• NHÀ CÁI UY TÍN TOP 1 VIỆT NAM: NEW88
    Nhóm kín víp prồ, đỉnh của chóp 👉 xamvn

💋💋💋 Siêu phẩm truyện sex AI "KẺ SĂN MỒI". Dành cho mấy đứa thèm các em TGDĐ như tao.

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 145 Phòng vắng

Buổi trưa, cửa hàng điện thoại chìm trong sự tĩnh lặng hiếm hoi, khi cả đám nhân viên lục đục kéo nhau đi ăn. Tiếng cười nói dần xa, để lại tiếng quạt trần quay vù vù, như một bài hát đều đặn ru ngủ ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa kính. Phương ngồi ở quầy, ánh mắt sắc lạnh nhưng má thoáng hồng, lòng vẫn ám ảnh bởi câu nói của Nam trong kho sáng nay: “Trưa nay nhé.” Hạnh, cô nhân viên tóc ngắn, đang lướt điện thoại, ngáp dài, không để ý đến sự bồn chồn của Phương. Thoáng thấy bóng Nam, dáng cao lớn, áo thun đen bó sát cơ bắp, bước về phía kho, tim Phương đập nhanh, một ngọn lửa khao khát âm ỉ bùng lên. Cô đứng dậy, giọng lạnh lùng nhưng cố ý nhẹ nhàng: “Hạnh, chị ra kho kiểm tra ít hàng, em trông cửa hàng một mình được chứ?” Hạnh ngẩng lên, gật đầu vô tư: “Dạ, được chị Phương, em ở đây, chị cứ đi!” Phương gật nhẹ, môi cong lên một nụ cười kín đáo, rồi bước ra khỏi quầy, giày cao gót gõ đều trên sàn, như nhịp tim đang rối loạn của cô.
N3gfbh.jpg

Phương bước chậm về phía kho, cố ý bung một cúc áo sơ mi mỏng màu kem, để lộ ngực căng tròn lấp ló sau lớp áo lót ren trắng, đường cong quyến rũ hiện rõ dưới ánh đèn neon. Váy ngắn đen bó chặt, tôn lên cặp mông đầy đặn và đôi chân dài thon thả, mỗi bước đi khiến váy khẽ đung đưa, như một lời mời gọi không lời. Tóc cô xõa dài, uốn lọn nhẹ, vài sợi lòa xòa trước trán, làm nổi bật gương mặt sắc sảo. Cô biết Nam đang ở kho, và cô muốn anh thấy cô – không chỉ là quản lý kiêu kỳ, mà là người phụ nữ sẵn sàng khuất phục trước sức hút của anh. Nhưng khi cô đi ngang một góc khuất gần kho, một cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy eo cô, kéo mạnh cô vào một căn phòng nhỏ bên cạnh. Căn phòng này, được xây làm chỗ nghỉ trưa cho nhân viên, chưa hoàn thiện, đầy thùng hàng và bàn ghế xếp lộn xộn, mùi gỗ mới xen lẫn bụi như một bức màn che giấu những bí mật.
Cửa đóng sập lại, Phương quay người, ánh mắt chạm ngay Nam. Anh đứng đó, gương mặt góc cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhưng cháy bỏng dục vọng, cơ bắp săn chắc lộ dưới áo thun đen ướt mồ hôi. Nam đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ngón tay lướt qua gò má mịn màng, dừng lại ở mái tóc uốn lọn mới. “Tóc mới hả, em? Cố ý làm anh không rời mắt được đúng không?” anh nói, giọng trầm khàn, ánh mắt lướt xuống dáng vẻ khiêu gợi của cô – cúc áo bung ra, ngực căng tròn lấp ló, váy ngắn ôm sát cặp mông đầy đặn. Phương mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thách thức: “Anh Nam, em làm gì thì liên quan gì đến anh? Sáng nay anh sai khiến em, giờ lại muốn gì đây?” Cô cố ý cao giọng, nhưng cơ thể đã nóng ran, lồn cô âm ỉ như một ngọn lửa chờ được thổi bùng.
Nam tiến sát, thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da: “Con đĩ này, nay dám lên mặt với anh à?” Phương mấp máy môi, định đáp lại, nhưng chưa kịp nói, Nam đã tham lam hôn cô, môi anh áp chặt, mạnh mẽ và đòi hỏi. Nụ hôn của anh như một cơn bão, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, khám phá từng ngón môi mọng ướt, khiến Phương rên khẽ trong cổ họng, cơ thể cô mềm nhũn trong vòng tay anh. Một tay anh bóp mạnh vú cô qua lớp áo lót, ngón tay lướt qua núm vú cứng lại, khiến lồn cô ướt át, run rẩy trong cơn khao khát. Hôn xong, Nam rời môi, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: “Thèm anh à?” Giọng anh trầm khàn, đầy sai khiến.
Phương, mắt đê mê, nhìn Nam, hơi thở dồn dập. Cô không đáp, nhưng tay phải luồn vào trong quần anh, mò mẫm con cặc cứng ngắc, ngón tay vuốt ve đầy thèm khát, cảm nhận sức mạnh khiến cô mê mẩn. Tay kia sờ soạng khuôn ngực săn chắc của anh, lướt qua cơ bắp rắn rỏi dưới áo. “Anh… anh biết em thèm mà,” cô thì thầm, giọng run run, ánh mắt sắc lạnh giờ đây mờ đi vì dục vọng. “Lâu quá anh làm lơ em, anh Nam, anh cố ý đúng không?” Nam cười khẩy, tay siết chặt mông cô, kéo cô sát vào người: “Cố ý thì sao? Em lên mặt với anh sáng nay, giờ chịu nổi anh không?” Phương cắn môi, lồn cô co bóp, thèm khát cái cách anh thống trị. “Chịu nổi hay không, anh thử đi,” cô thách thức, tay siết chặt con cặc anh, ánh mắt đê mê nhưng vẫn giữ chút kiêu kỳ.
Nam nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm: “Được, con đĩ nhỏ, để anh cho em biết thế nào là thèm.” Anh đẩy cô dựa vào thùng hàng, tay lướt xuống váy cô, ngón tay chạm vào lớp quần lót ướt át, khiến Phương rên khẽ, cơ thể cong lên đón nhận.
Tay Nam lướt xuống váy ngắn đen, luồn vào lớp quần lót ren, chạm vào lồn Phương – đã ướt át, nóng hổi như đang kêu gọi. Nam vén nhẹ quần lót sang một bên, ngón tay xoa nhẹ, lướt qua khe lồn mềm mại, khiến Phương rên khe khẽ, âm thanh nhỏ nhưng đầy dục vọng, như một tiếng thở dài không kìm nén. “Ư… anh…” cô thì thầm, giọng run run. Nam nhếch môi, giọng trầm khàn: “Ướt thế này rồi, em thèm anh đến mức này à?” Phương cắn môi, ánh mắt đê mê nhưng vẫn cố giữ chút kiêu kỳ: “Anh… đừng trêu em, anh biết em thèm mà.” Cơ thể cô phản ứng mãnh liệt, lồn co bóp khi ngón tay Nam mơn trớn, hông cô khẽ nhích theo từng cử động của anh, như muốn anh đi sâu hơn.
Nam không dừng lại, anh thọc hẳn một ngón tay vào trong lồn cô, cảm nhận sự nóng ẩm bao quanh. Phương rên nhỏ, âm thanh thoát ra như một tiếng nấc, cơ thể nóng bừng, má hồng rực, ngực căng tròn phập phồng dưới áo sơ mi mỏng. Dù Nam mới chỉ mơn trớn, cô đã sướng đến run người, lồn ướt đẫm, như thể mọi khao khát dồn nén bấy lâu bùng nổ chỉ bằng một cái chạm. Trong lòng, Phương ngập trong cơn sóng dục vọng. Anh Nam… anh biết cách làm em điên mà, cô nghĩ, thèm khát cái cách anh thống trị, cái cách con cặc mạnh mẽ của anh khiến cô khuất phục. Từ đêm trong kho, cô đã mê mẩn anh, và sự làm lơ của anh chỉ khiến cô càng khao khát, như một kẻ nghiện không thể thoát ra.
Phương, trong cơn đê mê, lần mò mở khóa quần Nam, ngón tay run run kéo khóa xuống. Cô muốn con cặc ấy, muốn cảm nhận nó trong miệng, muốn thỏa mãn cơn thèm khát đang cháy bỏng. Cô liếm mép, nhìn Nam với ánh mắt dâm đãng, giọng nài nỉ van xin: “Cho em bú cặc anh đi, anh Nam… em xin anh…” Nam cười gằn, ánh mắt sắc lạnh lóe lên sự hài lòng, gật đầu: “Muốn lắm hả? Được, quỳ xuống đi, con đĩ.” Phương mừng rỡ, ánh mắt sáng lên, cô quỳ xuống trước anh, váy ngắn trượt lên, để lộ cặp đùi trắng mịn, ngực căng tròn phập phồng dưới áo lót ren. Cô hít hà mùi con cặc anh – một mùi đàn ông nồng nàn, pha chút mồ hôi và sức mạnh nguyên thủy, như một liều thuốc kích thích mọi giác quan của cô. Con cặc anh, dài và cứng, đầu khấc bóng loáng, nổi gân guốc, nằm trước mặt cô như một báu vật.
Phương đưa lưỡi ra, liếm nhẹ vòng quanh đầu khấc, đầu lưỡi mềm mại lướt qua từng đường nét, chăm chút và nâng niu như thể đó là món đồ quý giá nhất. Cô liếm chậm rãi, từ đầu khấc xuống thân cặc, lưỡi quấn quanh, cảm nhận sự nóng hổi và sức mạnh của anh. Miệng cô ngậm lấy đầu khấc, mút nhẹ, rồi sâu hơn, môi cô ôm chặt, lưỡi xoay tròn bên trong, tạo ra những âm thanh ướt át, chùn chụt, hòa lẫn với tiếng rên khe khẽ của cô. Tay cô nắm lấy gốc cặc, vuốt ve nhịp nhàng, trong khi miệng không ngừng mút, đầu cô nhấp nhô, tóc uốn lọn dài đung đưa theo từng cử động. Ngực cô phập phồng, núm vú cứng lại cọ vào áo lót, lồn cô ướt đẫm, nhỏ giọt xuống đùi, cơ thể run rẩy vì sướng khi được phục vụ anh. Phương ngẩng lên, ánh mắt đê mê nhìn Nam, miệng vẫn ngậm cặc, như muốn anh thấy cô sẵn sàng làm mọi thứ để thỏa mãn anh.
Nam nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dục vọng, tay anh nắm tóc cô, nhẹ nhàng dẫn dắt nhịp độ. “Giỏi lắm, em,” anh thì thầm, giọng trầm khàn, “Mút mạnh lên, để anh xem em thèm thế nào.” Phương rên khẽ, âm thanh nghẹn lại trong miệng, cô mút mạnh hơn, lưỡi quấn chặt, môi siết lấy cặc anh, cơ thể cô nóng ran, lồn co bóp như muốn anh đâm vào ngay lúc này.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 146 Sợ bị phát hiện

Nam nhìn xuống Phương quỳ trước anh, miệng cô ngậm chặt con cặc anh, lưỡi quấn quanh đầu khấc, mút mạnh với sự thèm thuồng không che giấu. Lòng Nam sôi sục, một cảm giác vừa thỏa mãn vừa kích thích trỗi dậy. Anh thích cái cách Phương, cô quản lý kiêu kỳ sáng nay còn cao giọng sai khiến, giờ đây quỳ dưới anh, ánh mắt đê mê, khuôn mặt dâm đãng, môi mọng ướt át ôm lấy cặc anh. Con đĩ này, ngoài mặt lạnh lùng, nhưng bên trong chỉ muốn mình thống trị, anh nghĩ, lòng dâng lên sự tự hào của một người đàn ông nắm quyền kiểm soát. Thấy Phương thèm thuồng, rên khẽ trong cổ họng, Nam cảm nhận con cặc mình cứng hơn, như muốn bùng nổ dưới lưỡi cô.

