ ơ và gắt gỏng của anh khiến cô hụt hẫng. Em chỉ muốn anh hiểu em, muốn đi với anh, sao anh lại nói thế? cô nghĩ, má hồng nhạt đi, lòng buồn bã. Tay cô buông khỏi eo Nam, ngồi thẳng lại, không ôm anh nữa, vai khẽ run khi gió đêm lùa qua. Nam, dù quạu, vẫn cảm nhận được sự tĩnh lặng bất thường từ Linh, nhưng anh không nói gì, chỉ tập trung lái xe, lòng thoáng bực tức khi nghe tên Kiên. Nội tâm Nam rối ren, anh không thích Kiên, không muốn Linh gần gã đó, nhưng mệt mỏi từ công việc và áp lực từ những đơn hàng sai lệch khiến anh không kiềm được giọng gắt gỏng. Anh biết mình hơi quá lời, nhưng tự nhủ Linh chỉ đang mơ mộng, không nghiêm túc.
Suốt đường về, hai người im lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe và tiếng gió đêm lùa qua. Linh ngồi sau, cắn môi, cố kìm nỗi thất vọng, lòng vẫn nghĩ đến những con đường đèo, nhưng giờ đây xen lẫn sự buồn bã. Mình sẽ nói với anh Nam sau, chắc anh ấy mệt nên vậy, cô tự an ủi, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Nam, phía trước, lái xe đều đều, nhưng lòng anh không yên, cảm giác Linh không còn ôm eo khiến anh thoáng khó chịu, như thiếu đi một điều quen thuộc.
Nam dừng xe ở đầu hẻm, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên con ngõ nhỏ, nơi những bức tường loang lổ và tiếng chó sủa xa xa phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm. Linh xuống xe, khuôn mặt thoáng buồn, đôi môi mọng mím chặt, ánh mắt trong veo giờ đây mờ đi bởi nỗi thất vọng. Cô đứng đó, đôi vai gầy khẽ run trong gió đêm, giọng nhỏ nhẹ: “Cảm ơn anh Nam, anh về cẩn thận nha.” Nam gật đầu, ánh mắt sắc lạnh không nhìn thẳng vào cô, chỉ đáp cụt lủn: “Ừ, về đi.” Linh cắn môi, quay người bước vào hẻm, bóng dáng mảnh mai dần khuất sau những bức tường. Nam phóng xe đi, gió lạnh táp vào mặt, nhưng không thể dập tắt cảm xúc của anh – một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng, vừa bực bội, vừa rối ren. Anh chắc chắn những đơn hàng sai lệch là do Kiên cố ý, gã nhân viên mới với nụ cười má lúm đồng tiền và ánh mắt toan tính đang chơi anh, đẩy anh vào rắc rối với Phương và khách hàng. Giờ đây, nghe Linh hào hứng kể về Kiên, về những câu chuyện phượt, về lời rủ rê đi Đà Lạt, càng làm Nam sôi máu. Linh, em ngốc quá, anh nghĩ, tay siết chặt tay lái, Kiên nó không phải dạng vừa đâu. Mới tới mà nó đã chơi anh như vậy, những người khác chưa chắc đã thoát. Anh bực tức vì Linh không nhận ra, vì cô ngây thơ tin vào những lời đường mật của Kiên, và cả vì chính anh đã gắt gỏng với cô, khiến cô im lặng suốt chặng đường về. Anh biết mình hơi quá lời, nhưng áp lực công việc và sự đe dọa từ Kiên khiến anh không kìm được, lòng rối như tơ vò, vừa muốn bảo vệ Linh, vừa không biết làm sao để nói.
Linh bước vào phòng trọ, căn phòng nhỏ với chiếc giường đơn, bàn học cũ, và tấm rèm hoa nhạt màu khẽ đung đưa trong gió. Cô trút bỏ từng lớp quần áo, sơ mi trắng mỏng tuột khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn, để lộ cặp ngực căng tròn, núm vú hồng nhạt ẩn hiện dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Váy ngắn đen lướt qua cặp mông mọng nước, trượt xuống đôi chân thon dài, để lại cơ thể mảnh mai, làn da trắng mịn lấp lánh như ngọc, đường cong mềm mại như một bức tượng được tạc từ dục vọng. Cô bước vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh chảy xuống, ôm lấy cơ thể cô, từ gáy thon lướt qua ngực, vuốt ve vòng eo nhỏ, rồi chảy dài trên cặp đùi mịn màng, như một dải lụa mát lành. Nước xoa dịu cái nóng của ngày dài, nhưng không thể làm nguôi cảm xúc của Linh. Cô buồn, lòng nặng trĩu khi nhớ lại giọng gắt gỏng của Nam, ánh mắt lạnh lùng khi anh cắt ngang câu chuyện phượt. Em chỉ muốn anh hiểu em thích gì, muốn đi với anh, sao anh lại gắt thế? cô nghĩ, môi mím chặt, tay xoa nhẹ vai như muốn xua đi nỗi thất vọng. Cô tưởng tượng Nam sẽ cười, sẽ đồng ý chở cô qua những con đường đèo Đà Lạt, cùng ngắm hoàng hôn đỏ rực, nhưng anh lại dội gáo nước lạnh, khiến cô hụt hẫng. Dòng nước chảy qua tóc, qua má, như muốn cuốn đi nỗi buồn, nhưng lòng cô vẫn rối ren, vừa muốn nói lại với Nam, vừa sợ anh thờ ơ.