Khuôn mặt Phương, với ánh mắt đê mê và má hồng rực, khiến Nam không kìm được. Tay anh nắm chặt mái tóc uốn lọn của cô, ngón tay siết nhẹ, rồi đẩy đầu cô nhanh hơn, điều khiển nhịp độ. Đầu cô nhấp nhô gấp gáp, miệng mút mạnh, lưỡi quấn lấy cặc anh, nước miếng tràn ra, chảy xuống cằm, lấp lánh dưới ánh đèn neon. Tiếng chùn chụt ướt át hòa lẫn với tiếng rên nghẹn của cô, như một bản nhạc dâm dục. Phương cố gắng mút sâu hơn, nhưng nước miếng làm môi cô trơn trượt, vài giọt rơi xuống áo sơ mi mỏng, khiến ngực cô càng thêm nổi bật. Nam nhìn cảnh đó, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm, nhưng anh bất ngờ rút cặc ra, khiến Phương ngỡ ngàng, ngồi thở hổn hển, môi sưng mọng, nước miếng còn đọng trên cằm, ánh mắt đê mê nhìn anh như cầu xin.

Nam kéo Phương đứng dậy, tay anh nhanh chóng gỡ nút áo sơ mi mỏng của cô, từng cúc bung ra để lộ cặp ngực căng tròn, hồng hào, núm vú cứng lại sau lớp áo lót ren trắng. Anh nhếch môi, giọng trầm khàn: “Hôm nay lại thích đổi màu áo trắng ngây thơ à? Làm như anh không biết em dâm thế nào.” Phương cắn môi, đê mê, cơ thể nóng ran dưới ánh nhìn của anh. “Anh Nam… em muốn anh, lấp đầy em đi… xin anh…” cô thì thầm, giọng run run, cố giữ nhỏ để không ai ngoài kia nghe thấy, lồn cô co bóp, ướt át như không thể chịu nổi nữa. Nam cười khẩy thích thú. Anh thích cái cách Phương van xin, cái cách cô từ quản lý kiêu kỳ trở thành con đĩ thèm khát dưới tay anh.

Anh vén váy ngắn đen của Phương lên, để lộ lớp quần lót ren mỏng, lồn cô nhô lên hằn rõ, ướt đẫm đến mức vải dính chặt, phô bày đường cong kích thích. Nam kéo quần lót sang một bên, lồn Phương hiện ra – hồng hào, mọng nước, lông được tỉa gọn, lấp lánh dâm thủy như mời gọi. Anh nhìn, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy dục vọng, thì thầm: “Mẹ kiếp, lồn em ướt thế này, thèm anh từ sáng đúng không?” Phương cắn môi, cơ thể run rẩy, giọng nghẹn lại, nhỏ như sợ bị phát hiện: “Phải… em thèm anh, anh Nam… đụ em đi…” Cô cong hông, như muốn anh chạm vào ngay lập tức, nhưng ánh mắt lo lắng lướt ra khe cửa, sợ ai đó đi ngang nghe thấy.

Nam không chờ thêm, anh nắm con cặc cứng ngắc, đầu khấc bóng loáng, kê sát lồn cô, rồi đâm sâu một phát, mạnh mẽ và quyết liệt, như muốn xuyên thủng cô. Con cặc anh lấp đầy lồn cô, chạm đến điểm sâu nhất, khiến Phương cắn chặt môi để kìm tiếng rên, chỉ dám để một âm thanh nhỏ thoát ra, như tiếng nấc nghẹn trong cổ họng. Phản ứng cơ thể Phương mãnh liệt, chân cô run rẩy, đùi trắng mịn siết chặt hông anh, tay bấu chặt vào thùng hàng sau lưng để giữ thăng bằng. Lồn cô co bóp dữ dội, ôm chặt cặc anh, ướt át đến mức mỗi cú đâm tạo ra tiếng phạch phạch dâm dục, nhưng cô cố ghìm giọng, sợ tiếng rên vang ra ngoài. Cảm xúc của Phương là sự hòa quyện giữa khoái lạc và lo lắng. Phương thèm khát Nam, thèm cái cách anh thống trị, cái cách con cặc anh lấp đầy cô, khiến cô quên đi mọi kiêu kỳ, nhưng cô cũng sợ bị phát hiện, sợ ai đó nghe thấy âm thanh dâm dục trong căn phòng này. Anh Nam… sướng quá… nhưng nếu ai nghe thấy thì chết, cô nghĩ, ánh mắt đê mê nhìn anh, cơ thể hoàn toàn thuộc về anh, nhưng môi vẫn cắn chặt để kìm nén.

Nam tiếp tục đâm, mỗi cú thúc mạnh mẽ, sâu hoắm, tay anh bóp vú cô, ngón tay vê núm vú khiến Phương run rẩy, chỉ dám rên nhỏ trong cổ họng, âm thanh như tiếng thở hổn hển. Trong căn phòng đầy mùi gỗ mới và bụi, họ chìm vào cơn sóng dục vọng, Phương cố gắng giữ im lặng, nhưng mỗi cú đâm của Nam lại đẩy cô đến rìa khoái lạc, khiến cô chỉ muốn hét lên. Cơ thể Phương dựa vào thùng hàng, run rẩy dưới sự thống trị của Nam. Thấy Phương run rẩy, lồn cô ướt át co bóp ôm chặt cặc anh, Nam cảm nhận khoái cảm dâng trào, như một ngọn lửa bùng lên trong anh. Con đĩ này, càng làm bộ kiêu kỳ, anh càng muốn phá nát em, anh nghĩ, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm, lòng tự hào vì đã khiến cô khuất phục.

Nam kéo áo lót ren trắng của Phương xuống, để lộ cặp ngực căng tròn, hồng hào, núm vú cứng lại như hai viên ngọc nhỏ. Ngực cô phập phồng theo nhịp thở dồn dập, trắng mịn đến mức khiến anh muốn cắn vào. Anh bóp mạnh một bên vú, ngón tay vê núm vú, cảm nhận sự mềm mại và sức sống của cô. Rồi anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô, giọng trầm khàn đầy dục vọng: “Con đĩ nhỏ, ngực em căng thế này là để anh bóp đúng không? Mẹ kiếp, lồn em ướt át, ngực em cứng, chỉ muốn anh đụ nát em thôi.” Lời nói dâm dục của anh như một liều thuốc kích thích, khiến Phương sướng điên, lồn cô co bóp mạnh hơn, ôm chặt cặc anh, như muốn hút anh vào sâu hơn. Cô rên nhỏ, cố ghìm giọng, ánh mắt đê mê nhìn anh: “Anh… anh Nam… em sướng… đừng nói thế, em chịu không nổi…” Lồn cô ướt đẫm, dâm thủy chảy xuống đùi, làm tăng khoái cảm cho cả hai, mỗi cú đâm của Nam khiến cô run rẩy, như thể cơ thể cô chỉ còn là một khối dục vọng.

Đang sướng, bỗng một tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang, nặng nề và gần dần. Phương giật mình, ánh mắt đê mê chuyển sang hoảng loạn, cô vội ôm miệng bằng một tay, ráng làm mọi âm thanh nhỏ nhất có thể, chỉ dám thở hổn hển qua kẽ ngón tay. Lồn cô vẫn co bóp, nhưng cơ thể cứng lại, sợ bị phát hiện. Nam dừng một giây, ánh mắt sắc lạnh lướt ra khe cửa, rồi cười gằn, thì thầm: “Sợ à, con đĩ? Sợ người ta biết em đang bị anh đụ trong này hả?” Phương lắc đầu, giọng run run, nhỏ như thì thào: “Anh… đừng, lỡ ai nghe thấy… em chết mất…”

Hóa ra chỉ là một nhân viên đi vệ sinh ngang qua, tiếng bước chân xa dần, không hề biết gì về cơn sóng dục vọng trong căn phòng. Nam nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự thích thú: “Yên tâm, không ai dám vào đâu. Giờ thì ngoan, để anh đụ tiếp.”

Anh xoay người Phương lại, đẩy cô áp vào cánh cửa gỗ, hai tay cô chống lên cửa, ngón tay bấu chặt như muốn bám lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng. “Tư thế này nhé, con đĩ,” Nam thì thầm, giọng trầm khàn đầy sai khiến. Phương nghe xong, biết ngay anh muốn gì, cô khẽ ưỡn hông lên, cặp mông đầy đặn nhô ra. Anh nắm con cặc cứng ngắc, đầu khấc bóng loáng, kê sát lồn cô, rồi đâm sâu từ phía sau, một cú thúc mạnh mẽ, lấp đầy cô đến tận cùng. Phương cắn môi, kìm tiếng rên, chỉ dám để một âm thanh nhỏ thoát ra, như tiếng thở hổn hển. Chân Phương run rẩy, đùi trắng mịn siết lại, ngực căng tròn phập phồng, áo sơ mi mỏng bung cúc, áo lót kéo xuống làm ngực cô lắc lư theo mỗi cú dâm tạo nên hình ảnh dâm dục đến cực điểm.

2RDQF3oV.jpg


Hai tay Nam bóp mạnh vú Phương, ngón tay vê núm vú, siết chặt như muốn để lại dấu ấn trên da cô. Anh dập nhanh hơn, mỗi cú thúc khiến lồn cô ướt át, tiếng phạch phạch khẽ vang lên, dù cô cố kìm. Phương sướng quá, mắt cô lim dim, miệng hơi mở ra dâm đãng, thở hổn hển theo nhịp dập của anh, như một vũ điệu nhục dục. Cảm giác của Phương là sự hòa quyện giữa khoái lạc và hồi hộp. Cô sướng đến tê dại, lồn cô co giật mỗi khi cặc anh chạm điểm sâu nhất, nhưng đồng thời cô sợ hãi, sợ ai đó đi ngang nghe thấy, sợ bí mật này bị phơi bày. Mỗi cú đâm của Nam như đẩy cô đến rìa cực khoái, nhưng cô chỉ dám rên nhỏ, tay ôm miệng, cơ thể run rẩy trong khoái cảm và nỗi sợ bị phát hiện.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 147 Toan tính của Kiên

Nam dập đều, con cặc cứng ngắc ra vào lồn Phương, mỗi cú thúc mạnh mẽ như sóng trào, khiến cô cong người, hai tay bấu chặt cánh cửa gỗ. Áo sơ mi mỏng màu kem bung vài cúc, để lộ cặp ngực căng tròn, như hai quả đào chín mọng, ép chặt trong áo lót ren trắng, rung động theo nhịp đâm. Váy ngắn đen bị đẩy cao, bó sát quanh eo, quần lót ren ướt át treo lơ lửng ở đùi, phô bày cặp mông đầy đặn, trắng ngần như ngọc. Tiếng phạch phạch dâm dục vang lên mỗi khi cặc anh đâm vào lồn cô, hòa lẫn với tiếng thở hổn hển của Phương, cô cắn môi kìm tiếng rên, chỉ dám để những âm thanh nhỏ như tiếng thì thầm của gió, thoát ra, sợ ai đó ngoài kia nghe thấy.

Nam liếc nhìn đồng hồ trên tay, thoáng tính toán. Đám nhân viên sắp ăn xong, thời gian không còn nhiều. Nếu có thêm giờ, mình sẽ khám phá mọi ngóc ngách của con đĩ này, anh nghĩ, lòng tiếc nuối nhưng dục vọng vẫn bùng cháy. Anh cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, giọng trầm khàn đầy sai khiến: “Con đĩ, lồn em ướt át thế này, muốn anh đụ nát em đúng không? Nói đi, em thèm anh làm gì nữa?”

Phương run rẩy, lồn cô co bóp dữ dội khi nghe lời dâm dục ấy, như một ngọn lửa lan khắp cơ thể. Mắt cô lim dim, miệng hơi mở ra dâm đãng, giọng thì thào nghẹn ngào: “Anh… em sướng… muốn anh đụ em mãi… anh Nam…” Cô ưỡn hông đón nhận, cơ thể mềm nhũn dưới sự thống trị của anh, lồn ướt đẫm, chất dịch chảy xuống đùi, như sương đọng trên cánh hoa. Nam nhận ra càng nói dâm đãng, càng sai khiến, Phương càng sướng hơn, càng ngoan ngoãn, như một con mèo hoang chỉ biết vâng lời chủ. Anh nắm chặt mái tóc uốn lọn của cô, dùng làm đà, đâm mạnh hơn, mỗi cú thúc như muốn khắc sâu dấu ấn vào cô. Phương cong người, ngực căng tròn rung động trong áo lót, mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ, lấp lánh như những giọt ngọc. “Mẹ nó, trong này nóng quá,” Nam càu nhàu, mồ hôi anh thấm ướt áo thun đen, nhưng anh không dừng, dục vọng càng mãnh liệt khi thấy Phương tan chảy dưới tay anh.

soKvaL.png


Nam nhấp nhanh hơn, con cặc ra vào lồn cô với nhịp độ dồn dập, tiếng phạch phạch vang lên như một bản nhạc nhục dục. “Con đĩ, anh ra nhé,” anh gầm gừ, giọng trầm khàn. Phương hốt hoảng, quay lại, ánh mắt đê mê nhưng lo lắng, giọng thì thào: “Anh… nay ngày không an toàn của em, ra ngoài đi anh… xin anh…” Nam nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự thích thú, nhưng anh chiều cô. Anh rút cặc ra ngay lúc lên đỉnh, nắm chặt, xuất tinh lên cặp mông đầy đặn của Phương. Từng đợt tinh nóng hổi bắn ra, tràn lên mông cô, một ít bắn tận lưng, chảy dài trên làn da trắng mịn, như những vệt sơn trên bức tranh hoàn mỹ. Cơ thể Phương phản ứng mãnh liệt, cô run rẩy, lồn cô giật nhẹ, co bóp như còn khao khát anh, như chưa muốn rời xa. Ngực cô phập phồng, má hồng rực, ánh mắt đê mê nhưng thoáng tiếc nuối khi anh không ra trong cô. Cô thở hổn hển, tay vẫn bấu chặt cửa để giữ thăng bằng.