Tắm xong, Linh quấn khăn, mái tóc ướt nhỏ giọt xuống vai, cô ngồi trên giường, lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, một tin nhắn Zalo từ Kiên hiện ra, kèm lời mời kết bạn: “Chào Linh, anh Kiên đây! Thấy em thích phượt, anh muốn kể thêm vài chuyện hay ho, kết bạn nhé?” Linh ngập ngừng, ngón tay lướt trên màn hình, lòng do dự. Cô nhớ lời gắt của Nam, sự im lặng nặng nề trên xe, nhưng sự tò mò về những chuyến phượt khiến cô không kìm được. Cô nhấn đồng ý, rồi trả lời: “Dạ, chào anh Kiên! Cảm ơn anh trưa nay kể chuyện, em thấy thú vị lắm.”
Kiên đáp ngay, giọng văn thân thiện, dẫn dắt khéo léo: “Haha, không có gì! Em thích phượt là anh thấy hợp gu rồi. Anh vừa tìm lại mấy tấm ảnh đi Ninh Bình, đẹp mê hồn, gửi em xem nè!” Hắn gửi một loạt ảnh – những cánh đồng lúa xanh mướt, núi đá vôi trập trùng, và một bức Kiên ngồi trên thuyền ở Tràng An, áo phượt bụi bặm, nụ cười rạng rỡ. Linh mở ảnh, lòng rạo rực, nhắn lại: “Trời, đẹp quá anh ơi! Ninh Bình mà đẹp vậy hả? Ảnh anh chụp đỉnh ghê, em mê mấy chỗ này luôn!” Kiên cười, tiếp tục dẫn dắt: “Đẹp chứ! Ninh Bình đi dễ, đường bằng phẳng, ngồi thuyền ngắm núi, chụp ảnh đẹp mê. Em mà đi, anh chỉ em góc chụp xịn, đứng đâu là auto có ảnh nghìn like. Thích không?”
Linh mỉm cười, ngón tay gõ nhanh: “Dạ, thích lắm! Em chưa đi Ninh Bình bao giờ, nghe anh kể thấy muốn đi liền. Anh đi nhiều chỗ thế, có chuyện gì vui kể em nghe thêm đi!” Kiên nhắn ngay, giọng hào hứng: “Chuyện thì nhiều! Có lần anh đi Cát Bà, chạy xe qua rừng quốc gia, gặp bãi biển hoang sơ, nước trong veo, nằm nghe sóng vỗ cả ngày. Đi phượt sướng ở chỗ đó, Linh ạ, tự do, muốn dừng đâu thì dừng, muốn ngắm gì thì ngắm. Em thích Đà Lạt, đúng không? Ở đó đồi chè Cầu Đất đẹp mê, sáng sớm sương mù giăng, đứng chụp ảnh cứ như lạc vào phim. Em mà đi, anh kể thêm cho, cả cách săn mây nữa!”
Linh bị cuốn vào câu chuyện, lòng hứng thú dâng trào. Cô tưởng tượng mình đứng giữa đồi chè xanh mướt, sương mù quấn quanh, máy ảnh ghi lại khoảnh khắc, hay ngồi trên xe máy chạy qua đường đèo, gió mát lùa qua tóc. Cách dẫn dắt của Kiên, vừa thân thiện vừa khéo léo, khiến cô quên đi nỗi buồn với Nam, chìm vào những hình ảnh phượt mà cô luôn mơ ước. Cô nhắn lại: “Trời, nghe anh kể em muốn đi liền luôn! Cát Bà đẹp vậy hả? Mà săn mây ở Đà Lạt chắc thích lắm, anh kể thêm đi, em tò mò quá!” Kiên đáp: “Haha, để anh kể tiếp! Có lần anh săn mây ở Tà Xùa, đứng trên đỉnh núi, mây trôi dưới chân, như đứng giữa trời. Đà Lạt cũng thế, em đi với anh, anh chỉ chỗ săn mây đẹp nhất!” Linh mải mê nhắn tin, không nhận ra mình đang bị Kiên dẫn dắt, từng câu chuyện của hắn như một sợi dây kéo cô vào giấc mơ phượt, khiến cô càng thêm khao khát.