Nam nhìn cô, tỏ vẻ tiếc nuối, giọng trầm khàn: “Mẹ kiếp, thời gian ít quá, không thì anh đụ em đến khi em xin tha mới thôi.” Phương, còn đê mê, ánh mắt lim dim, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô lau vết tinh còn sót lại trên mông và lưng bằng khăn giấy trong túi, động tác gấp gáp nhưng khéo léo. Cô kéo áo lót ren trắng lên, chỉnh lại áo sơ mi mỏng, cài cúc cẩn thận, váy ngắn đen được kéo xuống, che đi dấu vết dâm dục.

Trong khi đó Tại quán phở gần cửa hàng cửa hàng điện thoại tấp nập, mùi nước dùng thơm lừng lan tỏa, hòa quyện với tiếng xì xèo từ bếp và tiếng cười nói rôm rả của khách. Linh và Kiên ngồi ở góc quán, trước mặt là hai tô phở bốc khói, bánh phở trắng mềm, thịt bò tái hồng tươi, hành lá xanh mướt điểm xuyết. Linh khuấy nhẹ tô phở, hơi nóng làm má cô ửng hồng, môi mọng khẽ mím khi nghe Kiên kể chuyện. Kiên, áo sơ mi trắng xắn tay, nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, giọng trơn tru, đầy hào hứng: “Linh, em biết không, anh đi phượt nhiều nơi rồi, nhưng lần này là lần đầu lên Đà Lạt. Đường đèo uốn lượn, gió mát lạnh, chạy xe máy thích lắm. Em chưa đi kiểu đó bao giờ đúng không?”

Linh gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, giọng trong trẻo: “Dạ, em chưa đi phượt bao giờ, chỉ xem trên mạng thôi. Những con đường đầy thông xanh, hay mấy quán cà phê trên đồi nhìn xuống thung lũng, em thích mê! Nhưng em sợ chạy xe đường dài, chắc mệt lắm, anh Kiên.” Cô nghiêng đầu, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, tay cầm đũa xoay nhẹ. Kiên dựa sát bàn, nụ cười không rời môi: “Mệt gì đâu, Linh. Chạy xe máy mới sướng, gió lùa qua mặt, cảm giác tự do kinh khủng. Có lần anh chạy lên Tam Đảo, đường đèo dốc đứng, sương mù dày đặc, nhưng tới nơi, đứng trên đỉnh nhìn xuống, đẹp mê hồn. Đà Lạt còn đỉnh hơn, đồi chè xanh mướt, hồ Tuyền Lâm lặng lẽ. Em mà đi, mê ngay!”

Linh bật cười, má hồng rực, cô múc một thìa phở, giọng hào hứng: “Nghe anh kể em muốn đi liền luôn á! Nhưng chắc khó, em không biết đường, mà đi xa vậy em hơi lo. Anh hay đi một mình hay có bạn vậy?” Kiên nháy mắt, giọng trầm xuống, như muốn kéo cô vào câu chuyện: “Thường đi với bạn, nhưng lần này anh muốn thử đi với người đặc biệt. Linh, em thích phượt thế, hay đi với anh thử một lần? Anh dẫn, đảm bảo em thích. Đường Đà Lạt dễ đi, mình chạy chậm, dừng chụp ảnh, tối ngồi nhậu bên hồ, kể chuyện trên trời dưới đất. Thử đi, không là tiếc!”

Linh ngập ngừng, tay xoay đũa chậm lại, môi mím nhẹ như suy nghĩ. Cô thích thú với ý tưởng phượt, tưởng tượng mình chạy xe qua những con đường uốn lượn, gió mát lùa qua tóc, nhưng lời mời của Kiên khiến cô do dự. Cô mới quen hắn, dù hắn thân thiện, cuốn hút, nhưng trong lòng cô vẫn nghĩ đến Nam – giọng trầm khàn, nụ cười hiếm hoi, và ly cà phê sữa anh hay đặt trước quầy. Anh Nam bận cả sáng, chắc anh ấy mệt lắm, cô nghĩ, lòng thoáng lo. Cô cười khéo, giọng nhẹ nhàng: “Dạ, nghe anh kể thích thật, nhưng em chưa quen đi xa vậy, để em suy nghĩ đã. Mà anh kể thêm đi, có chuyện gì vui khi đi phượt không? Như kiểu lạc đường hay gì á?”

Kiên gật đầu, nhưng khóe môi cong lên một nụ cười toan tính. “Chuyện vui thì nhiều, có lần anh lạc đường ở Sapa, gặp bà cụ người Mông cho ngủ nhờ, sáng dậy còn được ăn bánh chưng. Đi phượt là sống thật, Linh ạ. Em mà đi với anh, anh kể hết, còn chỉ em cách chụp ảnh đẹp. Nghĩ đi, cơ hội không đến lần hai đâu!” Hắn dừng lại, giọng trầm hơn: “Hay thế này, Linh, em thích Đà Lạt, anh lên kế hoạch cho cả hai, em chỉ cần ngồi sau xe anh, ngắm cảnh, mọi thứ anh lo. Đi một lần là nhớ mãi, anh cam đoan!”

Linh cúi xuống ăn phở, sơ mi trắng mỏng khẽ trượt, để lộ áo ngực ren lấp ló, đường cong ngực cô hiện rõ, khiến Kiên nuốt nước bọt. Cô không để ý, giọng vẫn giữ ý: “Dạ, để em tính, anh Kiên. Cảm ơn anh kể chuyện, nghe thích lắm! Nhưng em chưa quen, với lại em cũng bận ở cửa hàng nữa.” Kiên gật đầu, nhưng hắn không bỏ cuộc: “Không sao, cứ từ từ, nhưng Linh, em mà bỏ lỡ Đà Lạt là tiếc lắm. Để anh kể thêm, có lần anh chạy lên Hà Giang, đường đèo nguy hiểm, nhưng tới nơi thấy đồng lúa chín vàng, đẹp như mơ. Em thích mấy chỗ đó đúng không?”

Linh cười, má hồng rực, gật đầu: “Dạ, em thích lắm, nghe anh kể cứ như đang ở đó luôn!” Cô cúi xuống ăn tiếp, sơ mi lại trượt nhẹ, áo ngực ren lấp ló, làm Kiên siết chặt tay dưới bàn. Hắn ngắm vẻ sexy gợi cảm của cô – gương mặt thanh tú, môi hồng mọng, ngực căng tròn ẩn sau sơ mi mỏng, và cặp đùi thon dài dưới váy ngắn đen. Trong đầu hắn hiện lên cảnh phịch thủ với Linh, tưởng tượng cô dưới thân hắn giữa một căn lều trên đồi thông Đà Lạt, tiếng rên khe khẽ hòa với tiếng gió, cơ thể mềm mại của cô run rẩy khi hắn đụ cô. Hắn thèm thuồng, tin rằng cứ khơi gợi sở thích phượt, cứ làm cô quen với sự hiện diện của hắn, thì cảnh đó sẽ thành hiện thực. Hắn cười, giọng trơn tru: “Vậy cứ để anh lên kế hoạch, Linh. Em chỉ cần gật đầu, anh lo hết. Đi phượt với anh, em sẽ thấy cuộc sống khác liền!”

Linh cười, nhưng tay cầm đũa khẽ run, lòng vẫn do dự. Cô thích ý tưởng phượt, nhưng trái tim cô vẫn hướng về Nam, dù cô không biết giờ này anh đang làm gì, hay liệu anh có đang gặp rắc rối với những đơn hàng sai lệch mà Kiên âm thầm gây ra.

Bữa ăn kết thúc, tô phở trước mặt Linh và Kiên đã sạch sẽ, chỉ còn vài cọng hành lá sót lại. Kiên vẫy tay gọi tính tiền, nụ cười má lúm đồng tiền vẫn rạng rỡ, giọng trơn tru: “Để anh trả, Linh, lần sau em mời lại anh nhé!” Linh cười nhẹ, má hồng rực, giọng trong trẻo: “Dạ, cảm ơn anh Kiên, lần sau em mời!” Cô đứng dậy, vài sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ đung đưa khi cô vuốt lại tóc. Kiên liếc cô lần cuối, ánh mắt thoáng thèm thuồng nhưng hắn giữ vẻ thân thiện, dẫn đầu bước ra khỏi quán. “Đi thôi, Linh, về cửa hàng kẻo trễ!” hắn nói, giọng hào sảng. Linh gật đầu, theo sau, lòng vẫn dao động bởi những câu chuyện phượt của Kiên.

Họ về đến cửa hàng, không khí tĩnh lặng buổi trưa dần nhường chỗ cho tiếng quạt trần quay vù vù và tiếng khách lác đác hỏi hàng. Kiên bước vào, ánh mắt sắc sảo quét quanh, rồi dừng lại ở hành lang tối dẫn ra kho. Hắn loáng thoáng thấy Phương bước ra, gương mặt cô còn ửng đỏ, ánh mắt đê mê như vừa trải qua một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt, mái tóc uốn lọn hơi rối, nhưng cô nhanh chóng vuốt gọn, lấy lại vẻ kiêu kỳ thường ngày. Nam, ngược lại, bước từ ra hướng kho, dáng cao lớn, áo thun đen bó sát cơ bắp, gương mặt góc cạnh không chút biểu cảm, ánh mắt sắc lạnh lướt qua Kiên như không thấy. Kiên nhíu mày, nội tâm hắn thoáng nghi ngờ. Họ làm gì trong đó? Chẳng lẽ Nam dám chịch Phương? Ý nghĩ đó lướt qua, khiến tim hắn đập nhanh, nhưng hắn lập tức gạt đi, cười khẩy trong lòng. Làm gì có chuyện phi lý vậy, thằng shipper như Nam mà dám động vào quản lý? Chắc Phương họp và la nó vì mấy vụ giao hàng sai thôi. Hắn tự tin, nghĩ mình đang dần trở thành người quyền lực trong cửa hàng này, với kế hoạch đẩy Nam vào rắc rối và kéo Linh về phía mình. Cứ từ từ, cả cửa hàng này sẽ nằm trong tay tao, hắn nghĩ, môi cong lên nụ cười đắc ý, rồi bước về quầy bán hàng, vờ kiểm tra sổ sách.

Phương sau khi rời hành lang, trở lại quầy quản lý, giày cao gót gõ đều trên sàn, ánh mắt sắc lạnh che giấu cơn sóng dục vọng vừa bùng nổ trong căn phòng nghỉ trưa. Cô đã giải tỏa được sự kìm nén bấy lâu, lồn cô vẫn âm ỉ khi nhớ lại con cặc mạnh mẽ của Nam, cái cách anh thống trị khiến cô run rẩy. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu kỳ, ngồi xuống ghế, kiểm tra bảng doanh số, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Lòng Phương vẫn thèm muốn, cô nghĩ đến ánh mắt sắc lạnh của Nam, hơi thở nóng bỏng của anh. Nhưng cô biết mình phải giữ hình ảnh quản lý, không để bất kỳ ai nghi ngờ, đặc biệt là Kiên, gã nhân viên đang lăm le vị trí của cô.

Linh bước vào cửa hàng vài phút sau, Cô vẫn dao động bởi những lời Kiên kể, tưởng tượng những con đường đèo uốn lượn ở Đà Lạt, đồi thông xanh mướt reo trong gió, hồ Tuyền Lâm lặng lẽ phản chiếu mây trời, và những quán cà phê trên cao, nơi cô có thể ngồi ngắm hoàng hôn đỏ rực. Linh đam mê những khung cảnh ấy, lòng khao khát được trải nghiệm, chạy xe qua những cung đường, cảm nhận gió mát lùa qua tóc, và chụp những bức ảnh để lưu giữ khoảnh khắc. Lòng bâng khuâng, cô nghĩ: Giá mà đi cùng anh Nam thì thích nhỉ. Anh ấy chắc biết đường, mà đi với anh ấy mình sẽ thấy an toàn hơn. Cô mỉm cười, má hồng rực, tự nhủ sẽ nói với Nam về ý tưởng phượt, hỏi xem anh có muốn cùng cô khám phá Đà Lạt không. Mình sẽ kể anh Nam nghe, biết đâu anh ấy cũng thích! cô nghĩ, lòng nhẹ nhàng hơn, rồi bước về quầy, chuẩn bị tiếp tục công việc.
 

Vnpt141219

Yếu sinh lý
Cảm ơn tml. Truyên cang ngay cang cuốn. Vk sinh chưa. Gì thi gì chăm vk con r hãy chăm tới tụi này nha :D
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 148 Gắt gỏng

Màn đêm buông xuống, xua tan cái oi ức của buổi chiều, phủ lên cửa hàng điện thoại một lớp ánh sáng vàng dịu từ đèn đường. Tiếng quạt trần đã tắt, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng lạch cạch của Nam lúi húi dọn đồ trên xe máy, chuẩn bị về sau một ngày dài giao hàng. Anh đứng đó, tóc bù xù ướt mồ hôi, gương mặt góc cạnh mang vẻ mệt mỏi nhưng vẫn sắc lạnh, đôi tay rắn chắc sắp xếp lại thùng hàng trên xe. Linh, bước nhẹ từ phía sau, khẽ ấn vai anh, giọng trong trẻo pha chút ngập ngừng: “Anh Nam, hôm nay em sửa xe chưa lấy về được, anh chở em về dùm nhé? Không thì em lạc đường mất!”

Nam quay lại, ánh mắt sắc lạnh thoáng dịu đi, môi nhếch lên nụ cười trêu chọc: “Gì, cô công chúa hỏng xe nữa hả? Sửa hoài mà không xong, hay cố ý để anh chở đây?” Linh bật cười, má hồng rực, vờ giận: “Xì, anh đừng có nói bậy! Tại tiệm sửa chậm thôi, chứ em đâu muốn phiền anh. Mà anh không chở, em đi bộ về thật đó!” Nam cười lớn, giọng trầm khàn: “Đi bộ? Với đôi chân ngắn của em, tới sáng cũng chưa tới nhà! Thôi, leo lên nhanh, ‘tài xế’ này không chờ lâu đâu!” Linh khúc khích, vờ lườm anh: “Anh cứ trêu em, coi chừng em mách chị Phương, cho anh nghỉ việc luôn!” Nam nhún vai, giọng đùa: “Ồ, sợ chưa! Lên xe đi, không anh để em tự bơi về đó!” Linh cười tươi, leo lên xe máy quen thuộc của anh, tay bám nhẹ vào eo anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc qua lớp áo.
cK2qQ.jpeg


Xe lăn bánh, ánh đèn đường lướt qua, vẽ những vệt sáng mờ ảo trên con phố tấp nập. Từ cửa hàng, Kiên đứng sau quầy, nụ cười má lúm đồng tiền biến mất, thay bằng vẻ mặt bực tức khi thấy Linh ngồi sau xe Nam, tay cô bám eo anh. Hắn siết chặt tay, lòng ghen tức: Thằng shipper, mày dám tranh giành với tao? Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin, nghĩ Linh sẽ sớm thuộc về mình, rồi quay lại kiểm tra sổ sách. Linh, ngồi sau Nam, cảm nhận sự an toàn từ anh – mùi mồ hôi đàn ông pha chút dầu máy từ xe, hơi thở đều đặn, và cảm giác vững chãi khi cô bám vào anh. Nội tâm Linh rạo rực, cô cố tình kiếm cớ nhờ Nam chở để được nói chuyện riêng, muốn chia sẻ sở thích phượt, hy vọng anh cũng thích như cô. Cô hít một hơi, giọng nhẹ nhàng: “Anh Nam, dạo này đơn hàng nhiều sai lệch quá, anh ổn không? Em lo anh bị chị Phương mắng hoài.”

Nam nhún vai, giọng trầm khàn: “Ổn mà, có gì đâu. Mấy đơn sai là do khâu bán hàng, không phải lỗi anh. Em lo gì, tập trung bán hàng đi, cô gái nhỏ!” Linh mím môi, giọng lo lắng: “Nhưng em thấy anh vất vả quá, chạy giao hàng cả ngày, mà chị Phương cứ nhắc chuyện sai sót. Anh cẩn thận nha, em không muốn anh bị áp lực.” Nam cười khẩy, giọng đùa: “Cảm ơn cô lo, nhưng anh tự biết. Mà em hỏi gì nhiều thế, muốn làm quản lý thay chị Phương hả?” Linh bật cười, lắc đầu: “Không có đâu! Tại em thấy anh mệt, lo thôi. Mà anh Nam, anh có bao giờ nghĩ tới chuyện đi chơi xa không? Như đi phượt ấy, em thích lắm!”

Nam nhún vai, giọng qua loa: “Phượt hả? Mỗi ngày giao hàng của anh là phượt rồi, nắng gió đầy đủ, cần gì đi xa. Mấy cái đó tốn thời gian, anh không rảnh.” Linh xụ mặt, môi mím lại, giọng nhỏ hơn: “Nhưng đi phượt vui mà, anh. Em thích ngắm cảnh, như ở Đà Lạt, đồi thông xanh mướt, hồ Tuyền Lâm lặng lẽ, hay chạy xe trên đường đèo, gió mát lùa qua tóc. Anh không thấy thích hả?” Nam nhún vai, giọng vẫn thờ ơ: “Thích gì đâu, chạy xe mệt, cảnh đẹp thì xem trên mạng cũng được. Em mơ mộng quá rồi, Linh!”

Linh cắn môi, lòng chùng xuống, nhưng cô vẫn cố gợi chuyện: “Trưa nay anh Kiên kể em nghe, anh ấy đi phượt nhiều nơi, nói Đà Lạt đẹp lắm, đường đèo uốn lượn, đồi chè xanh, tối ngồi nhậu bên hồ, nghe thích mê. Anh ấy còn rủ em đi Đà Lạt bằng xe máy nữa.” Nam cau mày, giọng thoáng gắt: “Kiên? Em đi với nó à?” Linh ngập ngừng, giọng trong trẻo: “Dạ, em chưa đồng ý, chỉ là anh ấy kể thôi. Em thấy thích, muốn đi thử, mà em muốn hỏi anh xem anh có thích không…” Nam cắt ngang, giọng quạu: “Thích thì đi với Kiên đi, anh bận lắm, không rảnh chạy xe lên Đà Lạt đâu. Nó kể hay thế, theo nó luôn đi, khỏi hỏi anh!”

Linh cắn môi mạnh hơn, lòng như bị dội gáo nước lạnh. Trong lòng rối bời, cô chỉ muốn chia sẻ sở thích, muốn Nam hiểu cô khao khát những chuyến đi, muốn anh chở cô qua những con đường đèo, cùng ngắm hoàng hôn đỏ rực ở Đà Lạt, chụp ảnh bên đồi thông, hay ngồi bên hồ kể chuyện. Cô tưởng tượng anh sẽ cười, sẽ đồng ý, nhưng thái độ thờ ơ và gắt gỏng của anh khiến cô hụt hẫng. Em chỉ muốn anh hiểu em, muốn đi với anh, sao anh lại nói thế? cô nghĩ, má hồng nhạt đi, lòng buồn bã. Tay cô buông khỏi eo Nam, ngồi thẳng lại, không ôm anh nữa, vai khẽ run khi gió đêm lùa qua. Nam, dù quạu, vẫn cảm nhận được sự tĩnh lặng bất thường từ Linh, nhưng anh không nói gì, chỉ tập trung lái xe, lòng thoáng bực tức khi nghe tên Kiên. Nội tâm Nam rối ren, anh không thích Kiên, không muốn Linh gần gã đó, nhưng mệt mỏi từ công việc và áp lực từ những đơn hàng sai lệch khiến anh không kiềm được giọng gắt gỏng. Anh biết mình hơi quá lời, nhưng tự nhủ Linh chỉ đang mơ mộng, không nghiêm túc.

Suốt đường về, hai người im lặng, chỉ còn tiếng động cơ xe và tiếng gió đêm lùa qua. Linh ngồi sau, cắn môi, cố kìm nỗi thất vọng, lòng vẫn nghĩ đến những con đường đèo, nhưng giờ đây xen lẫn sự buồn bã. Mình sẽ nói với anh Nam sau, chắc anh ấy mệt nên vậy, cô tự an ủi, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Nam, phía trước, lái xe đều đều, nhưng lòng anh không yên, cảm giác Linh không còn ôm eo khiến anh thoáng khó chịu, như thiếu đi một điều quen thuộc.

Nam dừng xe ở đầu hẻm, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên con ngõ nhỏ, nơi những bức tường loang lổ và tiếng chó sủa xa xa phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm. Linh xuống xe, khuôn mặt thoáng buồn, đôi môi mọng mím chặt, ánh mắt trong veo giờ đây mờ đi bởi nỗi thất vọng. Cô đứng đó, đôi vai gầy khẽ run trong gió đêm, giọng nhỏ nhẹ: “Cảm ơn anh Nam, anh về cẩn thận nha.” Nam gật đầu, ánh mắt sắc lạnh không nhìn thẳng vào cô, chỉ đáp cụt lủn: “Ừ, về đi.” Linh cắn môi, quay người bước vào hẻm, bóng dáng mảnh mai dần khuất sau những bức tường. Nam phóng xe đi, gió lạnh táp vào mặt, nhưng không thể dập tắt cảm xúc của anh – một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng, vừa bực bội, vừa rối ren. Anh chắc chắn những đơn hàng sai lệch là do Kiên cố ý, gã nhân viên mới với nụ cười má lúm đồng tiền và ánh mắt toan tính đang chơi anh, đẩy anh vào rắc rối với Phương và khách hàng. Giờ đây, nghe Linh hào hứng kể về Kiên, về những câu chuyện phượt, về lời rủ rê đi Đà Lạt, càng làm Nam sôi máu. Linh, em ngốc quá, anh nghĩ, tay siết chặt tay lái, Kiên nó không phải dạng vừa đâu. Mới tới mà nó đã chơi anh như vậy, những người khác chưa chắc đã thoát. Anh bực tức vì Linh không nhận ra, vì cô ngây thơ tin vào những lời đường mật của Kiên, và cả vì chính anh đã gắt gỏng với cô, khiến cô im lặng suốt chặng đường về. Anh biết mình hơi quá lời, nhưng áp lực công việc và sự đe dọa từ Kiên khiến anh không kìm được, lòng rối như tơ vò, vừa muốn bảo vệ Linh, vừa không biết làm sao để nói.

Linh bước vào phòng trọ, căn phòng nhỏ với chiếc giường đơn, bàn học cũ, và tấm rèm hoa nhạt màu khẽ đung đưa trong gió. Cô trút bỏ từng lớp quần áo, sơ mi trắng mỏng tuột khỏi vai, rơi nhẹ xuống sàn, để lộ cặp ngực căng tròn, núm vú hồng nhạt ẩn hiện dưới ánh đèn vàng yếu ớt. Váy ngắn đen lướt qua cặp mông mọng nước, trượt xuống đôi chân thon dài, để lại cơ thể mảnh mai, làn da trắng mịn lấp lánh như ngọc, đường cong mềm mại như một bức tượng được tạc từ dục vọng. Cô bước vào phòng tắm, dòng nước mát lạnh chảy xuống, ôm lấy cơ thể cô, từ gáy thon lướt qua ngực, vuốt ve vòng eo nhỏ, rồi chảy dài trên cặp đùi mịn màng, như một dải lụa mát lành. Nước xoa dịu cái nóng của ngày dài, nhưng không thể làm nguôi cảm xúc của Linh. Cô buồn, lòng nặng trĩu khi nhớ lại giọng gắt gỏng của Nam, ánh mắt lạnh lùng khi anh cắt ngang câu chuyện phượt. Em chỉ muốn anh hiểu em thích gì, muốn đi với anh, sao anh lại gắt thế? cô nghĩ, môi mím chặt, tay xoa nhẹ vai như muốn xua đi nỗi thất vọng. Cô tưởng tượng Nam sẽ cười, sẽ đồng ý chở cô qua những con đường đèo Đà Lạt, cùng ngắm hoàng hôn đỏ rực, nhưng anh lại dội gáo nước lạnh, khiến cô hụt hẫng. Dòng nước chảy qua tóc, qua má, như muốn cuốn đi nỗi buồn, nhưng lòng cô vẫn rối ren, vừa muốn nói lại với Nam, vừa sợ anh thờ ơ.