Nam dừng xe trước căn nhà nguyên căn, nằm chen chúc trong khu phố lao động đông đúc. Anh bước lên tầng hai, đôi chân nặng nề sau một ngày dài, lòng vẫn rối như tơ vò. Đứng trên ban công nhỏ, anh nhìn ra thành phố – những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn neon, xa xa là khu nhà nghèo với những mái tôn loang lổ, ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn đường. Sự tương phản ấy như chính nội tâm anh lúc này, một bên là ngọn lửa bực tức, dục vọng chiếm hữu, một bên là cảm giác bất an, mơ hồ khi nghĩ về Linh. Anh châm một điếu thuốc, ngón tay kẹp chặt, hít một hơi dài, rồi nhả khói, những vòng trắng mỏng manh tan vào không khí. “Cảm giác với Linh là sao nhỉ?” anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn, tự hỏi chính mình. “Tại sao mình lại gắt gỏng khi nghe cô ấy kể về Kiên?” Anh lắc đầu, như muốn xua đi ý nghĩ đang trỗi dậy. Lòng mình rung động ư? Anh nhíu mày, nhớ lại kế hoạch ban đầu – Linh chỉ là con mồi, một cô gái ngây thơ anh muốn chiếm hữu, muốn thấy cô run rẩy dưới thân mình, thuộc về mình. Nhưng giờ đây, mỗi lần cô cười, mỗi lần cô bám nhẹ eo anh trên xe, anh lại cảm thấy một sự bình yên lạ lùng, như thể cô là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc sống đầy áp lực của anh. Sao bây giờ lại thế này? Anh để dòng suy nghĩ ngắt quãng, thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn thành phố lấp lánh đủ sắc màu, như đang cố che giấu sự hỗn loạn trong lòng.
Nam lấy điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, rồi nhắn cho Linh: “Anh xin lỗi, nay anh hơi gắt gỏng. Nhưng em cẩn thận với Kiên.” Anh gửi đi, lòng thoáng nhẹ, nhưng cũng tự hỏi tại sao mình làm thế. Bên ngoài, Nam lạnh lùng, sắc lạnh như lưỡi dao, nhưng với Linh, anh lại xuống nước, xin lỗi, như thể cô bé ấy thực sự đặc biệt. Anh nhớ cảm giác tay cô bám eo, giọng trong trẻo kể về phượt, và cả nỗi buồn thoáng qua trên mặt cô khi anh gắt gỏng. Cô ấy làm mình bình yên, nhưng mình lại đẩy cô ấy xa, anh nghĩ, lòng dâng lên chút hối hận. Nam dụi điếu thuốc, đứng thêm một lúc, rồi quay vào phòng.
Linh ngồi trên giường điện thoại sáng lên, cô mải mê xem những tấm ảnh Kiên gửi trên Zalo – những cánh đồng lúa xanh mướt ở Ninh Bình, núi đá vôi trập trùng, hay bãi biển hoang sơ ở Cát Bà, nước trong veo lấp lánh dưới nắng. Cô quên mất tin nhắn của Nam, chìm vào những câu chuyện phượt mà Kiên kể, mỗi lời của hắn như một sợi dây kéo cô vào giấc mơ tự do. Kiên nhắn tiếp, giọng văn thân thiện, dẫn dắt khéo léo: “Linh, em thích biển không? Ở Cát Bà có bãi Cát Cò, ít người, nằm nghe sóng vỗ, chill lắm. Anh còn đi Mộc Châu nữa, mùa hoa mận trắng tinh, đứng giữa đồi cứ như lạc vào cõi mơ, mấy chỗ này đáng thử lắm!”
Linh mỉm cười, ngón tay gõ nhanh: “Trời, đẹp quá anh ơi! Mộc Châu mà đẹp vậy hả? Em thích hoa mận lắm, chắc đứng giữa đồi chụp ảnh mê luôn. Anh kể thêm đi, em muốn nghe nữa!” Kiên đáp ngay: “Haha, mê rồi đúng không? Mộc Châu đi mùa đông, lạnh nhưng sướng, tối đốt lửa trại, ăn thịt nướng, kể chuyện tới sáng. Anh có lần ngủ lều trên đồi, sáng dậy mở mắt thấy mây trôi dưới chân, cảm giác như bay giữa trời. Linh bị cuốn vào câu chuyện, lòng hứng thú dâng trào. Cô tưởng tượng mình đứng giữa đồi chè xanh mướt, sương mù quấn quanh, hay nằm nghe sóng vỗ ở Cát Bà, cảm giác tự do khiến cô rạo rực. Trời dần khuya, Linh vẫn mải mê nhắn tin, không để ý điện thoại sắp hết pin, cô ngáp dài, mắt cay vì nhìn màn hình quá lâu. Khi Linh chìm vào giấc ngủ, điện thoại rơi bên gối, màn hình vẫn sáng với ảnh gửi từ Kiên. Trong giấc mơ, Linh thấy mình ngồi sau xe máy, gió mát lùa qua tóc, ngắm mây trôi lững lờ trên núi, cảm giác tự do thoải mái bao trùm lấy cô. Cô mỉm cười trong mơ, không biết rằng tin nhắn xin lỗi của Nam vẫn nằm đó, chưa được đọc.