Tắm xong, Linh quấn khăn, mái tóc ướt nhỏ giọt xuống vai, cô ngồi trên giường, lấy điện thoại. Màn hình sáng lên, một tin nhắn Zalo từ Kiên hiện ra, kèm lời mời kết bạn: “Chào Linh, anh Kiên đây! Thấy em thích phượt, anh muốn kể thêm vài chuyện hay ho, kết bạn nhé?” Linh ngập ngừng, ngón tay lướt trên màn hình, lòng do dự. Cô nhớ lời gắt của Nam, sự im lặng nặng nề trên xe, nhưng sự tò mò về những chuyến phượt khiến cô không kìm được. Cô nhấn đồng ý, rồi trả lời: “Dạ, chào anh Kiên! Cảm ơn anh trưa nay kể chuyện, em thấy thú vị lắm.”

Kiên đáp ngay, giọng văn thân thiện, dẫn dắt khéo léo: “Haha, không có gì! Em thích phượt là anh thấy hợp gu rồi. Anh vừa tìm lại mấy tấm ảnh đi Ninh Bình, đẹp mê hồn, gửi em xem nè!” Hắn gửi một loạt ảnh – những cánh đồng lúa xanh mướt, núi đá vôi trập trùng, và một bức Kiên ngồi trên thuyền ở Tràng An, áo phượt bụi bặm, nụ cười rạng rỡ. Linh mở ảnh, lòng rạo rực, nhắn lại: “Trời, đẹp quá anh ơi! Ninh Bình mà đẹp vậy hả? Ảnh anh chụp đỉnh ghê, em mê mấy chỗ này luôn!” Kiên cười, tiếp tục dẫn dắt: “Đẹp chứ! Ninh Bình đi dễ, đường bằng phẳng, ngồi thuyền ngắm núi, chụp ảnh đẹp mê. Em mà đi, anh chỉ em góc chụp xịn, đứng đâu là auto có ảnh nghìn like. Thích không?”

Linh mỉm cười, ngón tay gõ nhanh: “Dạ, thích lắm! Em chưa đi Ninh Bình bao giờ, nghe anh kể thấy muốn đi liền. Anh đi nhiều chỗ thế, có chuyện gì vui kể em nghe thêm đi!” Kiên nhắn ngay, giọng hào hứng: “Chuyện thì nhiều! Có lần anh đi Cát Bà, chạy xe qua rừng quốc gia, gặp bãi biển hoang sơ, nước trong veo, nằm nghe sóng vỗ cả ngày. Đi phượt sướng ở chỗ đó, Linh ạ, tự do, muốn dừng đâu thì dừng, muốn ngắm gì thì ngắm. Em thích Đà Lạt, đúng không? Ở đó đồi chè Cầu Đất đẹp mê, sáng sớm sương mù giăng, đứng chụp ảnh cứ như lạc vào phim. Em mà đi, anh kể thêm cho, cả cách săn mây nữa!”

Linh bị cuốn vào câu chuyện, lòng hứng thú dâng trào. Cô tưởng tượng mình đứng giữa đồi chè xanh mướt, sương mù quấn quanh, máy ảnh ghi lại khoảnh khắc, hay ngồi trên xe máy chạy qua đường đèo, gió mát lùa qua tóc. Cách dẫn dắt của Kiên, vừa thân thiện vừa khéo léo, khiến cô quên đi nỗi buồn với Nam, chìm vào những hình ảnh phượt mà cô luôn mơ ước. Cô nhắn lại: “Trời, nghe anh kể em muốn đi liền luôn! Cát Bà đẹp vậy hả? Mà săn mây ở Đà Lạt chắc thích lắm, anh kể thêm đi, em tò mò quá!” Kiên đáp: “Haha, để anh kể tiếp! Có lần anh săn mây ở Tà Xùa, đứng trên đỉnh núi, mây trôi dưới chân, như đứng giữa trời. Đà Lạt cũng thế, em đi với anh, anh chỉ chỗ săn mây đẹp nhất!” Linh mải mê nhắn tin, không nhận ra mình đang bị Kiên dẫn dắt, từng câu chuyện của hắn như một sợi dây kéo cô vào giấc mơ phượt, khiến cô càng thêm khao khát.

Nam dừng xe trước căn nhà nguyên căn, nằm chen chúc trong khu phố lao động đông đúc. Anh bước lên tầng hai, đôi chân nặng nề sau một ngày dài, lòng vẫn rối như tơ vò. Đứng trên ban công nhỏ, anh nhìn ra thành phố – những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn neon, xa xa là khu nhà nghèo với những mái tôn loang lổ, ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn đường. Sự tương phản ấy như chính nội tâm anh lúc này, một bên là ngọn lửa bực tức, dục vọng chiếm hữu, một bên là cảm giác bất an, mơ hồ khi nghĩ về Linh. Anh châm một điếu thuốc, ngón tay kẹp chặt, hít một hơi dài, rồi nhả khói, những vòng trắng mỏng manh tan vào không khí. “Cảm giác với Linh là sao nhỉ?” anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn, tự hỏi chính mình. “Tại sao mình lại gắt gỏng khi nghe cô ấy kể về Kiên?” Anh lắc đầu, như muốn xua đi ý nghĩ đang trỗi dậy. Lòng mình rung động ư? Anh nhíu mày, nhớ lại kế hoạch ban đầu – Linh chỉ là con mồi, một cô gái ngây thơ anh muốn chiếm hữu, muốn thấy cô run rẩy dưới thân mình, thuộc về mình. Nhưng giờ đây, mỗi lần cô cười, mỗi lần cô bám nhẹ eo anh trên xe, anh lại cảm thấy một sự bình yên lạ lùng, như thể cô là ánh sáng hiếm hoi trong cuộc sống đầy áp lực của anh. Sao bây giờ lại thế này? Anh để dòng suy nghĩ ngắt quãng, thở dài, ánh mắt đượm buồn nhìn thành phố lấp lánh đủ sắc màu, như đang cố che giấu sự hỗn loạn trong lòng.

Nam lấy điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, rồi nhắn cho Linh: “Anh xin lỗi, nay anh hơi gắt gỏng. Nhưng em cẩn thận với Kiên.” Anh gửi đi, lòng thoáng nhẹ, nhưng cũng tự hỏi tại sao mình làm thế. Bên ngoài, Nam lạnh lùng, sắc lạnh như lưỡi dao, nhưng với Linh, anh lại xuống nước, xin lỗi, như thể cô bé ấy thực sự đặc biệt. Anh nhớ cảm giác tay cô bám eo, giọng trong trẻo kể về phượt, và cả nỗi buồn thoáng qua trên mặt cô khi anh gắt gỏng. Cô ấy làm mình bình yên, nhưng mình lại đẩy cô ấy xa, anh nghĩ, lòng dâng lên chút hối hận. Nam dụi điếu thuốc, đứng thêm một lúc, rồi quay vào phòng.

Linh ngồi trên giường điện thoại sáng lên, cô mải mê xem những tấm ảnh Kiên gửi trên Zalo – những cánh đồng lúa xanh mướt ở Ninh Bình, núi đá vôi trập trùng, hay bãi biển hoang sơ ở Cát Bà, nước trong veo lấp lánh dưới nắng. Cô quên mất tin nhắn của Nam, chìm vào những câu chuyện phượt mà Kiên kể, mỗi lời của hắn như một sợi dây kéo cô vào giấc mơ tự do. Kiên nhắn tiếp, giọng văn thân thiện, dẫn dắt khéo léo: “Linh, em thích biển không? Ở Cát Bà có bãi Cát Cò, ít người, nằm nghe sóng vỗ, chill lắm. Anh còn đi Mộc Châu nữa, mùa hoa mận trắng tinh, đứng giữa đồi cứ như lạc vào cõi mơ, mấy chỗ này đáng thử lắm!”

Linh mỉm cười, ngón tay gõ nhanh: “Trời, đẹp quá anh ơi! Mộc Châu mà đẹp vậy hả? Em thích hoa mận lắm, chắc đứng giữa đồi chụp ảnh mê luôn. Anh kể thêm đi, em muốn nghe nữa!” Kiên đáp ngay: “Haha, mê rồi đúng không? Mộc Châu đi mùa đông, lạnh nhưng sướng, tối đốt lửa trại, ăn thịt nướng, kể chuyện tới sáng. Anh có lần ngủ lều trên đồi, sáng dậy mở mắt thấy mây trôi dưới chân, cảm giác như bay giữa trời. Linh bị cuốn vào câu chuyện, lòng hứng thú dâng trào. Cô tưởng tượng mình đứng giữa đồi chè xanh mướt, sương mù quấn quanh, hay nằm nghe sóng vỗ ở Cát Bà, cảm giác tự do khiến cô rạo rực. Trời dần khuya, Linh vẫn mải mê nhắn tin, không để ý điện thoại sắp hết pin, cô ngáp dài, mắt cay vì nhìn màn hình quá lâu. Khi Linh chìm vào giấc ngủ, điện thoại rơi bên gối, màn hình vẫn sáng với ảnh gửi từ Kiên. Trong giấc mơ, Linh thấy mình ngồi sau xe máy, gió mát lùa qua tóc, ngắm mây trôi lững lờ trên núi, cảm giác tự do thoải mái bao trùm lấy cô. Cô mỉm cười trong mơ, không biết rằng tin nhắn xin lỗi của Nam vẫn nằm đó, chưa được đọc.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 149 Tấn công

Ánh nắng sớm len qua tấm rèm hoa nhạt màu, rải những vệt sáng mờ ảo lên căn phòng trọ nhỏ của Linh. Cô tỉnh dậy, mái tóc dài rối nhẹ trên gối, đôi mắt trong veo còn ngái ngủ. Cô với lấy điện thoại, màn hình sáng lên với tin nhắn Zalo từ Nam: “Anh xin lỗi, nay anh hơi gắt gỏng. Nhưng em cẩn thận với Kiên.” Linh ngẩn người, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, lòng thoáng ấm áp khi thấy anh xuống nước, điều hiếm hoi ở một người lạnh lùng như Nam. Nhưng nỗi buồn từ tối qua vẫn âm ỉ – giọng gắt gỏng của anh, ánh mắt sắc lạnh khi cô nhắc đến Kiên, như một vết cứa nhỏ trong lòng. Linh rối bời, cô muốn tin Nam, muốn hiểu tại sao anh lại cảnh báo về Kiên, nhưng những câu chuyện của Kiên – không chỉ về phượt mà cả cách hắn nói về cuộc sống, về tự do, về những trải nghiệm mới – vẫn lôi cuốn cô, như một thế giới cô chưa từng chạm tới. Cô mím môi, nhắn lại, giọng nhẹ nhàng nhưng thăm dò: “Dạ, em cảm ơn anh xin lỗi. Nhưng anh Nam, sao anh không thích anh Kiên? Anh ấy kể chuyện hay lắm, em thấy bình thường mà.”

plSMa3.jpg


Nam, đang ngồi trên xe máy trước một con hẻm giao hàng, đọc tin nhắn của Linh, ánh mắt sắc lạnh thoáng dao động. Anh siết chặt tay, lòng bực tức khi thấy tên Kiên. Anh chắc chắn gã đó cố ý làm sai đơn hàng để hãm hại anh, đẩy anh vào rắc rối với Phương và khách hàng, nhưng anh không muốn nói rõ, sợ Linh bị cuốn vào mưu đồ của Kiên. Anh nhắn lại, giọng ngắn gọn nhưng nặng nề: “Kiên không đơn giản như em nghĩ. em đừng tin nó quá.” Tin nhắn thiếu chi tiết khiến Linh bối rối, cô ngồi trên giường, ngón tay xoay điện thoại, lòng bắt đầu nghi ngờ Kiên. Anh Nam nói thế là sao? Anh Kiên có làm gì sai không? cô nghĩ, nhưng những lời chia sẻ của Kiên, từ chuyện phượt đến cách sống phóng khoáng, vẫn khiến cô dao động. Cô muốn tin Nam, muốn gần anh hơn, muốn cảm nhận lại sự an toàn khi bám eo anh trên xe, nhưng sự tò mò về Kiên, về những điều mới mẻ hắn mang đến, như một sợi dây kéo cô về phía hắn.

Tại cửa hàng, không khí buổi sáng nhộn nhịp với tiếng khách hỏi hàng và tiếng máy in hóa đơn. Linh bước vào, tóc buộc cao, má hồng nhẹ dưới nắng sớm, giọng trong trẻo chào mọi người. Nam, vừa giao hàng về, đứng ở góc kho, gương mặt góc cạnh không biểu cảm, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh cố ý giữ khoảng cách với Linh, không muốn cô thấy sự rối ren trong lòng mình, nhưng ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, vừa bảo vệ vừa ghen tuông. Mỗi lần Linh cười với khách, hay cúi xuống kiểm tra hàng, anh cảm thấy một sự khó chịu không tên, như thể cô đang dần xa anh, bị Kiên kéo đi. Lòng Nam sôi sục, anh muốn kéo Linh lại, muốn nói rõ về Kiên, nhưng áp lực từ công việc và bí mật với Phương khiến anh kìm nén, chỉ lặng lẽ quan sát, lòng ghen tuông âm ỉ như ngọn lửa không dập tắt được.

Kiên đứng sau quầy, nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, nhận ra sự thay đổi trong không khí. Hắn thấy Linh thoáng ngập ngừng khi nhìn Nam, và ánh mắt sắc lạnh của Nam dõi theo cô. Thằng shipper, mày ghen à? hắn nghĩ, môi cong lên nụ cười toan tính. Hắn quyết định tăng cường gạ gẫm Linh, không chỉ dùng chuyện phượt mà còn chia sẻ những kinh nghiệm sống mới mẻ để lôi kéo cô. Giờ nghỉ trưa, khi Linh ngồi ở góc cửa hàng, lướt điện thoại xem ảnh Kiên gửi, hắn bước đến, giọng trơn tru: “Linh, em xem ảnh anh gửi chưa? Cát Bà đẹp mê hồn đúng không? Mà ngoài phượt, em có bao giờ nghĩ đến chuyện sống chậm lại, tận hưởng từng khoảnh khắc chưa?”

Linh ngẩng lên, má hồng rực, giọng tò mò: “Dạ, em xem rồi, ảnh đẹp lắm! Mà sống chậm là sao anh? Em chưa nghe ai nói thế.” Kiên cười, ngồi sát cô, điện thoại trên tay lướt qua một bức ảnh hắn đứng trên mỏm đá ở Phú Yên, sóng biển trắng xóa phía sau. “Đây, sống chậm là kiểu mình không chạy theo deadline, không lo tiền bạc, mà dừng lại, ngắm biển, nghe gió, hay chỉ ngồi uống trà dưới nắng. Anh từng thử, có lần ở Huế, thuê nhà trọ nhỏ, sáng dậy đạp xe qua sông Hương, ngồi nghe người ta hát hò khoan, thấy đời nhẹ nhàng hẳn. Em mà thử, sẽ thấy cuộc sống khác liền.”

Linh gật đầu, lòng rạo rực, giọng hào hứng: “Nghe thú vị ghê anh! Em chưa nghĩ tới kiểu sống vậy, toàn bận bán hàng, tối về chỉ lướt điện thoại. Anh còn làm gì hay ho nữa không, kể em nghe đi!” Kiên nháy mắt, giọng thân thiện: “Nhiều lắm! Như ở Đà Lạt, anh từng ngủ homestay trên đồi, tối đốt lửa trại, trò chuyện với mấy người lạ, nghe họ kể chuyện đời, thấy mình học được bao nhiêu. Hay như nấu ăn ngoài trời, nướng cá bên suối, vừa ăn vừa nghe chim hót. Em thích mấy thứ đó không?” Linh mỉm cười, giọng nhẹ: “Thích lắm anh, nghe tự do quá! Em chưa làm mấy chuyện đó bao giờ, chắc vui lắm.”

Kiên tiếp tục dẫn dắt, giọng trầm xuống: “Đúng rồi, Linh. Cuộc sống là trải nghiệm, em còn trẻ, phải thử hết, không là tiếc. Hay thế này, tan làm nay đi cà phê với anh, anh kể thêm mấy chuyện kiểu này, tiện thể chia sẻ cách sống chill, em thấy sao?” Linh ngập ngừng, tay xoay điện thoại, nội tâm cô mâu thuẫn dữ dội. Cô muốn tin Nam, muốn hiểu tại sao anh nghi ngờ Kiên, muốn cảm nhận lại sự gần gũi khi ngồi sau xe anh, nghe giọng trầm khàn của anh. Nhưng những câu chuyện của Kiên, từ phượt đến cách sống mới mẻ, như mở ra một cánh cửa cô chưa từng biết, khiến cô khao khát khám phá. Anh Nam nói anh Kiên không sạch sẽ, nhưng anh ấy thân thiện, kể chuyện hay, hay là anh Nam hiểu lầm? cô nghĩ, lòng rối như tơ. Cô mỉm cười, giọng khéo léo: “Dạ, để em xem lịch, tan làm em nhắn anh nhé.” Kiên gật đầu, nhưng ánh mắt hắn lóe lên sự đắc ý, biết rằng cô đang bị cuốn vào thế giới hắn vẽ ra.

Buổi chiều trôi qua trong nhịp điệu quen thuộc của cửa hàng điện thoại, tiếng khách hỏi hàng xen lẫn tiếng máy in hóa đơn. Linh, sau giờ nghỉ trưa, vẫn bị cuốn vào những câu chuyện của Kiên – không chỉ về phượt mà cả cách sống chậm, tận hưởng khoảnh khắc, như hắn kể về những buổi sáng đạp xe ở Huế hay đốt lửa trại ở Đà Lạt. Những chia sẻ ấy mở ra một thế giới tự do mà cô luôn khao khát, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Khi tan làm, Kiên bước đến, nụ cười má lúm đồng tiền rạng rỡ, giọng trơn tru: “Linh, đi cà phê với anh nhé? Anh kể em thêm mấy chuyện sống chill, em thích kiểu đó mà, đúng không? Chỉ một lát thôi, thư giãn chút sau ngày làm.” Linh ngập ngừng, ngón tay xoay điện thoại, lòng dao động. Lời cảnh báo của Nam về Kiên vẫn văng vẳng, nhưng sự tò mò và hứng thú khiến cô gật đầu: “Dạ, được anh, đi một lát thôi, em còn về sớm.”

Nam, đứng ở góc kho, vừa dọn thùng hàng, vô tình thấy Linh và Kiên rời cửa hàng cùng nhau. Anh siết chặt tay, lòng sôi sục ghen tuông, như một ngọn lửa bùng lên không thể dập tắt. Hình ảnh Linh bước đi bên Kiên, nụ cười nhẹ trên môi cô, khiến anh khó chịu đến nghẹt thở. Trong lòng rối bời, một phần là dục vọng chiếm hữu, muốn Linh thuộc về anh, muốn thấy cô run rẩy dưới sự thống trị của anh; nhưng một phần khác, sâu thẳm hơn, là rung động thật sự – cảm giác bình yên khi cô bám eo anh trên xe, giọng trong trẻo kể về nhiều thứ, hay ánh mắt trong veo nhìn anh như tin tưởng tuyệt đối. Anh không hiểu tại sao mình lại phản ứng mạnh thế, chỉ biết mình không thể để Kiên kéo cô đi. Anh phóng xe máy, theo sau hai người, lòng nặng trĩu, vừa ghen vừa lo, không muốn thừa nhận rằng Linh đang trở thành một phần quan trọng trong anh.

Tại quán cà phê nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm không gian, mùi cà phê thơm lừng hòa quyện với tiếng nhạc acoustic nhẹ nhàng, tạo cảm giác thư thái. Linh ngồi đối diện Kiên, tóc lòa xòa trước trán, vài sợi rơi xuống má, môi hồng mọng lấp lánh khi nhấp ly cà phê. Áo sơ mi trắng mỏng ôm sát, để lộ đường cong ngực căng tròn, vòng eo nhỏ thon gọn, khiến cô toát lên vẻ gợi cảm tự nhiên mà không cần cố ý. Kiên, áo sơ mi xắn tay, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt toan tính, dẫn dắt câu chuyện một cách chậm rãi, tinh tế, như một người kể chuyện đang dệt nên giấc mơ: “Linh, em có bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ hết mọi thứ, chỉ sống cho bản thân một vài ngày chưa? Anh từng thử, hồi ở Phú Yên. Anh thuê một căn homestay nhỏ, không điện thoại, không wifi, chỉ có biển và trời. Sáng dậy, anh đi bộ ra bãi hoang sơ, nằm trên cát, nghe sóng vỗ, cảm giác như mọi lo lắng tan biến. Không deadline, không ai gọi, chỉ có mình với thiên nhiên. Em mà thử, sẽ thấy đời nhẹ nhàng hẳn.”

Linh lắng nghe, má hồng rực, mắt sáng lên khi tưởng tượng cảnh nằm trên bãi biển, sóng vỗ rì rào, không còn áp lực từ công việc hay những tin nhắn nhắc nhở. Cô gật đầu, giọng trong trẻo: “Nghe thích quá anh. Em chưa từng làm vậy, toàn bận bán hàng, tối về chỉ lướt điện thoại. Mà sống kiểu đó chắc tự do lắm, đúng không? Anh còn làm gì nữa khi ở đó?” Kiên cười, giọng trầm ấm, tiếp tục khai thác tâm lý cô: “Nhiều lắm, Linh. Anh ngồi viết nhật ký, không cần dài, chỉ vài dòng về cảm giác lúc đó. Có hôm anh đi bộ lên một ngọn đồi gần biển, ngồi nhìn hoàng hôn, màu cam đỏ cháy rực, cứ như cả thế giới ngừng lại. Anh nghĩ, sống là phải có những khoảnh khắc thế, không cần tiền bạc, không cần ai bên cạnh, chỉ cần mình biết tận hưởng. Em thích Đà Lạt, đúng không? Ở đó cũng có những chỗ như vậy, như đồi chè Cầu Đất, sáng sương mù giăng, ngồi uống trà nóng, nghe chim hót, cảm giác bình yên không gì sánh được.”

Linh mơ màng, lòng rạo rực khi tưởng tượng cảnh ngồi giữa đồi chè, sương mù quấn quanh, hay ngắm hoàng hôn trên biển, cảm giác tự do và bình yên bao trùm. Những lời của Kiên gợi cô nhớ lại những khoảnh khắc với Nam – lần hai người đứng trên tầng thượng, ngắm thành phố về đêm, gió đêm lùa qua tóc, anh im lặng ngồi bên lan can, nhưng sự hiện diện của anh làm cô thấy an toàn; hay lần ở đồi cỏ ban đêm, hai người nằm trên thảm cỏ, nhìn sao trời, không nói gì, chỉ nghe tiếng dế kêu và nhịp thở của nhau. Cảm giác đó, bình yên và nhẹ nhàng, em muốn có lại, cô nghĩ, lòng khao khát. Cô tin rằng nếu đi xa, như Kiên kể, cảm giác ấy sẽ còn mãnh liệt hơn, tự do hơn, thoải mái hơn. Cô mỉm cười, giọng nhẹ: “Anh kể hay quá, em muốn thử sống kiểu đó thật. Mà làm sao để bắt đầu vậy anh? Em chưa biết gì hết.”

Kiên nhích sát hơn, cố ý chạm nhẹ mu bàn tay cô khi đưa điện thoại cho cô xem ảnh – một bức chụp đồi thông Đà Lạt, sương mù mờ ảo, ánh nắng xuyên qua tán cây. Linh giật mình, má nóng ran, rút tay lại, bối rối. Kiên cười, giọng chậm rãi: “Dễ thôi, Linh. Bắt đầu bằng những thứ nhỏ, như cuối tuần ra ngoại ô, tìm một chỗ yên tĩnh, tắt điện thoại, nghe gió, ngắm cây. Anh từng làm vậy ở Ba Vì, thuê lều, đốt lửa, nấu ăn ngoài trời, cảm giác như mình là người duy nhất trên thế giới. Em trẻ, phải thử, không là tiếc. Anh có nhiều kinh nghiệm, nếu em muốn, anh chia sẻ thêm, hay đi đâu đó cùng anh, anh chỉ em cách sống chill từ đầu.” Linh gật đầu, lòng dao động, giọng nhỏ: “Nghe thú vị thật, để em suy nghĩ. Mà anh kể thêm đi, em muốn nghe nữa.”

Kiên tiếp tục, giọng trầm ấm: “Ở Mộc Châu, anh từng sống vài ngày với người dân bản, học cách làm bánh chưng, tối ngồi nghe họ kể chuyện đời, những chuyện giản dị nhưng sâu sắc. Có hôm anh đi bộ qua đồi mận, hoa trắng phủ đầy, ngồi dưới gốc cây, chỉ nghĩ về chính mình, muốn gì, cần gì. Linh, em mà thử, sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn, không cần ai, chỉ cần thiên nhiên và chính em.” Linh chìm vào câu chuyện, lòng rạo rực, cảm giác như Kiên đang mở ra một cánh cửa mới, nơi cô có thể thoát khỏi áp lực công việc, khỏi những mâu thuẫn với Nam, và sống thật với chính mình.

Đột nhiên, điện thoại Linh rung, phá vỡ dòng suy nghĩ. Cô mở ra, thấy tin nhắn từ Nam: “Linh, về sớm đi. Đừng ở đó lâu.” Giọng văn nghiêm khắc, nhưng xen lẫn sự lo lắng không che giấu. Linh ngơ ngác, ngẩng lên, quay xung quanh, lòng thắc mắc: Sao anh Nam biết em ở đây? Cô nhìn ra cửa kính, thoáng thấy bóng dáng cao lớn của Nam ở góc đường, dựa vào xe máy, ánh mắt sắc lạnh hướng về quán. Tim cô đập nhanh, vừa bối rối vừa khó hiểu, cảm giác như bị bắt quả tang. Anh ấy theo mình? Sao anh ấy cứ lo thế? cô nghĩ, má hồng nhạt đi. Cô mím môi, quay sang Kiên: “Anh Kiên, em về sớm chút nhé, mai còn làm sớm.” Kiên gật đầu, ánh mắt thoáng thất vọng nhưng vẫn giữ nụ cười: “Ừ, để anh đưa em về. Lần sau đi tiếp, anh còn nhiều chuyện hay lắm.” Linh lắc đầu, cười gượng: “Dạ, em tự về được, cảm ơn anh.”

Linh rời quán, lòng nặng trĩu, vừa hứng thú với những gì Kiên kể, vừa bối rối vì tin nhắn của Nam và sự hiện diện của anh. Tại đầu hẻm, Nam đợi sẵn, dáng cao lớn dựa vào xe, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng lo lắng. Linh bước đến, tóc lòa xòa, môi hồng mọng lấp lánh dưới ánh đèn đường, ngực căng tròn phập phồng dưới áo sơ mi mỏng khi cô thở hổn hển vì đi nhanh. Cô nhìn Nam, giọng trong trẻo nhưng xen chút bực bội: “Anh Nam, sao anh biết em ở đó? Anh theo em hả? Sao anh cứ khó chịu với anh Kiên thế? Anh ấy chỉ kể chuyện sống chill, có gì đâu mà anh nhắn em về sớm?”

Nam cau mày, giọng trầm khàn, không kìm được: “Linh, em không hiểu đâu. Thằng Kiên nó không tốt, anh không muốn em gần nó. Em ở với nó lâu, anh… anh không yên tâm.” Linh cắn môi, lòng rối bời, giọng cao hơn: “Nhưng anh không nói rõ, anh cứ bảo em cẩn thận, em biết làm sao? Anh Kiên thân thiện, kể chuyện hay, về sống tự do, em thấy bình thường. Anh ghen hay gì mà cứ thế?” Nam sững người, lòng như bị đâm một nhát. Anh muốn nói rõ – về Kiên, về những đơn hàng sai, về cảm giác rối ren khi thấy cô cười với gã khác – nhưng lời nói nghẹn lại. “Anh không ghen,” anh đáp, giọng cứng, “nhưng em đừng ngốc. Kiên nó có ý đồ, em không thấy à?” Linh bực mình, tay siết chặt, giọng run: “Anh cứ nói vậy, nhưng không giải thích. Em chỉ muốn nghe anh nói rõ, anh Nam! Em không phải trẻ con!” Cô quay đi, bước vào hẻm, lòng mâu thuẫn dữ dội. Cô muốn tin Nam, muốn hiểu anh, muốn cảm nhận lại sự bình yên khi ở gần anh, như những lần trên tầng thượng hay đồi cỏ. Nhưng những câu chuyện của Kiên, về sống chill, về thiên nhiên, về tự do, khiến cô không thể dứt ra, như một giấc mơ cô muốn chạm tới. Nam đứng đó, nhìn bóng cô khuất dần, lòng rối bời, biết mình đã đẩy cô xa hơn, nhưng không biết làm sao để kéo lại, chỉ cảm thấy một nỗi trống rỗng khi cô rời đi.
 

LamTran9999

Yếu sinh lý
E m, t cũng làm dc con bot ban đầu n cũng kể dc chuyện hiếp dâm, bạo dâm mà giờ cứ nói ý tưởng là n nói không có sự đồng thuận, vị phạm này kia chán vl. M huấn luyện kiểu gì thế.
 

Ivan cuto

Yếu sinh lý
Vl. Nhanh thế, hơn 40 ngày mà 150ch ông cho tôi xin con bot với cách train được không. Tôi đóng tiền đọc truyện tuy hay nhưng mà chậm quá.
 

Truonglao_94

Yếu sinh lý
Chủ thớt
Chương 150 Rối bời

Nam ngồi trên tầng thượng căn chung cư cũ, nơi những mảng tường bong tróc và mùi ẩm mốc hòa quyện với gió đêm. Anh dựa vào lan can, ánh mắt sắc lạnh hướng ra thành phố – những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn neon, dòng xe cộ vội vã trôi qua như những vệt sáng mờ ảo, xa xa là khu nhà nghèo với những mái tôn loang lổ, ánh sáng yếu ớt từ vài ngọn đèn đường. Gió mát thổi qua, lùa vào mái tóc bù xù, làm anh nhẹ lòng đôi chút, nhưng không thể xoa dịu nỗi lòng rối ren. Anh nhớ lại giọng Linh run run khi đối mặt anh, cách cô mím môi bực bội, và bóng dáng nhỏ nhắn quay lưng bước nhanh vào hẻm. Mình đang đẩy cô ấy xa hơn, anh nghĩ, lòng nhói lên, như bị một sợi dây vô hình siết chặt. Cái cảm xúc này thật khó chịu, không giống anh, người luôn giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát. Rõ ràng, mục đích ban đầu của anh với Linh chỉ là dục vọng, muốn chiếm hữu cô, muốn thấy cô run rẩy dưới sự thống trị của anh, như một con mồi trong trò chơi của anh. Nhưng giờ đây, nụ cười trong trẻo của cô, ánh mắt tin tưởng, và giọng nói nhẹ nhàng khi cô bám eo anh trên xe, đã len lỏi vào anh, biến thành một thứ tình cảm anh không muốn thừa nhận.

Anh nghĩ về những lần bảo vệ cô – lần Phong, gã giám sát camera cũ ở cửa hàng, định hiếp Linh trong nhà vệ sinh, Nam đã xuất hiện kịp thời, túm cổ gã, ánh mắt Linh khi ấy đầy biết ơn nhưng cũng run rẩy; hay lần này, khi anh phóng xe theo cô đến quán cà phê, chỉ để chắc chắn Kiên không làm gì cô. Anh không muốn Linh phải chịu những thứ đó, anh nghĩ, lòng dâng lên sự cương quyết. Nhưng Nam không phải kiểu người dẻo miệng, anh không biết cách nói ra cảm xúc, không biết cách giải thích rằng anh ghen, rằng anh lo, rằng anh sợ Kiên sẽ làm tổn thương cô. Anh thích giữ mọi thứ trong lòng, dùng hành động để biểu đạt hơn lời nói như cách anh hay mua cà phê mà cô thích, xuất hiện kịp thời khi cô cần... Nhưng Linh không hiểu, và anh biết mình đang khiến cô xa dần. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi, nhưng nhớ ngay đến giọng Linh: “Anh Nam, hút thuốc hại lắm, bỏ đi nha!” Anh cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi, rồi dụi điếu thuốc vào lan can, như muốn làm cô vui, dù cô không ở đây. “Có lẽ mình nên âm thầm ở sau thôi,” anh lẩm bẩm, giọng trầm khàn, ánh mắt đượm buồn nhìn dòng người hối hả dưới kia, mỗi người mang một câu chuyện riêng, như anh và Linh lúc này.

Linh bước vào phòng trọ, căn phòng nhỏ với chiếc giường đơn và bàn học cũ. Cô ngồi phịch xuống giường, tóc lòa xòa, ngực căng tròn phập phồng dưới áo sơ mi mỏng khi cô thở dài. Anh Nam bị làm sao thế? cô tự hỏi, giọng nói gắt gỏng của anh, ánh mắt sắc lạnh xen lẫn lo lắng, và tin nhắn yêu cầu cô về sớm, tất cả đều bí ẩn, như một câu đố không lời giải. Linh chỉ muốn Nam hiểu mình, hiểu rằng cô mơ về những chuyến phượt, về sống chậm, về những khoảnh khắc bình yên bên đồi chè hay biển hoang sơ. Cô muốn anh trò chuyện cùng cô, cười với cô như cách anh từng làm trên tầng thượng hay đồi cỏ, nhưng đổi lại chỉ là những lời nói cứng nhắc, như thể cô là một đứa trẻ cần được bảo vệ. Em đâu phải trẻ con, em biết tự bảo vệ mình mà, cô nghĩ, lòng rối bời, vừa bực bội vừa buồn. Những câu chuyện của Kiên, về việc bỏ lại áp lực để tận hưởng thiên nhiên, như một lối thoát khỏi sự nặng nề này. Có lẽ mình nên sống chậm lại, thử như anh Kiên nói, để thấy nhẹ nhàng hơn, cô nghĩ, nhưng hình ảnh Nam đứng ở góc đường, ánh mắt lo lắng, vẫn khiến lòng cô nhói lên. Cô muốn tin anh, muốn hiểu anh, nhưng sự im lặng của anh như một bức tường, đẩy cô vào vòng xoáy cảm xúc hỗn loạn. Anh Nam, nếu anh nói rõ, em sẽ hiểu mà, cô lẩm bẩm, ánh mắt trong veo mờ đi bởi mâu thuẫn.

Linh nhớ những khoảnh khắc với Nam – trên tầng thượng, khi hai người ngắm thành phố, gió đêm lùa qua, anh im lặng ngắm nhìn, sự hiện diện của anh làm cô thấy an toàn; hay trên đồi cỏ ban đêm, khi họ nằm nhìn sao, cảm giác bình yên như ôm lấy cô. Em muốn cảm giác đó, muốn sống chậm, muốn tự do, Linh nghĩ, lòng khao khát. Những câu chuyện của Kiên, về biển hoang sơ, về đồi mận Mộc Châu, về những ngày không điện thoại, khiến cô tin rằng nếu đi xa, cô sẽ tìm lại sự nhẹ nhàng ấy, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Nhưng tại sao, trong giấc mơ tự do đó, cô vẫn thấy bóng dáng Nam, giọng trầm khàn và ánh mắt sắc lạnh của anh? Linh mở Zalo, thấy tin nhắn mới từ Kiên: “Linh, hôm nay đi cafe vui nè! Để anh gửi em thêm ảnh Mộc Châu em xem là muốn sống chill liền!” Linh mỉm cười yếu ớt, nhưng không trả lời, lòng vẫn nặng nề bởi mâu thuẫn, không biết mình nên theo đuổi giấc mơ tự do hay chờ đợi một Nam bí ẩn mở lòng.

Dòng người ngoài kia vẫn hối hả, nhưng trong căn phòng nhỏ và trên tầng thượng cũ kỹ, Linh và Nam, mỗi người chìm trong nỗi lòng riêng, như hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi dần xa.

Sáng sớm, không khí mát lạnh trong lành bao trùm con phố nhỏ, ánh nắng nhạt len qua tán cây, rải những vệt sáng mờ ảo lên vỉa hè. Linh đứng sau quầy bán hàng, tóc buộc cao, ánh mắt trong veo thoáng chút uể oải sau một đêm trằn trọc. Cô ngó ra cửa, chờ đợi ly cà phê sữa quen thuộc mà Nam hay đặt trước quầy mỗi sáng, kèm nụ cười trêu chọc: “Công chúa uống đi, không là hết năng lượng bán hàng đó!” Nhưng hôm nay, Nam không xuất hiện, không cà phê, không lời đùa. Linh thoáng buồn, cô tự nhủ: Có lẽ anh bận rồi, nhưng lòng vẫn hụt hẫng, như thiếu đi một mảnh ghép nhỏ trong ngày. Cô nhớ lại giọng run run của mình tối qua, cách cô bực bội quay lưng bước vào hẻm, và tin nhắn xin lỗi của Nam mà cô chưa trả lời. Anh, em chỉ muốn anh hiểu em thôi, cô nghĩ, lòng giằng xé, không biết làm sao để xóa đi khoảng cách với anh – người đàn ông bí ẩn, luôn bảo vệ cô nhưng chẳng bao giờ nói rõ lòng mình.

gai-the-gio-di-dong.jpg


Trong khi đó, Nam đứng trước kho, dáng cao lớn, gương mặt góc cạnh lạnh tanh, mồ hôi lấm tấm trên trán sau chuyến giao hàng sớm. Anh quyết định điều tra chuyện đơn hàng sai lệch, chắc chắn Kiên đứng sau, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Những hóa đơn sai, khách hàng phàn nàn, và áp lực từ công việc khiến anh không thể khoanh tay. Anh lùa tay qua mái tóc bù xù, ánh mắt sắc lạnh quét quanh, rồi vô tình thấy Phương bước ra từ cửa kho, giày cao gót gõ đều trên sàn, mái tóc uốn lọn khẽ đung đưa. Nam gọi: “Phương, nói chuyện chút được không?”

Phương quay lại, ánh mắt kiêu kỳ thoáng sáng khi thấy Nam, nhưng cô giữ giọng lạnh lùng: “Chuyện gì, Nam? Lại giao hàng sai à?” Nam nhíu mày, giọng trầm khàn: “Không phải lỗi anh. Em có thấy lạ không? Dạo này đơn sai nhiều, mà toàn sai ở khâu bán hàng, không phải giao hàng. Anh nghĩ có người cố ý.” Phương cau mày, ngón tay vuốt nhẹ tóc, giọng điềm tĩnh nhưng sắc sảo: “Em cũng nghi ngờ. Hóa đơn sai không ngẫu nhiên, nhưng không có bằng chứng. Anh nghĩ ai làm?” Nam nhìn thẳng vào cô, giọng thấp: “Kiên. Anh không tin nó. Em để ý nó chưa?” Phương gật nhẹ, ánh mắt lóe lên: “Em biết. Kiên không đơn giản, nhưng chưa có gì cụ thể. Anh có bằng chứng thì đưa em, còn không, đừng đoán bừa.” Nam siết tay, giọng cứng: “Anh sẽ tìm. Em cũng cẩn thận, đừng để nó qua mặt.”

Phương nhìn Nam, ánh mắt đê mê thoáng hiện. Cô nhớ lại hôm qua, cách Nam kéo cô vào phòng nghỉ trưa, ánh mắt sắc lạnh sai khiến, cơ thể rắn chắc áp sát, làm cô run rẩy trong khoái cảm. Phương thèm khát anh, muốn anh mở lời, muốn anh lại thống trị cô như hôm đó, nhưng khuôn mặt Nam lúc này lạnh tanh, ánh mắt xa xăm, rõ ràng đang nghĩ về chuyện khác – có lẽ là Linh, có lẽ là Kiên. Cô thất vọng, môi mím lại, giọng lạnh lùng: “Tìm được gì thì báo em. Làm việc đi.” Cô quay lưng, giày cao gót gõ mạnh, bước về cửa hàng, lòng thoáng bực bội vì Nam không đáp lại sự gợi ý ngầm của cô.

Kiên, tới sớm hơn thường lệ, đứng từ xa, vô tình thấy Nam và Phương nói chuyện trước kho. Biểu cảm của Phương – ánh mắt đê mê, môi mím thất vọng – làm hắn nghi ngờ. Chúng mày làm gì sau lưng tao? hắn nghĩ, lòng lóe lên ý định: Tao sẽ làm Linh tách mày ra, Nam. Cô ấy sẽ thuộc về tao. Hắn lấy lại nụ cười má lúm đồng tiền thương hiệu, bước vào cửa hàng, ánh mắt sắc sảo quét quanh. Thấy Linh đứng sau quầy, vẻ mặt suy tư, hắn tiến đến, tay cầm một ly cà phê sữa đá, giọng trơn tru: “Linh, sáng nay trông em hơi trầm, anh mua cà phê cho em nè, uống đi cho tỉnh! À, hôm qua anh quên kể, tuần trước anh đi thăm một ông bạn ở quê, giúp ông ấy làm vườn, tưởng mệt ai ngờ vui, ngồi dưới gốc cây uống trà, nghe chim hót, chill lắm!”

Linh ngẩn người, nhận ly cà phê, ánh mắt trong veo thoáng sáng, nhưng cô cười gượng: “Dạ, cảm ơn anh Kiên, anh chu đáo ghê. Làm vườn mà vui hả?” Cô không muốn bị hiểu lầm, nhất là khi lòng còn nặng nề vì Nam, nhưng Kiên giỏi ăn nói, giọng hắn ấm áp, cuốn hút: “Vui chứ, Linh. Anh với ông bạn chặt chuối, nhổ cỏ, xong ngồi nghỉ dưới bóng cây, uống trà mạn, nói chuyện đời. Cảm giác như mình sống chậm lại, không lo deadline, không cần nhìn điện thoại. Em mà thử, sẽ thấy mọi chuyện nhẹ nhàng hơn. Em hay căng thẳng vì công việc đúng không? Anh thấy em hay suy tư kể anh nghe, anh chia sẻ cách relax cho!” Linh mỉm cười, lòng dao động, giọng nhẹ: “Dạ, em cũng bình thường, nhưng đúng là công việc mệt thật. Anh làm gì để relax nữa?”

Kiên nháy mắt, giọng chậm rãi: “Nhiều cách, Linh. Như anh ngoài làm vườn, thỉnh thoảng anh học nấu mấy món đơn giản kiểu canh chua cá lóc, nấu xong ăn ngoài sân, gió mát, ngon hơn nhà hàng. Em thử đi, anh chỉ em cách nấu canh chua, đảm bảo em mê!” Linh bật cười, lòng rạo rực, quên mất nỗi buồn về Nam, bị cuốn theo câu chuyện của Kiên lúc nào không hay. Mấy cô nhân viên khác gần quầy nghe được, trêu: “Ôi, Kiên giỏi ghê, Linh cẩn thận không là đổ đó!” Linh đỏ mặt, vội lắc đầu: “Mấy chị đừng trêu, em với anh Kiên chỉ nói chuyện thôi!” Nhưng con gái yêu bằng tai, và Kiên biết điều đó, nụ cười hắn càng rạng rỡ, ánh mắt lóe lên sự đắc ý.

“À, dạo này anh thấy anh Nam với chị Phương hay nói chuyện riêng ghê, chắc chuyện gì quan trọng lắm. Hôm qua anh còn thấy hai người ở kho, chị Phương cười lạ lắm, kiểu thân thiết ấy, chắc có gì hay ho!” Hắn giả bộ bất ngờ, giọng tò mò, nhưng ánh mắt lóe lên sự toan tính, quan sát phản ứng của Linh.

Linh mím môi, thoáng dao động, lòng rối bời. Anh Nam với chị Phương? Cô nghĩ, cố trấn an: Chắc là chuyện công việc thôi, chị Phương là quản lý mà. Nhưng chi tiết “cười lạ” và “thân thiết” của Kiên khiến cô không khỏi buồn. Cô nhớ lại sự hờ hững của Nam sáng nayvà sự im lặng bí ẩn của anh. Nếu anh bận nói chuyện với chị Phương, sao không nói rõ với em? cô nghĩ, lòng nhói lên, cảm giác như mình đang bị đẩy ra khỏi thế giới của Nam. Dù cố nghĩ đó chỉ là công việc, nỗi buồn vẫn len lỏi, khiến cô cảm thấy Nam càng xa cách. Cô cười gượng, giọng nhẹ: “Dạ, chắc là chuyện công việc thôi.” Kiên thấy Linh mím môi, trong lòng đắc ý, biết mình đã gieo hạt nghi ngờ thành công. Hắn gật đầu, nụ cười rạng rỡ, rồi quay ra quầy, tiếp tục thu hút mấy khách hàng nữ bằng giọng nói ngọt ngào và nụ cười má lúm đồng tiền, ánh mắt thỉnh thoảng liếc Linh, như muốn chắc chắn cô vẫn bị ảnh hưởng.

Linh thoáng nhìn Phương, đang trầm ngâm ở góc quầy quản lý, ánh mắt sắc sảo kiểm tra sổ sách. Chị Phương với anh Nam thật sự nói gì? cô nghĩ, nhưng rồi lắc đầu, tập trung vào công việc, cố xua đi nỗi buồn và nghi ngờ. Lòng Linh nặng nề, cô buồn vì Nam không xuất hiện, vì sự hờ hững của anh, và giờ là nghi ngờ về anh với Phương, khiến cô dễ bị Kiên lôi kéo hơn, dù cô chưa nhận ra.

Trưa vắng, không khí trong kho yên ắng, chỉ có tiếng quạt trần quay vù vù và tiếng thùng hàng lạch cạch. Nam, sau khi cân nhắc, quyết định đối đầu Kiên để làm rõ chuyện đơn hàng sai lệch. Anh đứng ở cửa kho, dáng cao lớn, áo thun đen bó sát cơ bắp, ánh mắt sắc lạnh quét qua Kiên, đang kiểm tra hàng. “Kiên, nói chuyện chút,” Nam gọi, giọng trầm khàn, không giấu sự căng thẳng.

Kiên quay lại, nụ cười má lúm đồng tiền thoáng hiện, nhưng ánh mắt toan tính: “Gì thế, anh Nam? Hàng sai nữa hả? Tôi kiểm tra kỹ rồi mà.” Nam siết tay, giọng cứng: “Đừng giả vờ. Đơn hàng sai không phải lỗi giao hàng, mà từ khâu bán. Anh biết mày làm gì, Kiên. Muốn chơi anh à?” Kiên cười khẩy, giọng trơn tru: “Anh Nam, nói gì mà căng thế? Tôi mới vào, làm sao dám chơi anh? Mà anh này, tôi thấy anh với chị Phương thân thiết lắm, hay ho gì trong phòng nghỉ trưa mà cứ lén lút thế? Tôi tò mò thôi!” Hắn bóng gió, giả vờ ngây thơ, nhưng ánh mắt lóe lên sự đắc ý, như muốn thăm dò.

Nam sững sờ, lòng lạnh đi. Nó biết gì? Nó thấy gì? Anh nhớ lại lần anh kéo Phương vào phòng nghỉ trưa, ánh mắt đê mê của cô, cơ thể run rẩy dưới anh. Nếu Kiên biết, bí mật đó có thể phá hủy mọi thứ – không chỉ vị trí của anh, mà cả lòng tin của Linh. Anh siết chặt tay, giọng thấp: “Mày đừng nói bậy. Muốn gì thì nói thẳng, đừng vòng vo.” Kiên nhún vai, giọng tỉnh bơ: “Tôi có nói gì đâu, anh tự căng thẳng thôi. Mà anh lo chuyện hàng đi, đừng để chị Phương mắng nữa!” Hắn quay đi, nụ cười khẩy vẫn trên môi, biết mình đã chạm đúng điểm yếu của Nam.

Phương đứng từ xa, vô tình nghe được cuộc tranh cãi. Cô cau mày, ánh mắt sắc sảo lóe lên. Kiên biết gì về hôm đó? Hay nó chỉ đoán mò? Phương rối ren, cô nghi ngờ Kiên đang âm mưu, không chỉ với Nam mà có thể cả vị trí quản lý của cô. Nhưng không có bằng chứng, cô chẳng thể làm gì. Cô quay về quầy, giày cao gót gõ mạnh, lòng bực bội, quyết tâm theo dõi Kiên chặt hơn.

Linh cảm thấy Nam càng hờ hững với cô, không cà phê sáng nay, không lời trêu đùa, như thể anh đang cố giữ khoảng cách. Linh buồn, lòng nhói lên khi nghĩ rằng Nam có thể đang bận tâm chuyện gì đó với Phương, dù cô cố tin đó chỉ là công việc. Anh không cần em nữa sao? cô nghĩ, ánh mắt trong veo mờ đi, khiến cô dễ bị Kiên lôi kéo hơn. Những câu chuyện của hắn, về làm vườn, sống chậm, như một lối thoát khỏi nỗi buồn, khiến cô dao động mà không nhận ra mình đang dần rơi vào bẫy. Linh nhìn Nam từ xa, cô cắn môi, lòng càng rối, không biết mình nên tiếp tục chờ Nam hay để Kiên dẫn dắt vào thế giới tự do mà cô khao khát.
 
Bên trên
Tắt Quảng Cáo